Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 234: Come baby
dịch: kieuphong
nguồn : metruven.com
đả tự : caophong
Dường như đây là chuyện buồn cười nhất thế giới vậy.
Bọn họ cười đến đau cả bụng. Bọn họ cười đến quỳ rạp cả xuống đất. Bọn họ cười đến nước mắt cũng chảy ra.
– Tao, tao có nghe nhầm không? Nó nói cái gì? Thái Cực có nội kình a?
Thằng có vẻ đẹp trai ôm bụng nói. Hắn thật sự là cười không được nữa. Nhìn dáng vẻ nói chuyện nghiêm trang của thằng vừa nãy, cứ như là nó thật sự tin tưởng có chuyện đó vậy.
Nó bị bệnh sao?
– Các anh em, hiện tại các anh em đã biết ai có đầu óc ngu si rồi ha? Vậy mà cũng có người tin tưởng có chuyện đó, đầu nó có phải bị vấn đề rồi hay không?
Một tên to con cao chừng 1m8 vừa cười vừa nói.
– Hư! Các anh em cẩn thận một chút. Nếu vị đại sư này ma phát công, thì chúng ta sẽ phải chết. Dung nội kình đánh người, cảnh sát cũng không tìm được chứng cớ đo.
Một tên vóc người nhỏ tho giơ ra một ngón tay đặt lên miệng, làm ra vẻ đmg có lên tiếng.
Hắn nhắc nhở như vậy, làm đám người kia càng bỏ ra cười.
Không chỉ đệ tử của xã đoàn Teakwondo cười lớn, mà cả những học sinh học Thái Cực cũng bị Đường Trọng làm cho cười.
Bình thường bọn họ đều cảm thấy Đường Trọng rất chững chạc. Những lời hôm nay thật sự là khó có thể tin được.
Bởi vì Đường Trọng nói Thái Cực có thể tu luyện ra nội kình, làm hại những đệ tử vốn còn muốn nói ly cho Thái Cực đều trầm mặc, im lặng xấu hổ không nói ra lời. À
Bởi vì dù bọn họ nói cái gì, thì chỉ một câu đến đi,” ngươi phát công đánh ta bay ra ngoài đi” của người ta có thể khiến bọn họ nghẹn chết. Làm sao bọn họ có thể phát công được chứ? Nếu có thể phát công, thì còn chạy tới đây học Thái Cực làm gì?
Chứng kiến bên này phát sinh tranh chấp, Hoàng Anh nằm ở trên bãi cỏ cũng đứng lên.
Dù sao hắn cũng là thầy giáo, hắn nhíu mày quát:
– Trêu đùa cái gì? Trêu đùa cái gì? Không đi luyện quyền của các em cho tốt đi, chạy đến đây làm gì?
Không ngờ một vài đệ tử của xã đoàn Teakwondo kia lại căn bản không hề sợ hắn. Tên có vẻ đẹp trai kia cười ha hả nói:
– Thầy, học sinh này của thầy nói Thái Cực có thể sinh ra nội kình, điều đó có phải là thật hay không? Chúng em muốn mở mang kiến thức một chút. Nếu là thật thì chúng em không học Teakwondo nữa, tất cả đều đến học Thái Cực của thầy.
Hoàng Anh liếc Đường Trọng, cũng im lặng.
Thằng nhãi, em muốn nói tốt cho Thái Cực cũng không thể mặt dây chém gió lớn như vậy. Bây giờ thì tốt rồi? Chém gió gặp chém bão, em còn có thể xử lý như thế nào?
Hắn nhìn lướt qua một vai đệ tử của xã đoàn Teakwondo, sắc mặt khó chịu, nói:
– Thầy giáo Tra, chuyện này là do thầy phải không?
Đám người tách ra, một người đàn ông cũng mặc đồng phục màu trắng của xã đoàn Teakwondo đi ra, cười ha hả nói:
– Thầy giáo Hoàng, chuyện này thực không phải do tôi. Thầy cũng thấy đấy, từ đầu đến cuối một câu tôi cũng chưa nói. Tôi chỉ mang đám học sinh kia đi huấn luyện vừa đúng lúc đi ngang qua đây. Những thằng nhãi này quá hiếu kỳ, cho nên muốn tới học hỏi một ít Thái Cực.
– Đây thật đúng là trung hợp.
Hoàng Anh cười lạnh nói. Hắn gọi thầy giáo Tra, tên gọi là Tra Ngọc Lương, là cao thủ đai đen Teakwondo. Khi hắn còn trẻ, tự xưng là có năng lực hơn người, cho nên vẫn luôn muốn làm tổ trưởng tiểu tổ thể dục Nam Đại. Thế nhưng, bởi vì Hoàng Anh làm lâu hơn hắn, lại có nhân duyên tốt hơn nên trường học bổ nhiệm Hoàng Anh là tổ trưởng tiểu tổ thể dục. Quyết định này lại làm cho Tra Ngọc Lương vô cùng bất mãn, nhiều lần khiêu khích quyền uy của Hoàng Anh.
Hoàng Anh phần lớn chỉ cười cười bỏ qua hoặc bỏ mặc. Điều này càng làm cho lửa giận của Tra Ngọc Lương thiêu đốt, cảm thấy Hoàng Anh xem thường hắn.
Hôm nay, hắn mang theo đệ tử của xã đoàn Teakwondo đi huấn luyện, lại thấy Hoàng Anh cũng đang dạy, liền mang theo người tới. Những học sinh này của hắn thường xuyên nghe hắn công kích Thái Cực, nên cũng không có cam tinh với Thái Cực, cảm thấy Thái Cực chi như một bông hoa để trang trí thôi, không chịu được nhiệt. Hiện tại, hai đội ngũ vừa chạm mặt, quả nhiên thế như nước với lửa.
– Thật sự là trùng hợp đấy.
Du cắn chết Tra Ngọc Lương cũng không nhận, người khác cũng không thể làm gì được hắn.
Đường Trọng thế mới biết, hoa ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Xem vẻ ngoài của hai người này thì cười nhưng quan sat ky lại không giống cười, giống như bọn hắn có mâu thuẫn không nhỏ.
Rất rõ ràng, tên họ Tra nay dẫn người đến gây chuyện đây ma.
– Mau mau mang học sinh của thầy đi học đi.
Hoàng Anh nói.
– Nếu xảy ra chuyện gì thì sao, thầy gánh được không?
Sinh viên đánh nhau là chuyện thường xảy ra. Nhưng kết bè kết phải đánh nhau, thì ảnh hưởng sẽ rất lớn. Nếu Hoàng Anh dẫn đầu lớp Thái Cực phát sinh xung đột cùng Tra Ngọc Lương dẫn đầu lớp Teakwondo, thì hình tượng của nhà trường sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Lúc đó, hai người đều không có kết quả tốt
– Làm sao có thể xảy ra chuyện chư?
Tra Ngọc Lương tranh lời nói với Hoàng Anh.
– Ở đây đều là sinh viên, cũng không phải lưu manh thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Sau đó, hắn chuyển dời ánh mắt đến trên người Đường Trọng, cười hì hì nói:
– Em này. Em nói Thái Cực có nội kình, là em nói thầy giáo của em có hả? Lấy ra để chúng ta xem xem nào? Tôi thật sự là hiếu kỳ.
Hắn không muốn bỏ qua cơ hội nay, ý đồ muốn gây chuyện rất rõ ràng rồi.
Hắn không thể làm gì được Hoàng Anh, nhưng hắn chỉ cần chơi thằng nhãi này một chầu, thì cũng chẳng phải làm cho Hoàng Anh mất hết mặt mũi sao?
Thằng nhãi này không phải nói Thái Cực lợi hại sao, vẫn bị người của tôi hành hạ như con chó sao?
– Em không có. Thầy giáo Hoàng cũng không có.
Đường Trọng ngiêm trang nói.
– Dmg.
Tiếng như cãi nhau nổi lên bốn phía.
– Hóa ra là thằng ưa thích nói khoác. Tao còn tưởng rằng nó rất lợi hại đây này.
– Cho tới bây giờ tạo đều không tin tưởng. Chỉ coi như là trò vui thôi.
– Hắc hắc, thằng này ngược lại chỉ là cùi bắp, lại dám nói Thái Cực có nội kinh à? Đi viết tiểu thuyết đi. Sức tưởng tượng tốt như vậy, không thể lãng phí tài nguyên.
Vẻ mặt Hoàng Anh cũng xấu hổ, nói với Đường Trọng:
– Tiếp tục huấn luyện. Không để nhân tố ngoại giới quấy nhiễu.
Đường Trọng biết rõ Hoàng Anh muốn giải vây giúp mình, muốn cho qua chuyện này.
Thế nhưng, nếu mình không làm gì, thì Thái Cực sẽ chịu nhục, đồng học sẽ chịu nhục, thầy giáo sẽ chịu nhục. Quan trọng nhất là hắn bị bọn cháu trai này mắng cả buổi, đã sớm giận dữ rồi.
– Em không có. Thế nhưng sẽ có người có.
Đường Trọng nói.
– Vậy mày lôi ra cho chúng tạo nhìn một cái xem nào? Chi nói không thì làm được cái gì.
Tên có vẻ đẹp trai đặc biệt nhân Đường Trọng không thuận mắt.
Hắn là Chu Đào, là xã trưởng của xã đoàn Teakwondo. Mặc dù hắn chỉ là sinh viên năm 2, nhưng bởi vì thực lực của hắn mạnh mẽ, xã trưởng cũ bị hắn đánh bại, nên tự động để lại cho người hiền, tặng vị trí xã trưởng cho Chu Đào.
Dựa vào cái gì chính mình mang theo một đám đam ông đá đá đánh đánh, thằng nhãi này lại đứng ở vị trí thầy giaó, xung quanh lại là một đám quỷ nhỏ sexy chứ?
– Quá xa.
Đường Trọng nói.
– Người ta là nhân vật lớn. Tao cũng không mời được.
Vì vậy, không chỉ người của Teakwondo khinh bỉ Đường Trọng, mà cả nhóm học sinh của hắn cũng có một chút nhìn không quen thằng nhãi này, mời không được thì mày nói làm gì? Đây là mày muốn bôi xấu Thái Cực à?
– Tuy tao mới chỉ học Thái Cực trong thời gian ngắn, còn không luyện ra được nội hình, thế nhưng đánh chúng mày vẫn dư xài rồi.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Chu Đào, nói.
Những lời này quả thực như là đổ dầu vào lửa.
Ở đây trong nháy mắt tất cả đều yên tĩnh, sau đó hiện trường như là nổ tung rồi.
– Anh em, anh em có nghe được không? Thằng nhãi này lại còn châm thêm lửa.
– Ra vẻ sói già vẫy đuôi cái gì chứ? Đến, để tao thử xem mày có bao nhiêu cân lượng nào.
– Tao đến, để tao đến. Ai cũng đừng đoạt của tao. Tao đến thử xem Thái Cực nội kình, cho dù tao bị đánh chết cũng không lỗ.
– Đường Trọng.
Hoàng Anh chạy đến trước mặt Đường Trọng, nhỏ giọng nói:
– Đừng gây chuyện nữa. Sinh viên không thể đánh nhau ở trong trường học.
Đây là hắn muốn bảo vệ cho Đường Trọng, lo lắng thằng này làm nhiều người tức giận, bị người ta đánh thành viên thịt.
– Thầy giáo Hoàng, không có chuyện gì đâu. Em sẽ không đánh nhau cùng bọn họ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ Hoàng Anh là người hiền lành, người như vậy tính tình rất hiền lành, sẽ không bao giờ tranh giành cái gì. Thế nhưng như vậy sẽ dễ dàng làm người khác đố kỵ cùng khi dễ. Người ta có câu. Người thiện bị người lấn.
Hắn không có biện pháp, cũng không có tư cách vung tay múa chân đối với tính tình cùng cuộc sống của người khác. Nhưng người khác đã bắt nạt tơi cưa thì tuyệt đối không được đâu.
Tôi không phải cha ông, cũng không phải cha nuôi của ông, dựa vào cái gì lại chịu tức giận thay ông chư?
Đường Trọng đến trước mặt của những người xã đoàn Teakwondo, nói:
– Bọn mày vừa vặn có mười hai người.
– Làm sao? Mày muốn đấu cùng mười hai bọn tao sao?
Chu Đào cắn răng nói, hai tay tạo thành nắm đấm rung động canh cách.
– Không cần phiền toái như vậy. Tao và mày đấu với nhau. Nhìn xem Thái Cực đại sư có thể đánh bay tao ra ngoài hay không?
– Một mình mày không được.
Đường Trọng lắc đầu, như là đang muốn tốt cho kẻ địch vậy, nói:
– Mày không phải đối thủ của tao.
Hắn chỉ vào những người của xã đoàn Teakwondo, nói:
– Như vậy đi. Mày chia bọn chúng làm hai hàng hàng, mỗi hàng sắp xếp sáu người. Bọn mày nhìn xem tao có thể đẩy ngã bọn mày hay không?
Đây không phải châm lửa, quả thực là đốt pháo robif.
Tra Ngọc Lương cùng người của xã đoàn Teakwondo thật sự là tức muốn điên lên. Cả đám kêu gào muốn xông lên đánh Đường Trọng, muốn đánh thắng hung hằng con quấy, cuồng vọng tự đại nay đến mẹ hắn cũng không nhận ra.
Tra Ngọc Lương ngược lại là người khôn khéo, cho tới bây giờ vẫn bảo trì lý trí.
Hắn ngăn cản những người này, muốn ngăn đám người muốn xông lên, sắc mặt của hắn lúc này cũng tái nhợt hộ Chu Đào:
– Chu Đào, làm theo lời hắn đi, chia người thanh hai hang. Tôi muốn nhìn, thằng này có tuyệt học gì mà dám định lừa bố mày.
Nghe được lời của thầy giáo, các đội viên đều cười lên ha hả.
Không cần Chu Đào ra lệnh, bọn họ liền tự động chạy tới xếp thành hai hàng.
– Đến đi cháu trai. Nhìn xem mày phát công có làm chúng tao bay ra ngoài không.
– Dùng sức nào. Đừng khách khí với ông mày.
– Thật sự là tự rước lấy nhục.
Đứng đầu hàng thứ nhất là Chu Đào. Hắn tự cho rằng thân thủ cao siêu của mình sẽ ngăn lại đòn thứ nhất của Đường Trọng. Dẫn đầu hàng thứ hai chính là 2 tên to con mắng hung hăng nhất. Hắn dạ dày thịt béo, có thể làm khiến thịt được.
Những người này tùy tiện đứng vào hàng, đợi Đường Trọng tới công kích.
Đường Trọng không nhúc nhích.
Hắn đi dọc theo hai hàng đội ngũ nay một vòng, nói:
– Bọn mày như vậy không được rồi. Người đứng sau hai tay phải chống đỡ cho người phía trước, như vậy mới có thể chịu lực.
Những người của xã đoan Teakwondo nay thật là bị Đường Trọng làm cho không còn cách nào khác rồi. Bọn họ cho tới bây giờ con chưa thấy qua người tự tin tự kỷ tự đại, ngu ngốc không ai bì nổi như vậy.
Đối với loại người này, may mắng hắn chỉ uổng phí khí lực thôi.
Bọn họ hoàn toàn làm theo lời của Đường Trọng, chỉ còn chờ Đường Trọng phát công thất bại.
Đến lúc đó, xem bọn họ thu thập cái vở hài kịch này như thế nào?
Đường Trọng lại kiểm tra một lần, chứng kiến đám người đều làm theo lời của mình, mới thoả mãn, nói:
– Các ngươi chuẩn bị xong.
– Đã sớm chuẩn bị xong rồi.
– Đến đây đi.
– COMEBABY!
Cả đám người của xã đoàn Teakwondo lại cười đến lật trời. Không ai tin Đường Trọng có thể làm được.
Lúc này, Đường Trọng hành động.
Hai chân hắn khởi động rất nhanh, chỉ trong một hô hấp đã xông đến trước mặt Chu Đào.
Hắn đánh ra một quyền, mặt của Chu Đào mang theo vẻ giễu cợt thò tay ra ngăn cản.
Sau đó quả đấm của hắn liền rơi vào khoảng không.
Đường Trọng hóa quyền thanh chưởng, một chưởng vỗ vào lồng ngực của hắn.
Một luồng lực lượng rất khó có thể chống lại đẩy tới, thân thể của hắn đứng không vững, bay ngược về phía sau.
Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người.
Nụ cười trên mặt những người phía sau hắn cũng không kịp thu lại, thân thể chuẩn bị cũng không đủ. Lúc thân thể to lớn của Chu Đào va vao, toàn bộ đều lui về phía sau ngã xuống đất.