Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 231: Tên háo sắc thứ ba
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Long Vương lau sạch sẽ “công cụ gây án” của Đường Trọng xong, lại giúp hắn mặc đồ lót, mặc quần, đi dây lưng vào, kéo khóa lên. Quần áo đều là do cô cởi ra, tất nhiên phải do cô giúp mặc vào.
Làm xong tất cả, Lâm Vi Tiếu ngẩng đầu, thấy ánh mắt Đường Trọng vẫn đang sáng quắc nhìn mình chăm chú.
. – Cô không có gì định nói với tôi sao?
Đường Trọng hỏi.
-Trên sách không phải đã nói rồi sao? Đàn ông phát sinh quan hệ này với phụ nữ thì phụ nữ không thể lập tức ngả đầu ngủ sau mà phải ôm thân thể người đàn ông, kể một số chuyện mà mình cảm thấy bất lực, hối hận sao?
Cô làm “tổn thương” mình, lại làm bộ cười cười bỏ qua sao?
– Chỉ là giải độc thôi mà.
Lâm Vi Tiếu cố gắng nén sự xấu hổ trong lòng, mặt không lộ tình cảm gì nói:
– Nếu để kẻ như Trần Quang Trung được lợi thì thà cho cậu. Cậu là cấp trên của tôi, cấp dưới dùng thân thể mình hối lộ cũng là chuyện quá quen thuộc rồi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.
Cô cố ý tự hạ thấp phẩm hạnh của mình, dùng cách này để giải thích chuyện đã xảy ra.
– Thật sự là tôi vớ bở rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Vì sao lại không phải là tôi vớ bở chứ?
Lâm Vi Tiếu nói:
– Cậu trẻ tuổi, tài sản lên tới hàng ti, thân thủ không tầm thường, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ lắm. Là ân nhân cứu mạng của tôi, lại là người có ơn tái tạo. Người đàn ông như thế thì đến đâu cũng được hoan nghênh. Tôi chiếm được một người như vậy cũng không có gì tiếc nuối.
Đường Trọng nhìn Lâm Vi Tiếu mặc đồng phục màu trắng, áo sơ mi mở rộng cổ, lộ làn da trắng nõn, thân cao chân dài, bộ ngực no đủ, đứng trước mặt mình mà khiến trong nội tâm hắn cũng có chút ít cảm giác khó xác định.
Nữ vương hệ phát thanh, tại buổi tiệc đón người mới toàn trường, mặc một bộ váy dạ hội tím, khí độ thong dong, dáng vẻ xinh đẹp, có thể khống chế toàn trường, khiến người dẫn chương trình nam không thể ngóc đầu lên được – Lâm Vi Tiếu vừa rồi mới bổ nhào vào mình sao?
Thật là muốn “làm” lại một lần nữa xem có phải là thật hay không.
– Được rồi.
Đường Trọng khoát tay nói.
– Chúng ta không cần phải vội kiếm cớ cho hành vi của mình. Chỉ là củi khô gặp lửa, xử nam gặp độc nữ thôi. Tôi bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn, cô bị sức hút của tôi chinh phục. Ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ tới, chúng ta chỉ có thể nói là đã làm trước thời hạn mà thôi. Đường Trọng thò tay ôm Lâm Vi Tiếu vào ngực mình, đưa tay vuốt ve bộ ngực cao ngất của cô qua một làn quần áo, nói:
– Cô sớm muộn gì cũng phải là của tôi, không phải buổi sáng thì là buổi tối.
– Anh nói vậy thì nội tâm tôi thoải mái hơn nhiều rồi.
Lâm Vị Tiếu nói.
– Còn nhớ tại thời điểm thực tập tại đài truyền hình, tôi nhớ thầy giáo đã nói với tôi, cần phải chủ động thận trọng, làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo. Có một lần một vị lãnh đạo trong đài chúng ta mang theo tôi và hai cô gái khác đi tới thành phố bạn công tác. Tôi nhớ lời thầy giáo nói, cho nên làm mọi cách ân cần với lãnh đạo, bưng trà rót nước, gắp thức ăn đơn cơm, rót rượu, kể chuyện cười. Tôi cho là mình đã làm đủ rồi. Kết quả là buổi tối khi lãnh đạo trở về phòng, một cô gái khác trực tiếp cởi giày cho hắn, sau đó cầm tất thối của hắn vào toilet giặt giũ. Tôi nhìn thấy mà lòng tràn đầy rung động. Tôi biết mình đã thất bại rồi.
– Vậy chắc vị trí ở lại đài là của cô gái giặt tất này rồi?
– Không, cô ấy cũng bị loại giống tôi. Lâm Vi Tiếu nói.
Vẻ mặt Đường Trong kinh ngạc nói:
– Còn có người ân cần hơn cô ấy sao?
Thấy vẻ mặt của Lâm Vi Tiếu, Đường Trọng liền biết đúng là có người dùng cách ân cần hơn rồi.
– Thế giới này tàn khốc hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Lâm Vi Tiếu nói.
– Vốn tôi đã bỏ qua tâm tư nịnh nọt lãnh đạo, không ngờ hôm nay lại chủ động làm chuyện như vậy. Không điên cuồng thì không sống nổi. Tôi mượn cơ hội này giao thân cho anh, cũng coi như thêm một phần bảo hiểm cho tương lai của mình. Tôi nghĩ anh đã giao nơi này cho tôi, tôi cuối cùng cũng phải làm nên một phen sự nghiệp mới được. Không chỉ vì anh mà còn vì bản thân tôi.
Cô nghiêm mặc nhìn Đường Trọng, nói:
– Cho nên anh có thể coi chuyện này như một vụ giao dịch đi, không cần có áp lực tâm lý gì.
– Sớm biết như vậy thì tôi vừa rồi đi ra ngoài luôn.
Đường Trọng nói.
Sắc mặt Lâm Vi Tiếu ảm đạm nói:
– Nói như vậy thì giao dịch thất bại rồi.
– Nhưng trong nháy mắt khi tôi chuẩn bị ra ngoài, tự dưng nghĩ tới câu chuyện kia. Câu chuyện này đã khích lệ tôi…
– Câu chuyện gì?
Lâm Vi Tiểu hỏi.
– Vào một đêm tối đen như mực, có hai gã háo sắc một lớn một nhỏ, trốn ở góc tường đã rất lâu. Khi nữ thần bọn họ xuất hiện, ánh mắt bọn họ tỏa sáng, trên mặt tỏa ra hào quang kích động hưng phấn, khó có thể tự kiềm chế.
– Bọn họ cướp sắc sao?
Lâm Vị Tiếu hỏi.
– Tên lưu manh lớn quát khẽ một tiếng “ra tay”, vì vậy tên lưu manh nhỏ bắt đầu đưa tay vào đũng quần chuyển động…
– Phì…
Lâm Vi Tiếu phì cười, thân thể ngửa ra phía sau. Đường Trọng cũng không kịp ôm lấy cô.
– Bọn họ đã trở thành nỗi sỉ nhục của giới háo sắc.
Đường Trọng nói tiếp.
– Nếu vừa rồi tôi đi ra ngoài, tôi sẽ thành tên háo sắc thứ ba…
– Nếu biết trước như vậy thì không giữ anh lại rồi. Lâm Vi Tiếu đùa.
Cốc cốc cốc…
Ngoài cửa có tiếng gõ vang.
Đường Trọng vỗ vỗ mặt Lâm Vi Tiếu, đi ra mở cửa.
Vài bảo vệ của quán Cẩm Tú đứng ngoài cửa. Có người nhảy từ lầu ba xuống, bọn họ tất nhiên phải có trách nhiệm lên hỏi một chút.
Vốn bọn họ cho rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lý hoặc trợ lý tổng giám đốc của quán nhất định sẽ đứng ra giải thích.
Thế như đợi nửa buổi vẫn không ai đi ra, bọn họ lo bên trong có sự cố nên mới tới đây nhìn xem.
Thân phận Đường Trọng rất ít người biết, những nhân viên phục vụ tầng chót và bảo vệ không biết. Cho nên bảo vệ kia không để ý tới Đường Trọng, báo cáo với Lâm Vi Tiếu.
– Trợ lý Lâm, có người nhảy từ lầu ba xuống, có phải từ phòng cô không?
– Đúng vậy.
Vẻ mặt Lâm Vi Tiếu nghiêm túc nói. Nếu như không phải trên mặt cô có vẻ hồng hào như hoa vừa nở, vẻ mặt cô chắc sẽ có lực uy hiếp hơn.
– Tình huống hắn như thế nào?
– Tuy hắn rơi xuống được rừng cây ngăn cản nhưng vẫn bị ném ngất, hơn nữa
trên mặt bị bỏng nghiêm trọng. Tôi đã để người đưa hắn đi bệnh viện, tạm thời
còn chưa có kết quả.
Quản lý an ninh Vương Hải lên tiếng báo cáo.
– Được.
Lâm Vi Tiếu gật đầu.
– Các anh làm rất tốt. Nếu có cảnh sát tới hỏi thì cứ để bọn họ tới tìm tôi. Tôi sẽ phụ trách chuyện này.
– Vâng thưa trợ lý Lâm.
Vương Hải lên tiếng, dẫn người lui ra ngoài.
– Cô định phụ trách thế nào?
Đường Trọng nhìn Lâm Vị Tiếu, hỏi.
– Tôi biết rõ người có thể tốt tới mức nào, nhưng tôi lại không cam đoan một người có thể xấu tới mức nào.
Lâm Vi Tiếu nói. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc bút ghi âm màu đỏ, nói:
– Mỗi lần hắn tới tôi đều bật nó. Những lời hắn nói, căn cứ chính xác về việc hắn hạ độc đều ở trong này. Nếu như hắn tỉnh lại, tôi có thể nói chuyện với hắn, cũng có thể dùng nó để nói chuyện với cảnh sát.
– Tắt từ bao giờ thế? Đường Trọng hỏi.
– Bây giờ vẫn chưa tắt.
– Thế những tiếng giải độc của chúng ta cũng bị ghi rồi à?
Khuôn mặt Lâm Vi Tiểu đỏ lên, khẽ gật đầu.
– Cô sao lại một bản, giữ lại nửa trước còn phần sau thì xóa đi rồi giao cho cảnh sát.
Đường Trọng nói.
Lâm Vi Tiếu hiểu ý, cắm bút ghi âm vào máy tính rồi copy.
Copy xong, Đường Trọng liền đút bút ghi âm vào túi, nói:
– Đồ vật quan trọng như vậy, để tôi bảo quản thì tốt hơn. Nếu như cô cần thì có thể bảo tôi đưa cho.
– Anh…
Lâm Vi Tiếu ngượng ngùng vô cùng.
– Anh cũng không được lan truyền ra đâu.
– Truyền ra thì người khác cũng không biết tiếng kêu kia là của cô mà.
Đường Trọng nói
. – Trừ tôi ra thì có ai biết nữ nhân vật chính trong này là có chứ?
Lâm Vi Tiếu cũng thầm gật đầu. Bên trong bút ghi âm chỉ có tiếng, cũng không có hình. Hơn nữa tiếng kêu ối a kia cũng chẳng khác gì JAV, truyền ra thì cũng =chẳng ai đoán được là có liên quan tới mình.
– Nếu anh muốn giữ thì giữ đi.
Lâm Vi Tiếu nói:
– Bây giờ mà còn làm bộ ngượng ngùng thì lại bị anh coi thường cũng nên.
Lâm Vi Tiếu mở tủ bảo hiểm, lấy ra một chồng tài liệu văn bản, nói:
– Anh tới vừa kịp lúc, tôi báo cáo thu chi tháng này cho anh một lần. 25 % lợi 2 nhuận thu được gửi vào tài khoản cá nhân của anh, còn lại đưa vào tài khoản phát triển công ty, đúng như đề nghị của anh.
– Tốt.
Đường Trọng gật đầu. Đây là sản nghiệp đầu tiên của hắn, mặc dù không trực tiếp quản lý kinh doanh nhưng kiếm bao nhiêu tiền, thanh toán xong mất bao nhiêu thì hắn cũng phải biết đại khái.
Nếu những thứ chi tiết quá thì hắn mới sợ đó!
Đợi tới khi Lâm Vi Tiếu báo cáo xong, Đường Trọng gật đầu, đứng dậy rời đi.
Hắn cố ý đi tới quán Cẩm Tú là muốn biết tình huống hoạt động của quán, xem thử Lâm Vi Tiếu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc chưa hay còn vấn đề, không ngờ lại cô lại gặp một vấn đề lớn như vậy.
Đi lên lầu, tay hắn chạm túi, vừa vặn đụng vào cái bút ghi âm của Lâm Vi Tiếu kia.
Hắn móc ra nhìn ngắm, sau đó liền vứt lên mặt đất dẫm nát bấy.
Hắn là một người cẩn thận, sẽ lưu lại bất cứ chứng cớ gì để khiến mình trở thành bia ngắm cho người khác công kích. Cho dù thế nào thì bị nhiều người nhòm ngó rồi.
Hắn kiên nhẫn nhặt từng mảnh vụn lên ném vào trong thùng rác rồi mới lôi điện thoại ra bấm một dãy số, nói:
– Cơ Uy Liêm, có một người nhảy từ lầu ba của quán Cẩm Tú xuống, khả năng rơi không nhẹ. Trách nhiệm hoàn toàn thuộc về phía đó, không quan hệ với quán Cẩm Tú chút nào. Cậu đánh tiếng với cục cảnh sát, bảo bọn họ điều tra theo lẽ công bằng đi. Chúng ta là những người tuân thủ luật pháp, tất nhiên không nên làm ảnh hưởng tới sự công chính của hệ thống tư pháp. Đương nhiên nếu cậu ảnh hưởng được mà nói, xảy ra chuyện là cậu chịu trách nhiệm, không có chút quan hệ gì với tôi.
Không đợi Cơ Uy Liêm ở đầu dây bên kia gào thét, Đường Trọng liền cúp máy
trước.