Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 239: Tiểu Nam Tâm mời cơm
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Nhìn thấy Đường Trọng đứng tại sân thượng cười tủm tỉm nhìn mình, Hoa Minh cho rằng đây là hắn đang ủng hộ mình liền lên tiếng hỏi:
– Lão Nhị, mày cảm thấy Đường Tâm là thật hay giả?
– Là thật.
Đường Trọng khẳng định.
Hoa Minh cực kỳ vui mừng.
Tất cả đám Lương Đào đều cho rằng Đường Tâm là giả dối, điều này lại khiến cho hắn cảm thấy mình có chút cô độc. Hiện tại Đường Trọng lại đứng về phía hắn, điều này khiến cho hắn càng tin tưởng hơn. Phải biết rằng, trong toàn bộ phòng ngủ của lớp, thậm chí là toàn bộ khóa này, Đường Trọng là người con trai có ánh mắt nhìn xa nhất.
– Mày không được chơi xấu.
Đám bạn phòng bên cạnh không yên lòng với lời nói của Hoa Minh:
– Lần trước bọn tao đã bị mày lừa rồi. Chính mày ngẫm lại xem, nếu mỗi lần thua đều đem thỏ ra làm nồi lẩu thì con thỏ Bé Ngoan của mày còn ở đây được
sao?
– Tình huống lần này không giống với lần trước.
Hoa Minh tức giận nói.
– Bởi vì lần này bọn mày sỉ nhục thần tượng của tao.
Hắn không tin vào phán đoán của mình nhưng rất tin tưởng ánh mắt Đường
Trọng. Ít nhất thì ánh mắt của Đường Trọng cũng không ngắm xem con thỏ Bé Ngoan của hắn nên nấu thế nào mới ngon. Đang nằm trên giường khoác lác cùng mấy gã khác thì chuông điện thoại di động vang lên.
Tiêu Nam Tâm gửi tin nhắn: “Tới ăn cơm.”
Câu nói ngắn gọn, không hề nói thời gian, không nói địa điểm, toàn bộ đều để cho Đường Trọng suy đoán.
Nhưng cái này không làm khó được Đường Trọng.
Chính bản thân cô ta chắc chắn là không thể nào mời Đường Trọng tới ăn cơm, nhất định là nhận được mệnh lệnh của viện trưởng Tiêu Dục Hằng hoặc là vợ viện trưởng cho nên cô ta mới gửi tới tin nhắn này. Viện trưởng Tiêu mời ăn cơm, dĩ nhiên là ăn ở trong nhà rồi.
Đường Trọng nhìn thoáng qua đồng hồ, liền từ trên giường đứng lên, tiến vào toilet rửa mặt, vừa đi ra vừa nói:
– Tao có chút việc phải đi ra ngoài, cũng không ăn cơm cùng bọn mày được rồi, tự chúng mày giải quyết đi.
Mọi người liên tục nói hắn không có nghĩa khí, mới vừa rồi còn hẹn cùng đi ăn cơm, bây giờ bỏ rơi bọn họ.
Vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của Hoa Minh theo tới cửa ra vào, hỏi:
– Lão Nhị, có phải Thu Ý Hàn đã đến không? Nếu vậy bọn tao cùng đi ăn nhé?
– Là Tiêu…
Đường Trọng vội vàng im miệng. Hắn nghĩ thầm, tại sao mình phải giải thích với thằng này?
– Tiêu Nam Tâm hả?
Hoa Minh vội hỏi. Hắn giơ tay túm cổ Đường Trọng, tức giận nói:
– Lão Nhị, mày không thể tán Tiểu Nam Tâm, người cô ấy thích là tạo.
– Không phải Tiêu Nam Tâm, là viện trưởng Tiêu.
Đường Trọng vội giải thích.
– Nói sau đi, người Tiêu Nam Tâm thích là mày, làm sao tạo có thể tán được chứ? Ai dám đoạt phụ nữ với Hoa Vô Khuyết?
Hoa Minh nhếch miệng nở nụ cười, buông cổ Đường Trọng ra, lại giúp hắn sửa sang lại cổ áo rồi nói:
– Đúng thế. Người con gái nào thích tao rồi sẽ không thích gã nào khác nữa. Người so với người chỉ có tức chết thôi.
– Bây giờ tao có thể đi được chưa?
Đường Trọng hỏi.
– Có thể, có thể. – Hỏi thăm viện trưởng Tiêu hộ tạo.
Hoa Minh cười hắc hắc.
Đường Trọng gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng kéo cửa gian phòng.
Vẻ mặt Hoa Minh đắc ý trở về thì bỗng thấy Lương Đào đang nhìn mình say đắm.
– Làm gì vậy? Trên mặt tao có hạt dưa à?
Hoa Minh vuốt mặt hỏi. Vừa rồi bọn hắn đang vùi đầu vào ăn dưa, mặt của hắn khá lớn cho nên dễ dàng bị dính hạt ở trên mặt.
– Viện trưởng Tiêu mời lão Nhị ăn cơm à?
Lương Đào hỏi.
– Đúng vậy
Đường Trọng gật đầu.
– Mày có biết viện trưởng Tiêu cùng Tiểu Nam Tâm có quan hệ như thế nào không?
Lương Đào hỏi.
– Đều họ Tiêu(*)?
– Mày mới là họ Giao ấy.
((*): ở đây Lương Đào nghe nhầm Hoa Minh nói là họ Giao, giao gì thì mọi người đều hiểu rồi đấy ạ @@. )
Lương Đào mắng.
– Hoa Minh, bên trong đầu mày chứa cái gì thế?
Hoa Minh cảm giác mình thật oan uổng, mắng:
– Ý tao nói là bọn họ đều cùng chung họ Tiêu, mày nghĩ cái gì thế?
Lương Đào sững sờ, mới biết mình hiểu lầm lời nói của Hoa Minh, nhưng quả thật câu kia rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Không muốn ở trên miệng nhận thua, hắn liền nói:
– Tiếng phổ thông của mày không chuẩn, ai hiểu được?
– Tiếng phổ thông của tạo không chuẩn sao? Xin mày đi, nhà của tao là ở Yến Kinh đấy, lời nói của tạo chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất được không?
Hoa Minh giải thích. Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào cái chủ đề này nên hắn liền hỏi:
– Mày vừa mới nói cái gì? Viện trường Tiêu có quan hệ gì cùng với Tiêu Nam Tâm sao?
– Viện trưởng Tiêu là ông nội của Tiểu Nam Tâm.
Lương Đào cười tủm tỉm nói.
– Thật hay giả vậy?
Hoa Minh kinh hãi.
– Trước kia chưa từng nghe nói qua.
– Chắc chắn 100%
. Lương Đào dương dương đắc ý nói.
– Tiêu Nam Tâm ghi danh vào Nam Đại chính là vì muốn học tâm lý học cùng ông mình. Cô không muốn nổi danh cho nên bình thường rất ít khi nhìn thấy cô đi cùng viện trưởng.
– Bọn họ chưa từng đi chung, vậy làm sao mày biết cô ấy là cháu gái của viện trưởng Tiêu?
– Trên thế giới không có tường nào không lọt gió. Người khác không biết quan hệ giữa Tiêu Nam Tâm cùng viện trưởng nhưng chẳng lẽ nàng bạn cùng phòng cô cũng không rõ sao? Lớp chúng ta có một cô gái là bạn cùng phòng với Tiêu Nam Tâm, là cô ấy vụng trộm nói cho tao biết đấy.
Lương Đào nói. Cô bé kia có tình cảm khá tốt với Lương Đào, thường xuyên ngồi cùng hắn. Hai người nói chuyện về khá nhiều chuyện, cho nên cô không cẩn thận nói ra bí mật này.
Đương nhiên, nếu như ai có vọng tưởng để một người đàn bà giữ kín bí mật thì chắc chắn chỉ số thông minh của người đó có vấn đề.
– Đây là thật sao?
– Còn có một việc nữa chắc chắn mày không biết.
Lương Đào cố ý trêu tức Hoa Minh.
– Nếu mày không nói, tạo sẽ thừa lúc mày đang ngủ nhét tất của tao vào mặt mày.
Hoa Minh uy hiếp.
Sắc mặt Lương Đào đại biến. Hoa Minh nổi danh đổ mồ hôi chân, lại thích đi giầy thể thao. Mỗi tối lúc hắn cởi giày, trong phòng ngủ đều tràn ngập một mùi cá biển thối, có một lần có mấy tên cầm thú ở phòng đối diện còn chạy sang nói muốn ăn đậu phụ thối cùng.
– Tiêu Nam Tâm là sinh viên thứ hai năm nay viện trưởng Tiêu thụ đấy. Hai người bọn họ còn thường xuyên cùng nhau đi học thêm. Hắc hắc, những thứ khác thì tự mày hiệu lây. Cái gì gọi là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật hả?
– Nguy rồi. Sắc mặt Hoa Minh kịch biến.
– Làm sao vậy?
– Viện trưởng Tiêu mời ăn cơm, không phải là Tiểu Nam Tâm mời ăn cơm sao? Hoa Minh quay người định chạy xuống lầu.
– Chậm rồi.
Lương Đào hố ở phía sau.
Đợi đến lúc Hoa Minh chạy xa, những người khác xúm lại bên cạnh Lương Đào, tò mò hỏi:
– Lương Đào, Tiêu Nam Tâm thật sự là cháu gái của viện trường Tiểu hả?
– Chắc chắn 100%.
Lương Đào gật đầu khẳng định.
– Nghe tên đã cảm thấy đúng rồi. Thật sự là rất ít người họ Tiêu đấy. Mọi người đều gật đầu..
– Khó trách Đường Trọng lại từ chối một đại mỹ nữ như Thu Ý Hàn, cặp với cháu gái viện trưởng là tiền đồ vô lượng.
Nếu bọn hắn biết rõ Thu Ý Hàn con gái Thu Hồng Đồ, chủ tịch tập đoàn Hùng Vĩ thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Trọng tới nhà viện trưởng Tiêu ăn cơm cho nên đi qua là việc dễ dàng.
Hắn gõ cửa gian phòng, quả nhiên người mở cửa là Tiêu Nam Tâm.
Bên trong Tiêu Nam Tâm mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác liền mũ màu đỏ. Cái áo khoác này bị mở rộng khóa kéo, lộ ra bộ ngực phình to cùng vòng eo mảnh khảnh, tóc ngắn bay lên, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung, lại có khí khái hào hùng mà đại đa số các cô gái không có.
– Tôi đã tới rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Buổi tối có món gì ngon à?
– Súi cảo.
Tiêu Nam Tâm tránh qua một bên, muốn cầm dép lê cho Đường Trọng, thân thể ngồi xổm một nửa rồi ngừng lại. Trước kia chính mình chưa từng nghĩ tới việc cầm dép lê cho hắn, bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Trọng ngược lại là không ngờ phụ nữ có tâm tư phức tạp như vậy. Hắn nhìn thấy Tiêu Nam Tâm hơi xoay xoay người, cũng biết là cô không muốn nên tự mình lấy đôi dép lê trong tủ giầy rồi vứt trên mặt đất, đổi đôi giày thể thao đang đi, sau đó đi vào phòng, hỏi:
– Thầy Tiêu đâu rồi?
– Đang ở thư phòng đánh cờ với người ta.
Tiêu Nam Tâm nói, sau đó đi thẳng về phòng mình.
Rầm! Cô đóng cửa gian phòng của mình lại
Đường Trọng sờ lên mũi, nghĩ thầm, mình trêu chọc cô ấy lúc nào nhỉ?
Vợ thầy cùng người giúp việc đang bận việc trong phòng bếp, Đường Trọng cung kính đi vào chào hỏi.
Cô rất thích Đường Trọng, vừa thấy đã cười ha ha nói:
– Đường Trọng à, em cũng đừng có khách sáo như vậy. Thầy Tiêu của em đang đánh cờ cùng Kỳ Khuê, em qua đó nhìn xem, khi nào ăn cơm cô sẽ gọi mọi người.
– Kỳ Khuê?
Đường Trọng sững sờ.
– Đại sư Vương Kỳ Khuê hệ Tâm lý học sao? Không phải hắn vẫn đang làm ở có nước Mỹ sao? Nghe nói phí cố vấn tâm lý mỗi tiếng là 3000 đô la. Một người trâu bò như vậy tại sao lại trở về?
Hắn đi đến cửa thư phòng, quả nhiên thấy có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thân thể hơi mập đưa lưng về phía mình. Tiêu Dục Hằng ngồi đối diện hắn, cho nên là đối mặt với mình, nhìn thấy Đường Trọng tiến đến cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó liền cúi đầu trầm tư nhìn bàn cờ. Hiển nhiên, hiện tại hai người đang đến giai đoạn tiến nhập vào cục diện bế tắc.
Còn có một người đàn ông đẹp như một đóa hoa đứng ở một bên đang xem cuộc chiến. Tóc hắn màu đen, làn da trắng như tuyết, con mắt màu xanh da trời, hắn là con lại.
Đường Trong học tâm lý học, Vương Kỳ Khuê không chỉ là sư huynh của hắn mà càng là người có quyền uy trong lĩnh cực tâm lý học. Cho nên hắn vẫn biết rõ về người này. Người này cưới một cô gái nước Pháp làm vợ, gã đẹp trai này là con của hắn sao?
Đường Trọng nhỏ giọng vào nhà, Vương Kỳ Khuê nghe được tiếng bước chân liền quay người lại. Nhìn thấy Đường Trọng liền cười lên ha hả, nói:
– Cậu chính là Đường Trọng hả?
Thân thể của hắn không cao, dáng người hơi mập, nhưng tướng mạo cũng không tệ lắm. Đôi mắt đẹp với lông mi dài, đôi má phính, thoạt nhìn sẽ khiến người ta ưa thích.
– Là tôi.
Đường Trọng gật đầu cười.
– Anh là Vương sư huynh đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Vương Kỳ Khuê là sinh viên Tiêu Dục Hằng thu nhận trước kia. Tiêu Dục Hằng dốc lòng dạy bảo, Vương Kỳ Khuê cũng rất có thiên phú, hơn nữa bản thân cũng có kinh doanh lăng xê cùng nhiều nguyên nhân khác cho nên mới có thành tựu như hôm nay.
Hắn là sinh viên của Tiêu Dục Hằng, mình cũng như vậy, cho nên Đường Trọng gọi hắn là sư huynh cũng không sai.
Trên mặt Vương Kỳ Khuê vẫn cười cười, chỉ là ánh mắt đã hơi lạnh.
Hắn khoát tay áo, nói:
– Đừng gọi tôi là sư huynh. Cậu còn trẻ như vậy, có khả năng Vương Địch u còn lớn hơn cậu mấy tuổi. Cậu gọi tôi như vậy chính là làm cho cậu già đi rồi. Cậu cùng với Địch u ngang hàng luận giao. Người trẻ tuổi ở cùng một chỗ dễ nói chuyện.
Hiển nhiên, Vương sư huynh không muốn nhận Đường Trọng là tiểu sư đệ.