Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 229: Cấp trên của tôi lại càng là cực phẩm!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Lâm Vi Tiểu học khoa phát thanh, là nữ phát thanh viên nổi tiếng của trường. Giọng nói của cô rõ ràng, ngọt ngào vang vọng, giống như vàng đá va chạm. Thế như mà dùng giọng nói đẹp đẽ như vậy để mắng người, cũng đặc biệt khó khiến người ta thừa nhận nổi. Nghe Lâm Vi Tiếu nói những lời nhục mạ không chút lưu tình xong, Trần Quang Trung suýt không nhịn được mà muốn nhảy dựng lên bạt tai cho con ranh này hai phát. Thế nhưng hắn không dám.
Trước kia khi cô được lãnh đạo truyền hình vừa ý, hắn đã muốn giới thiệu cô cho lãnh đạo, mưu đồ khiến mình thăng quan phát tài.
Nói thật là Lâm Vi Tiểu đúng là một người đẹp không tệ. Thế như loại địa phương như đài truyền hình thì có thiếu người đẹp sao? Có bao nhiêu người đẹp đang muốn lao vào trong đó chứ?
Chỉ cần hắn có thể được lãnh đạo đề bạt, đạt được vị trí mơ ước thiết tha kia, hắn cần bao nhiêu thiếu nữ mà không được chứ? Bỏ qua một gốc cây mà đạt được cả khu rừng, chuyện như vậy hắn lại còn chậm trễ sao?
Thế nhưng hy vọng của hắn biến thành không cả. Lâm Vi Tiếu không chỉ từ chối, hơn nữa còn nhảy lên làm trợ lý tổng giám đốc của quán Cẩm Tú.
Quán Cẩm Tú là nơi nào chứ?
Vị lãnh đạo mà hắn phục vụ kia cũng chỉ là hội viên thẻ bạc của quán Cẩm Tú kia. Những hội viên thẻ vàng hay hội viên chí tôn cũng là cấp bậc mà loại nhân viên nho nhỏ của đài truyền hình không thể tiếp xúc được. Lâm Vi Tiểu cũng bởi thân phận đặc thù hoặc bởi vẻ ngoài xinh đẹp nên đã trở thành “nữ vương Cẩm Tú” của quán Cẩm Tú, không còn phải loại không tên tuổi như trước.
Xưa đầu bằng nay.
Thân phận và địa vị của hai người đã xảy ra biến hóa cực lớn, không chỉ tạo thành khoảng cách cực lớn mà ngay cả vị lãnh đạo muốn dùng quy tắc ngầm kia của hắn trước mặt cô cũng không có ưu thế thân phận. Thậm chí bởi sau khi biết cô đã có được chức vị này, cho tới bây giờ hắn cũng không dám tới quán Cẩm Tú chơi bời nữa, lại lo Lâm Vi Tiếu trả thù, trút hết cả lửa giận và lo lắng trong lòng lên đầu Trần Quan Trung. Hiện tại cuộc sống của hắn thật là khốn khổ mà.
Lãnh đạo không tin cậy, hắn liền nghĩ tới chuyện tìm “bạn gái cũ” của mình.
Có câu thế nào nhỉ?
Ngựa tốt không ăn cỏ cũ. Cô cũ tốt như vậy còn phải đi tìm ở đâu nữa?
Hơn nữa theo số liệu điều tra cho thấy, chuyện phụ nữ phát sinh tình cảm ngoài
giá thú và yêu đương bên ngoài nhiều nhất là với bạn trai cũ.
Bởi vì bạn trai cũ đã từng có tình cảm với các cô, mọi người đều hiểu rõ là mình cần gì, cũng biết rõ điểm G của các cô ở đâu, tình cảm khó điều khiển nổi. Dưới tình huống đó phát sinh ra loại chuyện như vậy là rất bình thường.
Hắn cho rằng với sức hút và năng lực của mình, chỉ cần mình cúi đầu thì nhất
định sẽ có thể cua lại Lâm Vi Tiếu.
Phụ nữ không phải thích nhất là lãng mạn, dịu dàng sao? Dịu dàng hắn có, lãng mạn hắn cũng không thiếu.
Vì vậy từ nửa tháng trước hắn đã bắt đầu tặng hoa nặc danh cho Lâm Vi Tiếu, cũng tặng đủ các loại quà mà vốn cô yêu thích.
Sau khi tấn công lãng mạn nửa tháng xong, hắn lại tự mình xuất hiện xun xoe.
Chẳng qua hiệu quả có vẻ như vẫn chưa rõ ràng lắm thì phải.
Hắn cố nén giận trong lòng, rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt hối hận nói:
– Cho dù em nói gì thì anh cũng hiểu được. Là anh bị may quỷ ám ảnh, là anh có lỗi với em. Anh xin nguyên chấp nhận tất cả trừng phạt. Thế nhưng Tiếu Tiếu à, anh không thể không có em được. Anh sẽ chết mất, thực sự chết mất đó.
– Em có biết cảm giác nhớ thương một người thế nào không? Em có biết trần trọc tới sáng thế nào không? Em có từng cảm thấy muốn khóc khi đi ăn mà nghe thấy một bài hát mà chúng ta vẫn thích không?
Bạn học Trần Quan Trung không hổ là nhân vật phong vẫn trong học viện, tâm tình tán gái đúng là rất có tiêu chuẩn,
– Tiếu Tiếu, anh nghĩ cẩn thận rồi. Anh có thể từ bỏ sự nghiệp. Anh có thể chỉ còn hai bàn tay trắng. Nhưng anh không thể không có em. Tha thứ cho anh đi. Nếu sau đó biểu hiện của anh không tốt thì em hãy chia tay, được không?
Hắn thầm nghĩ, dù thế nào thì cũng phải lấy được “lần đầu” của cô. Chỉ cần lấy được lần đầu thì cô đã trở thành người phụ nữ của tôi hắn rồi. Nếu thế thì dù chia tay cũng phải suy nghĩ tới nhiều việc đấy.
Muốn chinh phục trái tim của người phụ nữ thì trước tiên phải nghĩ cách chinh phục tử cung của cô.
Lâm Vị Tiếu nở nụ cười.
Lần này không phải mỉm cười mà là cười to.
– Trần Quan Trung, anh đã trắng tay rồi thì còn dựa vào cái gì mà bảo tôi yêu anh?
Lâm Vi Tiểu nói một câu liền đâm hắn tổn thương lỗ chỗ: – Trước kia anh muốn tặng tôi cho người khác bởi vì có thể trợ giúp tiền đồ của anh. Về sau phát hiện ra tôi còn chút giá trị lợi dụng nên muốn tới nhờ tôi hả? Một người phụ nữ phải ti tiện tới mức nào mới có thể nhận một bạn trai cực phẩm như anh hả?
– Tiếu Tiếu, em hiểu lầm rồi. Không phải anh bởi thấy em có giá trị lợi dụng E mới tìm em. Anh thật sự không nỡ chia tay em mà. Nếu em cảm thấy giờ anh để ý tới thân phận địa vị của em vậy thì em có thể lập tức từ chức quản lý ở quán ở Cẩm Tú này, trở về nhà làm người vợ đảm đang. Anh sẽ nuôi em. Anh nhất định sẽ cố gắng mà, nhất định sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc sung túc. B Trần Quan Trung vội vàng giải thích, lời nói khẩn thiết, còn có một tia uất ức, và giống như Lâm Vi Tiếu nói oan cho hắn vậy.
– Anh thật là đáng thương.
Lâm Vi Tiểu thở dài.
– Nói những lời nói dối mà người khác không tin nổi, làm người ta phát chát, anh không thấy mệt mỏi à?
– Chỉ cần em trở về với anh.
– Được rồi được rồi. Lâm Vi Tiếu phất tay nói:
– Trần Quan Trung, anh còn chưa hiểu à? Tôi đã triệt để tuyệt vọng về anh rồi. Bây giờ tôi nhìn anh chả buồn chả vui, đến tức giận cũng chẳng thèm. Anh còn chưa rõ sao? Chúng ta không còn có khả năng nữa. Hơn nữa mỗi lần anh cầu khẩn, tôi lại càng ghét anh hơn. Tình yêu ở đâu mà cầu xin là được thế hả?
Trần Quan Trung bò lên từ mặt đất, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Tiếu, nói:
– Xem ra cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Lâm Vi Tiểu cười khinh miệt nói:
– Trần Quan Trung, bây giờ anh đang đứng trong phòng của tôi tại quán Cấm Tú. Tôi xem anh diễn trò hề là muốn trừng phạt một chút cái kẻ lòng lang dạ sói như anh, cho nên mỗi lần anh vào tôi đều đồng ý. Chỉ cần tôi nói một câu, anh sẽ bị ném ra bên ngoài ngay. Anh định cho tôi uống rượu phạt kiều gì?
Trần Quan Trung cười hắc hắc nói:
– Chẳng lẽ bây giờ cô không cảm thấy giữa đùi ẩm ướt hay sao? Chẳng lẽ cô chưa muốn tìm đàn ông xXx à? Có phải cô cảm thấy trên người rất ngứa ngáy không? Có phải muốn tìm một người đàn ông để bổ nhào vào không.
– Anh…
Lâm Vị Tiếu kinh hãi. Cô cẩn thận xem xét một lượt, thấy trong cô cảm thấy khô nóng, giữa hai chân cũng hơi ẩm ướt, làm người ta cảm thấy trống rỗng, khát vọng có thứ gì đó nhồi vào.
– Anh đã làm gì?
– Chén nước kia là tôi rót đấy.
Trần Quan Trung chỉ vào chén nước sôi, nói.
– Tôi căn bản không uống.
Lâm Vi Tiểu cười lạnh. Cô đã ghét kẻ này tới vậy, làm sao có chuyện uống nước hắn rót chứ? Cô còn chuẩn bị tí nữa vất cả cái ly đi đấy.
– Tôi biết cô sẽ không uống.
Trần Quan Trung cười lạnh nói:
– Cô chỉ cần ngửi mùi là được rồi. Nước sôi sẽ bốc hơi nhanh, tôi lại cố ý đặt ở
đầu gió, tất nhiên hơi nước sẽ thổi vào mũi cô. Thế cũng đủ để biến cô thành kẻ
dâm đãng rồi.
Lâm Vi Tiếu muốn nhấn chuông cửa để gọi bảo vệ vào ném Trần Quan Trung ra ngoài.
– Thế nào đây? Cô muốn xấu mặt trước mặt các bảo vệ ở đây sao?
Trần Quan Trung ác độc nói.
– Để hắn được lợi thì thà để tôi được lợi đi. Dù sao thì chúng ta cũng đã yêu nhau nhiều năm, vẫn có tình cảm đấy.
– Tôi dù có tìm đến chó đực cũng không cần tới loại cầm thú như anh.
Lâm Vi Tiếu mim mai nói.
Trần Quan Trung nếu đã hạ độc cô thì cô còn hơi lo. Chứ nếu chỉ là thuốc kích dục thì cô cũng không thèm quan tâm.
Không có “thằng nhỏ”, chẳng lẽ không có ngón tay à?
Cô đang muốn thò tay bấm chuông thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra rồi. Đường Trọng tiến vào nói: – Tôi có quấy rầy hai vị không?
Thấy Đường Trọng, lông mày Trần Quan Trung không khỏi nhíu lại, trái tim cũng loạn nhịp.
Lần trước gặp đối phương cũng ở quán Cẩm Tú, hắn đã bị thằng ranh này đánh như chó chết.
– Hóa ra tôi không nên vào.
Đường Trọng nói.
– Thế nhưng tôi đứng ở cửa nghe cả buổi, cảm thấy những lời các người nói thật khiến người ta tức giận. Tôi không tiến vào không được rồi. Có lợi mà không chiếm thì đúng là đồ rùa đen. Mà có lợi lại để loại rùa đen như mày chiếm thì đúng là con của rùa đen luôn.
Đường Trọng vừa nói vừa tiến từng bước về phía Trần Quan Trung, nói:
– Mày có thì tao cũng có. Cho nên chuyện thân thể cô ấy cũng không cần mày phải quan tâm.
– Mày muốn làm gì?
Trần Quan Trung lui từng bước về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hộ.
– Nói một tiếng cảm tạ đối với mày thôi.
Đường Trọng cười vô cùng “dịu dàng”.
– Nếu không có kẻ xấu thích dùng thuốc với phụ nữ như mày thì làm sao tạo có cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Tính cách tạo cũng hay ngại ngùng, bản thân không tự tay dùng thuốc được.
– Mày đừng tới đây. Mày…
Khi hắn lùi tới gần bàn của Lâm Vi Tiếu xong, thân thể hắn liền nhào về phía
Lâm Vi Tiếu.
Chỉ cần khống chế được người phụ nữ này trong tay, hắn liền có thể khống chế cục diện, có thể khiến hắn bó tay chịu trói ngay. Cho dù không trói được thì cũng có thể khiến hắn thả mình ra.
Thế nhưng hắn lại đánh giá thấp thù hận của một người phụ nữ với hắn cũng như khả năng bạo phát của các cô.
Thân thể hắn còn chưa tới gần, Lâm Vi Tiếu đã cầm ngay chén nước sôi kia hất thẳng vào mặt hắn.
-A.
Gương mặt hắn bị nước sôi hắt thẳng tới, mắt không thể mở ra, miệng không thể nói, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu đều nóng rát đau đớn.
Hắn biết rõ khả năng là mình bị hủy mặt rồi.
Loại lo lắng này của hắn cũng vẫn là thừa thôi.
Bởi vì hắn không chỉ bị hủy mặt mũi và còn bị hủy luôn cả thân thể.
Khi mặt hắn bị dội nước sôi, kế hoạch muốn khống chế Lâm Vị Tiếu đã bị phá sản.
Sau đó Đường Trọng liền vọt tới bên cạnh hắn.
Hắn dùng lực một lần, gánh thân thể cao lớn của Trần Quan Trung lên bả vai.
Sau đó Đường Trọng đi tới cửa sổ, ném mạnh thân thể kia xuống dưới lầu.
Loảng xoảng…
Cửa sổ thủy tinh bị nện nát bấy, thân thể Trần Quan Trung bay lượn trên không, rơi tự do từ lầu ba xuống.
Rầm…
Rất nhanh, dưới lầu liền truyền tới tiếng rên rỉ.
Có người sợ hãi kêu, có người xúm lại.
Chỉ thấy trong vườn, một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, đè nát cả hao cỏ, đập mạnh lên mặt đất.
Đường Trọng không thèm liếc về cửa sổ, chỉ nhìn Lâm Vi Tiếu mặt đang đỏ bừng bừng nói:
– Là cấp trên, tôi không thể trơ mắt nhìn cô gặp chuyện hay “tự an ủi” được. Để tôi tới giải độc giúp cô nhé?