Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 230: Cảm ơn nữ hiệp đã giải độc
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự: caophong
Lưu manh đẹp trai đùa nghịch, nữ thần cũng khó phòng
Lâm Vi Tiếu không ngờ mình đã đề phòng mọi cách như vậy mà vẫn bị Trần Quan Trung âm mưu hãm hại.
Khó trách tên khốn này cứ ỷ lại ở đây, không chịu rời đi, đuổi đều đuổi không đi. Hắn cứ một mực chờ đợi cơ hội. Mình chỉ hơi mềm lòng một chút là hắn đã
giở thủ đoạn. Nhưng trộn loại thuốc này rồi thì mình có khả năng sẽ bị mất thân ẽ thể trong văn phòng này, diễn vở “văn phòng cấm phiến” cho hắn rồi.
Ngón tay có mạnh mẽ thì cuối cùng cũng không so được với sự ôn hòa của đàn ông. Nếu như mình còn có tình cảm với hắn thì đến lúc đó sẽ lựa chọn thế nào?
Trần Quan Trung không thể chờ đợi được, muốn lập tức lấy đi tấm thân xử nữ của mình.
Càng không ngờ lúc cô đang trong tình trạng quẫn bách, bết bát như vậy, Đường Trọng lại kịp thời xông vào.
Để cho người ta muốn hộc máu chính là tên khốn này thích nghe lén ở góc tường, đã nghe được tất cả đoạn đối thoại của bọn họ.
Hắn phải giúp mình giải độc”? Giúp như thế nào? Đáp án không cần nói cũng biết.
Một luồng khí nóng lan tràn khắp cơ thể, khát vọng tình dục nặng nề, nguyên thủy nhất từ trong đầu óc bắt đầu nuốt lấy lý trí, lý trí cũng bắt đầu lười biếng, không chống cự chút nào.
Cặp đùi càng ngày càng ngứa, giống như là đang bị kiến bò. Cô mặc bộ váy công sở ngắn. Hai cái đùi ma sát với nhau như đột nhiên tỉnh lại. Cái ngứa kia vốn chỉ như một con kiến mà bây giờ, chỉ trong một tích tắc lại như có ngàn vạn con kiến đều thò đầu ra, bò đi bò lại, cảm thấy cả người ngứa ngáy không chịu được.
Đôi má ửng hồng, hô hấp dồn dập, Lâm Vi Tiếu ngồi trên ghế lúc này giống như là một chiếc thuyền nhỏ đang chênh vênh giữa đỉnh sóng gió.
Gió táp sóng xô, cả người cô lung lay sắp đổ. Chỉ cần có một luồng gió to ập đến là cô có thể vỡ thành ảnh nhỏ.
Đây là thuốc gì? Sao lại bá đạo như vậy được?
Đôi mắt đầy xuân tình của cô nhìn chằm chằm vào Đường Trọng đang đứng trước mặt, giống như nhìn chằm chằm vào cây cỏ cứu mạng duy nhất vậy.
Cô cắn chặt đôi môi, nhẹ giọng kêu:
– Tới. Hoặc là đi ra ngoài.
Người đi ra ngoài, ta có tay.
Ngươi tới, ngươi chính là tay ta.
Đường Trọng do dự. Bản chất hai lúa của hắn đã bị bại lộ.
Nếu một tên giàu có đẹp trai mà gặp được tình huống này thì nhất định sẽ thoải mái rót cho mình một ly rượu đỏ, thân thể thoải mái dễ chịu nằm trên ghế salon, một bên tinh tế nhấm nháp rượu ngon, một bên thưởng thức phong thái động dục của nữ thần. Đến lúc cô ấy khó có thể tự kiềm chế được thì mình mới trở mình
lên ngựa, nắm bắt lấy cô ấy. Ít nhất cũng phải kéo lấy nữ thần này nhảy múa một 2 bản, vừa nhảy, vừa cởi quần áo của nữ thần. Lúc điệu nhảy kết thúc, nữ thần sẽ bị hắn đẩy lên bàn, tiến hành công tác “trừng phạt”.
Kỳ quái, đoạn này sao lại quen thuộc như vậy chứ? Giống như tất cả những thứ bí mật được giấu trong ổ cứng của nhà mấy cô gái hư vậy.
Đường Trọng do dự.
– Tôi…tôi thấy tình cảm giữa chúng ta chưa phát triển đến bước này, cần phải từ từ tiến dần, ít nhất cũng phải yêu đương trước, nắm tay rồi mới có thể hôn môi, lên giường… Nếu không tôi ra ngoài trước, cô xong việc thì tôi vào nhé?
Đường Trọng nói mà không xác định. Nói xong hắn liền xoay người đi về phía cửa ra vào.
Lâm Vi Tiếu xấu hổ muốn cắn lưỡi mà chết. Cô không ngờ mình sẽ nói ra những lời mời mọc như vậy. Càng không ngờ sau khi nói ra lại bị người ta từ chối.
Thấy Đường Trọng đi đến cửa ra vào, đưa tay chuẩn bị mở cửa thì âm thanh khàn khàn nói:
– Quay lại.
Rầm…!
Đường Trọng mạnh mẽ đóng cửa gian phòng lại, đi nhanh về phía nữ vương phát thanh Lâm Vị Tiếu đang ngồi trên ghế, vừa đi vừa nói:
– Nếu cô sớm dùng giọng điệu bắt buộc như vậy, tôi cũng sẽ không phản kháng…
Hắn vừa mới đi đến trước mặt Lâm Vi Tiếu, Lâm Vi Tiếu đã nhảy dựng lên, ép cả người hắn lên bàn công tác xa hoa được làm bằng gỗ lim.
Vì vậy, Đường Trọng chỉ cảm thấy bên dưới mát lạnh, quần đã bị kéo rồi.
Hắn có chút hối hận lúc mình đập nát cửa sổ thủy tinh của văn phòng. Bây giờ bên trong có bật điều hòa nhưng sau khi hắn cởi quần thì vẫn cảm thấy từng đợt rét lạnh thổi tới phía đũng quần.
Gió thổi đũng quần, mát cả “cậu nhỏ” đấy.
Nhưng Lâm Vị Tiếu là người phụ nữ giảng nghĩa khí.
Rất nhanh cô đã ôn hòa trở lại. Trong lúc cô thò tay cầm chặt cậu nhỏ đang nhô cao lên của Đường Trọng, Đường Trọng không khỏi khẽ run rẩy, chỉ hơi kém mức bị tước vũ khí đầu hàng thôi.
Xử nam không chịu được kích thích đâu.
Sau đó cô cũng học theo mấy động tác trong mấy bộ phim Nhật Bản, cả người cũng không chịu được nữa rồi.
Giày cao gót trên chân của cô cũng không kịp cởi, cả người nhảy lên đã bò lên cái bàn xử lý công tác đủ chỗ cho hai ba người. Đầu gối hơi cong, ngón tay đưa vào trong váy ngắn, sau đó kéo xuống dưới. Đồ lót màu đen viền tơ ướt át có mùi tanh mặn đã bị cô kéo xuống. Từ đùi đến chân đã khỏa thân.
Chân phải vừa nhấc đã thoát khỏi bảo hộ.
Sau đó đôi chân dài của cô tách ra rồi di chuyển trên thân thể Đường Trọng, nhắm ngay vị trí ngồi xuống.
– A…
Hai người đồng thời thét lên tiếng.
Lâm Vi Tiếu là đau đớn, còn Đường Trọng là thoải mái.
Đường Trọng dùng tay sờ, trên tay nhiễm chất lỏng dinh dính, đặc màu trắng và đỏ. Trắng chính là của hắn, đó chính là của Lâm Vi Tiếu. Đương nhiên cũng có khả năng trắng chính là của Lâm Vi Tiếu, đó cũng là của Lâm Vi Tiếu. Những thứ này quả thật không thể phân biệt rõ ràng được.
Sau đó cái bàn công tác bắt đầu rung chuyền.
Lại sau đó, Đường Trọng cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, thân thể cũng càng ngày càng nóng hơn. Hắn đưa tay sờ lấy tấm lưng trần trụi của Lâm Vi Tiểu thì đều có thể lấy ra cả đống mồ hôi nóng.
Hắn cũng hơi hối hận vừa rồi mình sao không đập nát cánh cửa sổ khác chứ. Nếu không thì nữ thần đẩy hắn ngã cũng không cần phải chịu nóng khổ cực như vậy rồi.
Cửa sổ mở rộng như vậy làm hắn thấy có cảm giác không an toàn, cũng không biết là tòa nhà chọc trời đối diện sông Hoàng Phủ kia có tên háo sắc nào cầm kính viễn vọng rình sang bên này không. Bây giờ đạo đức của mọi người đang ở mức giới hạn thấp nhất đấy.
Trong lòng lo lắng như vậy, lại nhìn Lâm Vi Tiểu thì đang đè trên người điên cuồng phóng thích dục vọng, Đường Trọng nghĩ nếu có bao hạt dưa ở đây thì tốt rồi. Mình có thể vừa nằm hưởng thụ, vừa cắn hạt dưa giết thời gian.
Đột nhiên thân thể Lâm Vi Tiểu ôm cứng lấy Đường Trọng, dường như muốn dốc sức liều mạng với hắn vậy.
Trong miệng cô phát ra âm thanh “a a a” như khóc như cười. Thì ra âm thanh của nữ vương phát thanh không chỉ dùng để nói, khi dùng để rên rỉ cũng vô cùng êm tai.
Trong lúc cô cầm chặt lấy cánh tay Đường Trọng, trong lúc thân thể cô kéo căng thật lâu mà không thể nào buông ra được, Đường Trọng đã biết “độc” của cô gái này đã được giải trừ.
– Đàn ông quả nhiên là thành phẩm giải độc mà.
Trong lòng Đường Trọng cảm thán nói.
– Đương nhiên, đàn ông bền bỉ mới đúng.
Hắn lại tự bổ sung thêm một câu.
Lâm Vi Tiếu ghé sát vào người Đường Trọng, không thể nhúc nhích được, Đường Trọng cũng không động đậy. Hắn cảm thấy bị cô đè lên rất thoải mái, thoải mái hơn khi mình nằm một mình nhiều.
Đàn ông và phụ nữ thật sự đúng là rất là kỳ quái, đụng vào nhau lại có thể phát ra năng lượng khỏe mạnh, tích cực như vậy. Vì sao đàn ông với đàn ông lại không được chứ?
– Là mình với đàn ông không được.
Đường Trọng nói. Hắn thích phụ nữ nên hắn không làm được. Có những người đàn ông có thể làm được.
– Cậu nói cái gì?
| Lâm Vi Tiếu chôn đầu lên bờ vai Đường Trọng, chỉ cần há miệng là có thể cắn lỗ tai của Đường Trọng. Thế nhưng mà lúc này có thật sự không thể ngẩng đầu lên nhìn hắn được.
– Tôi nói có qua có lại.
Đường Trọng nói:
– Vừa rồi tôi giúp cô giải độc, bây giờ đến lúc cô giúp tôi giải độc rồi.
Lâm Vi Tiếu kinh hãi, đứng lên nhìn Đường Trọng ở bên dưới, nói:
– Cậu cũng bị trúng độc sao?
Vì vậy bờ mông của Đường Trọng lại thúc thúc lên.
Cảm giác được vật cứng rắn trong thân thể, Lâm Vi Tiếu lập tức bừng tỉnh, biết rõ “độc” trong lời nói của Đường Trọng là có ý gì rồi.
– Nhẹ thôi. Cô nằm sấp xuống, Đường Trọng ở phía trên, bắt đầu hành động mê người kia.
Đường Trọng đột nhiên rời giường.
Hắn nâng bờ mông của Lâm Vi Tiếu lên, đặt cô ở cạnh góc bàn, sau đó hai chân chạm đất, cả người hơi nghiêng về phía trước, dùng phương thức tiếp xúc thân mật nhất để “giải độc”.
Cảm tạ tất cả chủ topic trên toàn thế giới, chính các ngươi đã cung cấp cho ta đoạn video có chứa thứ quan trọng nhất trong cuộc sống.
Thanh Long tiềm u trì.
Cỏ thơm phồn vách tường hàng ngầm.
Song loan cheo leo đứng thẳng,
Xuân thủy ngọc cầu vồng hồi.
Gió tan mây tạnh, một thứ dịch trắng chảy ra từ miệng vết thương. Lúc này độc tố trong cơ thể Đường Trọng mới hoàn toàn bị bài trừ sạch sẽ.
Hắn đánh tới phía trước, đặt Lâm Vi Tiếu lên mặt bàn, thân thể ghé vào người Lâm Vi Tiếu..
Vì vậy hắn vui mừng phát hiện ra bí mật vô cùng lớn: thì ra cảm giác khi lúc đàn ông ở bên trên phụ nữ tốt hơn là cảm giác phụ nữ trên người mình.
Trời ạ, vì sao hắn lại không biết chứ?
Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã mua một con búp bê bơm hơi rồi đặt dưới người mình rồi.
Tấm thân xử nữ của Lâm Vi Tiếu liên tục trải qua hai lần chiến đấu. Lần thứ nhất là mình chủ công, lần thứ hai là bị người ta công kích. Thời gian hai lần cũng không ngắn, hơn nữa mỗi lần đều có cao trào nên cả người đã sớm tê liệt thành một bãi thịt nát rồi.
Cô nhắm nghiền hai mắt, tùy ý để thân thể khổng lồ của Đường Trọng đặt lên lồng ngực của mình, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là thở hơi khó thôi.
Vì vậy đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô hơi mở ra, như là mời gọi.
Lâm Vi Tiếu không nói lời nào, Đường Trọng cũng không nói chuyện.
Có cái gì không dám hay sao? Có thể nói tất cả đều làm.
Thật lâu sau, hai chân của Đường Trọng đã thấy đau xót thì mới đứng dậy khỏi người Lâm Vị Tiếu, đặt mông ngồi lên ghế.
Lâm Vi Tiêu cũng bò dậy khỏi mặt bàn, rút khăn tay lau lau người mình.
Cô mặc quần chip vào, sau đó kéo váy lên, sửa sang lại cho tốt, cài lại mấy chiếc cúc áo mà Đường Trọng đã cởi ra, lúc này mới cảm thấy thỏa đáng.
Cô liếc trộm Đường Trọng, nhìn thấy hắn đang tùy tiện ngồi ở một chỗ, vẻ mặt thành thật nhìn cô, giống như là đang nghiên cứu mình là người gì, hoặc là thưởng thức cô gái đã là người của hắn vậy.
Khuôn mặt cô đỏ lên, rút khăn tay ra rồi ngồi xổm xuống, ôn nhu giúp hắn lau công cụ của hắn.
– Cảm ơn ân đức giải độc của nữ hiệp.
Đường Trọng nói.
– Anh hùng không cần khách khí.
Lâm Vi Tiểu cúi đầu xuống, hai má hồng hồng nói:
– Đây là chuyện mà những người trong ma giáo chúng ta thường xuyên làm thôi.