Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 232: Bóng lưng của tôi rất tuấn tú sao?
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Sau khi gọi điện cho Cho Cơ Uy Liêm, Đường Trọng cũng không lập tức rời khỏi quán Cẩm Tú mà đi thẳng lên nhà hàng Tây lầu hai, chọn một phần bò bít-tết, lại đặc biệt vì mình chọn một phần súp đông trùng hạ thảo.
Một giọt tinh, mười giọt máu. Vừa rồi Đường Trọng cũng không biết đã chảy bao nhiêu máu, cần phải tẩm bổ thật nhiều mới được.
Món ăn chưa được mang lên, hắn lấy điện thoại Apple do Bạch Tố mua cho hắn ra, phát hiện quán Cẩm Tú có wifi, hắn cực vui mừng. Hắn lập tức đăng nhập vào phần kết nối, tìm tòi một vòng mạng wifi, phát hiện xung quanh có rất nhiều cô gái online.
Quán Cẩm Tú ở vào vị trí tấc đất tấc vàng bên cạnh sông Hoàng Phổ, xung quanh là quán cafe gia cao, hội sở cùng phẩm điếm xa xỉ nhiều vô số kể, cho nên đương nhiên có nhiều gái đẹp hơn một ít.
Hắn không chủ động chào hỏi cùng người khác, tán gái như vậy chính là quá tầm thường, hắn chỉ ghi lại acc của mình là “lãng tử thổn thức” mà thôi.
Hơn nữa, ảnh hắn dùng chính là anh Lương Đào, nếu có cô gái nào ưa thích thì sẽ sẽ chủ động tới bắt chuyện với hắn.
Ánh mắt các cô gái xinh đẹp đều rất bắt bẻ, chỉ cần bộ dạng gà tơ là cũng đủ để các cô phớt lờ. Mỗi ngày, một cô gái xinh đẹp được nhận được rất nhiều tin nhắn làm quen, không 100 thì cũng tới tám mươi, làm sao cô để các người ở trong lòng?
Tuy rằng rất khó có một cô gái chủ động chào hỏi mình, nhưng nếu cô làm như vậy rồi, vậy thì chứng tỏ tỉ lệ thành công của mình là cao nhất trong số tất cả các con gà.
Sau đó, hắn lại ấn mở nút buzz, đây là công cụ hắn thích nhất trong phần tin nhắn.
Sau khi hắn dao động, bất luận là con trai hay con gái, cô gái xinh hay không xinh lay động lại điện thoại của hắn thì hắn vẫn không thêm bạn.
Có một số cô gái cao ngạo bị loại cao ngạo hơn này của hắn hấp dẫn, ngược lại chủ động gửi tin nhắn.
Quả nhiên, đã có người rơi vào bẫy rồi.
Có một cô gái trông giống Lâm Chí Linh gửi tới một tin nhắn: Nhìn anh rất quen.
Đường Trọng trực tiếp từ chối.
Nghĩ thầm, nếu như cô lại gửi tới tin nhắn thì tôi sẽ thông qua được.
Lại để cho hắn thổ huyết chính là cô gái giống Lâm Chí Linh kia không hề gửi lại tin nhắn nào.
Đường Trọng muốn khóc, lo lắng có mình có nên trả lời lại tin nhắn này không, nói là “nhà tôi ở bên cạnh thôn của cô, anh chúng ta từng đào cùng một tổ chim đáy”.
Trong lúc hắn vẫn còn do dự thì một tên mập liền ầm ầm đi tới chỗ mình.
-Mặc dù hắn đã rất cố gắng đi chậm nhưng bởi vì khổ người quá lớn cho nên vẫn khiến Đường Trọng có cảm giác như một núi thịt di động.
– Đường thiếu gia, hôm nay có thời gian sang đây xem sao?
Mễ Trùng ưỡn khuôn mặt tươi cười, mặt mũi tươi cười hỏi thăm Đường Trọng.
– Ngồi đi.
Đường Trọng chỉ vào ghế sô pha đối diện, nhìn lướt qua thấy bên cạnh hắn có một cô gái non nớt liền nói:
– Cùng ngồi đi.
– Gọi con đấy.
Mễ Trùng vỗ một cái vào mông tiểu LOLI, nói:
– Chào hỏi Đường thiếu gia đi.
– Xin chào Đường thiếu gia, rất vinh hạnh được biết anh.
Tiếng nói của tiểu LOLI ngọt ngào như tiếng trẻ con. Cô không biết thân phận Đường Trọng nhưng biết rõ nhân vật có thể làm chủ của cô để ý cẩn thận như vậy, nhất định địa vị bất phàm.
– Đây là Tiểu Nhã, con gái nuôi của tôi. Mễ trùng giới thiệu với Đường Trọng.
– Cậu cũng thật là khổ, e rằng không đủ sức mất, đúng không?
Đường Trọng cười xấu xa nói.
– Hắc, nằm ở phía dưới có thể làm cái đệm, nằm ở phía trên lại có thể làm chăn, màn. Hiện tại đây chính là cô gái tôi yêu thích nhất đấy.
Mễ trùng cười ha hả nói, sau đó quay sang nói với con gái nuôi Tiểu Nhã:
– Đi lấy bình rượu quý của cha tới đây. Cha uống cùng Đường thiếu gia hai chén.
Tiểu Nhã cười ngọt ngào, bước nhanh tới quầy bar.
– Đường thiếu gia vừa rồi ra tay sao?
Mễ Trùng híp mắt hỏi. Hắn cũng không phải cố ý híp mắt mà thật sự thịt ở bốn phía mắt hắn quá nhiều. Cho dù hắn rất cố gắng mở to mắt thì vẫn chỉ cho người ta thấy có một khe hở nhỏ.
– Cậu thấy rồi hả?
Đường Trọng cúi đầu cắt bò bít-tết, lên tiếng hỏi.
– Hắc, vứt người từ tầng ba xuống dưới, chỉ nhìn qua cũng biết đó là tác phẩm của Đường thiếu gia. Đã nghiền, thật sự là đã ghiền. Tôi cũng muốn tìm người ném, chỉ sợ là không vác nổi hắn.
Mễ Trùng nịnh nọt.
Sau đó hắn nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:
– Đây không phải là lần đầu tiên thằng nhóc kia tới đây, đóa hoa nhỏ anh nuôi
kia cũng không ngăn trở. Vốn là tôi còn muốn tìm người thu thập một phen nhưng Đường thiếu gia không ở đấy, tôi cũng không tùy tiện ra tay, đành phải cho người gọi điện thoại báo cáo một tiếng, hỏi ý của anh một chút.
Hắn nói thu thập, khả năng không chỉ có muốn thu thập Trần Quan Trung, chỉ sợ cả Lâm Vi Tiểu cũng phải chịu một ít thiệt thòi nhỏ.
Cũng không phải nói Lâm Vi Tiếu trợ giúp Đường Trọng làm việc là đã bị hạn chế tự do thân thể, cô tự do kết bạn cùng người khác, cũng tự do yêu đương, nhưng có tiếp xúc nhạy cảm hơn cùng một số người, ví dụ như người vừa bị Đường Trọng đánh.
Đám con cái nhà giàu này không có phân biệt thiện các nhiều, chỉ có thuận theo của ta hoặc chống lại ta.
Đường Trọng sở dĩ trong lúc đó đến thăm quán Cẩm Tú cũng chính bởi vì nhận được điện thoại Mễ Trùng, nói Lâm Vi Tiểu cùng một tên họ Trần lui tới thân mật, dường như trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều gặp mặt một lần.
Tuy Đường Trọng tin tưởng nhân phẩm Lâm Vi Tiếu nhưng quan hệ với bạn trai trước vẫn là phải coi chừng.
Nếu như Lâm Vi Tiếu lại ở chung cùng Trần Quan Trung, như vậy mình sẽ thất vọng vì cô rồi, cô cũng sẽ không được làm ở đây nữa.
Hắn không có khả năng yêu cầu một người con gái thống hận đàn ông trung thành với mình, trừ phi mình đổ nước vào não.
Cũng may, đáp án không phải như mình tưởng tượng.
– Vĩnh viễn không được đánh giá thấp người đàn bà có tâm trả thù.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Đường Trọng đứng ở cửa ra vào nghe được hai người nói chuyện, biết rõ Lâm Vi Tiếu muốn trả thù bạn trai trước, kẻ muốn đưa cô cho lãnh đạo. Cứ cười cười như vậy, hiển nhiên không phải phong cách bông hoa cẩm tú phong cách.
– Ồ, thì ra là muốn chơi hắn.
Mễ Trùng hiểu rõ gật đầu.
– Tôi đã điều tra về thằng nhóc họ Trần kia, thật sự là nát thấu rồi. Tôi cảm thấy tôi ti tiện, nhưng so với hắn tôi có thể cầm giấy khen là công dân tốt của năm. Cái việc bẩn thỉu gì cũng dám làm, cũng không sợ về sau sinh con sinh ra không có lỗ đít, cũng không biết hắn về sau còn có thể có con không. Đáng tiếc cho một cái túi da tốt.
– Để cậu tới hỗ trợ chiếu cố quán Cẩm Tú, không có những vấn đề gì khác chứ?
Đường Trọng hỏi. Trần Quan Trung là dạng gì, hắn đã tận mắt thấy, còn biết nhiều hơn những gì ghi trên tư liệu.
– Không có.
Mễ Trùng nói.
– Lúc vừa mới bắt đầu cô ấy còn có chút không lưu loát, về sau ứng phó tự có nhiên, thành thạo, làm cho người ta vui vẻ nhưng người ta lại không không chiếm được tiện nghi. Năng lực cô gái này cũng không tệ lắm. Có một ít người muốn có ý đồ với cô, tất cả đều bị cô từ chối.
– Tôi tin tưởng ánh mắt tôi.
Đường Trọng nói. Lúc trước hắn lo lắng Lâm Vi Tiếu coi vị trí này làm ván cầu, khi nào gặp được người chủ thích hợp hơn, trả tiền cao hơn thì lập tức cô sẽ chạy theo người khác. Hiện tại xem ra cô toàn tâm toàn ý muốn ở lại Cẩm Tú rồi.
Nét vui mừng trong mắt Mễ Trùng vừa lóe lên đã biến mất. Đường Trọng nói tin tưởng ánh mắt của mình, thế không phải là coi mình ở trong hội rồi sao?
– Xem ra lần này cô ấy đã vượt qua kiểm tra rồi hả?
Mễ trùng hỏi.
– Ừ.
Vượt qua kiểm tra rồi. Đường Trọng nói.
– Có ba chuyện. Thứ nhất, chuyện quán Cẩm Tú đổi chủ chắc chắn đã truyền đi rồi, chắc chắn sẽ có người đến thử xem nước sâu nước cạn, cậu tiếp tục vụng trộm hỗ trợ tối đáp lời. Có một số việc phụ nữ vẫn là không thuận tiện ra mặt. Thứ hai, tôi biết rõ cậu có chút quan hệ với giới truyền hình, tên nhóc họ Trần kia cũng chỉ là tiểu lâu la chạy việc cho người, cậu điều tra thêm về hắn, tôi không thích hắn. Nếu như cậu chọc hắn xuống, vậy cũng xem như vì dân trừ hại. Thứ ba, từ hôm nay trở đi, Lâm Vi Tiếu là đàn bà của tôi, tôi không thích có người có ý đồ với đàn bà của tôi.
– Đường thiếu gia yên tâm đi. Một ít việc nhỏ này không làm khó được tôi đâu.
Mễ Trùng vỗ ngực cam đoan.
Tiểu Nhã trở về, còn mang theo một bồi bàn xinh đẹp.
Trong tay bồi bàn nâng một cái khay, bên trong có một chai rượu đỏ cùng ba ly thủy tinh.
Mễ Trùng không để cho cô hầu hạ, chính mình tiếp nhận rồi mở chai rượu đỏ, rót cho Đường Trọng cùng Tiểu Nhã non nửa chén rượu đỏ, vừa cười vừa nói:
– Đường thiếu gia thử rượu này xem có thể ăn cơm cùng nó không.
Đường Trọng lưng chén rượu lên cùng hắn cạn một chén rồi lại vùi đầu bắt đầu ăn canh.
Trong lúc ăn cơm, Cơ Uy Liêm cũng gọi điện thoại tới, nói mọi chuyện ổn rồi. Hắn đã điện thoại cho phân cục bên kia, phân cục sẽ căn cứ cẩn thận xử lý vụ án này
Sau khi ăn cơm xong, Đường Trọng đã tiếp nhận ý tốt muốn mời khách của Mễ Trùng, một mình xuống lầu đứng trước cửa lớn của quán Cẩm Tú đợi xe taxi.
Từ cửa sổ lầu ba, Lâm Vi Tiếu nhìn xuống, nhìn bóng lưng của hắn, biểu lộ đờ đẫn, trong mắt lại mang theo một chút mê hoặc.
Mặc dù bọn hắn đã có quan hệ thân mật nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Lúc mình chán nản, tuyệt vọng nhất thì hắn xuất hiện, hắn như một bình đài cả đời khó có thể với tới.
Trong lòng cô rất cảm kích hắn, cũng không chỉ là cảm kích.
Còn trẻ nhưng đã có nhiều tiền, có tình có nghĩa, đàn ông như vậy luôn dễ dàng bắt được tâm hồn thiếu nữ.
Thế nhưng hắn thì sao?
Tự mình nói đây chỉ là một tràng giao dịch, không phải hắn cũng coi đây là một hồi giao dịch đấy chứ?
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Cô mở ra, là tin nhắn Đường Trọng gửi tới: Bà chị, bóng lưng của tôi có phải rất tuấn tú không?
Lâm Vi Tiểu cười một tiếng, không ngờ lại bị hắn phát hiện, cũng không biết sao hắn có thể phát hiện ra, không thấy hắn quay đầu lại.
– Đúng vậy, cậu em.
Cô trả lời.
Gió thu tiêu điều, hoàng hôn bốn phía, một người con trai đi một mình bên bờ sông, bóng lưng cao ngất ấy khiến cho người ta có cảm giác cô độc. Thoạt nhìn quả thật bóng lưng ấy là tiêu chuẩn của khá nhiều nữ thanh niên lãng mạn.
– Vì bày cái tư thế này mà tôi đã bỏ qua hai chiếc xe taxi rồi. Đường Trọng lại gửi tin nhắn. Tôi chết cóng rồi này.
Lâm Vi Tiểu khanh khách nở nụ cười, khuôn mặt u sầu cũng giãn ra.
Vốn tinh thần cô bất an nhưng lập tức đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ hắn là một người tốt hay người xấu nhưng đối với mình, hắn là một người đàn ông tốt.
Chỉ cần thế là đủ!