Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 235 : Tát cũng không cần di chuyển.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Come on, baby.
Bảo bối đến, bọn họ liền ngã rồi.
Một chưởng.
Chỉ một chưởng.
Đường Trọng đánh một chưởng tới, sáu người liền giống như quân bài Domino hét lên rồi ngã xuống.
Cảnh tượng này thật khiến người ta rung động.
Một hàng khác của tên to con không ngờ Đường Trọng giỏi như vậy, chỉ một chưởng mà đã đánh cho đội Chu Đào ngã ngửa. Hắn biết rõ thực lực của Chu Đào, cũng biết mình kém xa hắn. Ngay cả Chu Đào cũng không đỡ nổi thì mình xông lên không phải chỉ là thêm thức ăn cho người ta sao?
Tuy người hắn to nhưng cũng là kẻ khôn khéo liền muốn xoay người bỏ trốn.
Thể diện không còn trọng yếu mà cần giữ xương cốt trước đã.
Đường Trọng sao cho hắn cơ hội chứ. Ngay khi hắn đánh một chương vào ngực Chu Đào đã mượn phản lực từ đối phương nhảy lên cao, sau đó đá vào ngực tên to con.
Bởi vì tên to con là học sinh, lại đang ở bãi tập trong trường học nên Đường Trọng không dám dùng lực lớn. Vừa rồi hắn cũng không chạy lấy đà nên một cú đá này cũng chỉ làm tên kia lùi mấy bước mà thôi.
Đường Trọng không đợi hắn có phản ứng liền đánh một quyền vào mặt hắn. Tên to con kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.
Trong nội tâm bọn hắn, bởi vì Đường Trọng ra tay vừa nhanh vừa mạnh mà mấy tên thành viên Taekwondo cũng không phòng bị Đường Trọng. Hắn có thể đánh thắng Chu Đào đã là nghịch lý rồi, làm sao có thể đẩy ngã toàn bộ bọn họ được.
Hắn tưởng hắn là Lý Tiểu Long sống lại chắc? Dù là Lý Tiểu Long cũng không mạnh như vậy nha.
Khi tên to con ngã xuống đất, tên nhỏ gầy đằng sau hắn vẫn còn đang vui vẻ cười gọi Đường Trọng là “baby”.
Điều này cho thấy một loạt hành động của Đường Trọng thật là nhanh.
Hắn đánh một quyền lên mặt tên nhỏ gầy, nụ cười tên này liền biến mất. Hắn lại đánh một quyền, tên nhỏ gầy liền gục trên mặt đất khóc rống. Lúc này, khuôn mặt thứ ba đã lộ ra.
Đường Trọng lại ra quyền rồi thu quyền nhanh như tia chớp.
Sau tám quyền, sáu người hàng thứ hai này cũng giống với sáu người hàng thứ nhất. Mười hai thành viên của TaeKwonDo không có một người có thể đứng thẳng dậy.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Trọng giống như nhìn ác ma đi ra ra từ địa ngục vậy.
Trong mắt Tiêu Nam Tâm liên tục loé lên ánh sáng lạ, trong lòng vỗ tay khen có ngợi Đường Trọng không ngớt. Nhưng cô sẽ không công khai thừa nhận Đường Trọng mạnh hơn mình.
Quá tuyệt vời.
Thật lợi hại.
Trước kia cô còn muốn khiêu chiến hắn, cảm thấy hắn đánh thắng mình chỉ vì mình chủ quan nên trúng chiêu, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn cận chiến cùng người khác mới biết mình còn kém hắn quá xa. Nếu đi chơi cùng hắn thì không một tên lưu manh nào dám đến gần đâu. Trong lòng Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
Sau đó cô vội vàng loại bỏ cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.
– Làm sao mình có thể nghĩ đến việc này chứ?
Cô thầm trách chính mình.
– Chẳng qua, có một cao thủ làm bạn đi cùng cũng không tệ, vấn đề an toàn sẽ được đảm bảo hơn. Một số cấm khu ma quỷ cũng có thể thử vào xem mà không phải do dự trước cửa ra vào như trước kia.
Tra Ngọc Lương vừa vội vàng kiểm tra cho bọn Chu Đào, nâng dậy những người bị thương nhẹ, vừa quát Đường Trọng:
– Cậu ăn gian, cậu không dùng Thái Cực.
Đường Trọng đương nhiên không dùng Thái Cực.
Dù hắn là thiên tài nhưng cũng không phải thần tiên.
Hắn mới học Thái Cực thì làm sao có thể dùng Thái Cực đánh người thành như vậy?
Tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận chuyện này.
– Làm sao thầy biết em không dùng Thái Cực?
Đường Trọng hỏi lại.
– Cậu… .
Tra Ngọc Lương thoáng suy nghĩ liền im lặng. Khi Đường Trọng đánh thắng hàng thứ nhất, hắn chỉ dùng một chưởng. Nếu hắn nói đây là Thái Cực Chưởng thì người ta cũng không thể cãi. Dù sao Thái Cực chưởng cũng có chiều như vậy.
Điều làm người ta càng tức điên lên là, khi hắn từng quyền đánh ngã hàng thứ hai lại cố ý che giấu, các bước chân đều giống trong Thái Cực. Tuy đó không phải chiêu thức Thái Cực đạt tiêu chuẩn nhưng không ai có thể nói đó không phải Thái Cực. Không chỉ thế, Thái Cực cũng có nhiều phái : Trần thị, Lương thị, Dương thị…Mỗi phái đó lại có chiêu thức cùng phương pháp dùng lực không giống nhau.
– Dù sao cũng là cậu thua.
Tra Ngọc Lương đỏ mặt tía tai, tức giận quát:
– Cậu nói chỉ một chiêu sẽ đẩy ngã bọn họ. Nhưng cuối cùng cậu lại ăn gian, chính cậu nghĩ xem mình đã dùng bao nhiêu chiêu rồi?
Đường Trọng nhìn Tra Ngọc Lương như nhìn tên ngốc nói:
– Lúc nào em nói dùng một chiêu đánh ngã bọn họ vậy? Em nói có người có thể làm được nhưng em thì không làm được. Em bảo bọn họ chia thành hai hàng, mỗi hàng sáu người để em xem có thể đẩy ngã họ không thôi.
– Đúng vậy. Cậu nói sẽ đẩy ngã bọn họ nhưng cậu có làm được đâu.
Tra Ngọc Lương bắt lấy sơ hở trong lời nói của Đường Trọng.
Đường Trọng chỉ đám người nằm trên mặt đất, cười nói:
– Không phải bọn họ đã ngã sao? Sao có thể nói em không làm được?
– Cậu, tên ranh con này, cậu dám lừa đảo sao?
Tra Ngọc Lương cũng là người ham võ, khá nóng tính. Bình thường đều là ông ta khinh người, làm sao ngờ sẽ có ngày chính mình bị người bắt nạt chứ?
– Em nói dối bao giờ?
Đường Trọng cười:
– Chỉ là thầy nghe không hiểu mà thôi.
Chu Đào thấy ngực nóng rát, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn hết lên, được Tra Ngọc Lương đỡ lên một lúc lâu rồi mà vẫn không nói chuyện được. Hắn sợ mình vừa nói thì các bộ phận trong cơ thể sẽ rơi hết ra ngoài.
– Cậu không thể dùng một chiêu đẩy ngã chúng tôi vậy vì sao còn muốn chúng tôi xếp thành một hàng?
– Hiện tại có thể biết ai ngu si rồi nha.
Đường Trọng nhìn Chu Đào cười:
– Tôi bảo các cậu đứng thành hai hàng, các cậu liền ngoan ngoãn đứng thành hai hàng sao? Tát cũng không cần di chuyển đấy.
Quả thật như thế, nếu mười hai người này phân tán thì Đường Trọng muốn đánh ngã từng người sẽ rất phí sức. Trước đánh ngã hai người thì mười người sau cũng đã chạy mất rồi…Bọn họ mắng mình thì sao mình bỏ qua cho họ được.
Hắn cố ý để bọn họ đứng thành hai hàng, như vậy bọn họ sẽ có suy nghĩ không rời nhau. Một người không đi thì mọi người cũng không đi.
Hắn lại bảo bọn họ người sau lấy tay chống phía sau lưng người trước, tuy nói là để trợ lực nhưng kỳ thực là buộc chặt hai tay của những người đứng đằng sau
kia.
Vậy nên, khi Đường Trọng nhanh như tia chớp ra tay thì những người kia đều không có thời gian phản ứng. Khi tay của họ vẫn còn giữ nguyên tư thế vươn về phía trước thì Đường Trọng đã đẩy ngã bọn họ rồi.
Những lời này của Đường Trọng có lực sát thương quá lớn.
Những người vừa mới bị đánh ngã trên mặt đất, bây giờ lại bị mắng là ngu si.
Bọn họ sao chịu như thế được?
NGAO !!!!!!!!
Cả lũ hét lên liền muốn xông tới. Thân thể Tiêu Nam Tâm nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Đường Trọng.
Dù thế nào bọn họ cũng học chung lớp, cô không thể trơ mắt nhìn Đường Trọng bị người ta đánh hội đồng được.
Những học sinh khác thấy hành động của Tiểu Nam Tâm cũng đi đến phía sau bọn họ.
– Ôi chao, vẫn rất uy nghiêm đấy. Các ngươi muốn làm gì? Định đánh hội đồng sao? Tôi xem ai dám đánh nào. Ai dám đánh tôi sẽ báo cáo với trường đuổi học người đó. Ai không muốn lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp thì đứng ra.
Hắn vừa uy hiếp, những học sinh kia dù rất tức giận nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tra Ngọc Lương thì không cố kỵ điều đó. Ông ta biết, nếu hôm nay không lấy lại danh dự thì mình sẽ trở thành trò cười cho tổ thể dục. Trước kia mình luôn ý thế hiếp người, nhưng cuối cùng lại bị một tên học sinh bắt nạt. Đến lúc đó, ông ta còn mặt mũi mà ở lại sao?
Ông ta thu liễm sát khí trên người, cười ha hả nhìn Hoàng Anh nói:
– Thầy Hoàng, anh có một đồ đệ thật tốt nha. Tuổi còn trẻ mà tâm cơ cùng thủ đoạn thật khiến người ta hâm mộ. Anh cũng biết, tôi là người thô kệch, bình thường thích luận bàn tỷ thí cùng người khác. Bây giờ nhìn đến điều mình thích liền thèm, muốn cùng em học sinh này trao đổi chút.
Tầm mắt ông ta liền chuyển đến trên người Đường Trọng, nói:
– Em học sinh này, tên em là gì?
– Đường Trọng.
Cậu ta là Đường Trọng. Có người ở đằng sau hộ.
– Anh ấy học lớp chúng tôi, có giỏi không?
Một học sinh nữ khác kiêu ngạo nói:
– Bây giờ thì mới biết thế nào là quyền đi.
– Hừ.
Một thầy giáo mặt dầy muốn giao đấu cùng học sinh, không sợ mất mặt sao.
Vốn học sinh lớp Thái Cực còn trách Đường Trọng nói năng bừa bãi.
Chính bọn họ cũng không tin Thái Cực có nội công, thì làm sao có thể nói như vậy được?
Nếu người ta muốn mình chứng minh thì mình chứng minh thế nào?
Ngay cả Đường Trọng cũng không chứng minh cho bọn họ thấy Thái Cực có nội công hay không. Ngược lại hắn đánh ngã một đám người TaeKwonDo một cách linh hoạt, dứt khoát.
Tôi là một học viên không có nội công đều có thể đánh các cậu thành như vậy mà các cậu vẫn nói mãi vấn đề Thái Cực có nội công hay không thì có ý nghĩa sao?
Tra Ngọc Lương bỏ qua những lời chỉ trích của các học sinh kia.
Bọn họ càng như vậy thì ông ta càng muốn giáo huấn tên học sinh này, dùng 8 điều đó chấn nhiếp mấy tên học sinh còn lại, để bọn họ biết mình không phải dễ bị bắt nạt đâu.
– Em đánh cùng thầy.
Tiêu Nam Tâm tiến lên một bước, ánh mắt kiến nghị, tóc ngắn bay lên, làn da lúa mì làm cho người ta cảm giác đang toả sáng.
– Cô sao?
Tra Ngọc Lương nhìn cô gái này, không có chủ ý gì. Mục tiêu của ông ta là Đường Trọng, đánh bại Đường Trọng mới có thể đã kích Hoàng Anh, còn đánh thắng một cô gái cũng không ý nghĩa gì.
– Chính em.
Tiêu Nam Tâm khẳng định.
Không đợi đối phương đáp lời, cô liền lao tới Tra Ngọc Lương. Cô hiểu rõ tâm tư của ông ta nên sẽ không để ông ta có cơ hội từ chối.
Tuy không biết thực lực của Tra Ngọc Lương nhưng Đường Trọng cũng không cần lo lắng cho Tiêu Nam Tâm.
Hắn đã từng thấy Tiêu Nam Tâm dùng một bộ quyền pháp rất mạnh mẽ, lực đạo dũng mãnh, chắc chắn không tầm thường. Bộ quyền pháp này không lưu truyền bên ngoài, chắc là tuyệt học nhà ai rồi.
Thực tế, bộ quyền pháp đó tại xã hội hiện đại là tồn tại đẳng cấp cao đấy.
Quả nhiên, Tiêu Nam Tâm vừa ra tay liền dùng tới sát chiêu, lực đạo mạnh mẽ.
Tra Ngọc Lương không ngờ Tiêu Nam Tấm lợi hại như vậy, không dám cứng đối cứng với cô, chỉ có thể liên tiếp lui về sau nhằm bảo vệ mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thoát được.
Khi Tiểu Nam Tâm tung một quyền thất bại, hắn nghĩ có thể thừa cơ tránh ra nhưng không ngờ lại bị Tiêu Nam Tâm bắt được xương bả vai.
Sau đó cô giữ thân thể của hắn xoay 180 độ – rồi đánh một quyền vào ngực
hắn.
Rầm!
Thân thể Tra Ngọc Lương bị cô đánh bay ra ngoài.
Như thế ông ta càng mất thể diện.
Ông ta đã bị một học sinh nữ đánh bại.