Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 228 : Nữ vương khoa phát thanh tiền nhiệm của tôi là cực phẩm!
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 228 : Nữ vương khoa phát thanh tiền nhiệm của tôi là cực phẩm!
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trương Thượng Hân vào nghề đã nhiều năm và bây giờ là chị cả của Hoa Thanh, nữ vương có nhân khí lớn của ngành giải trí, ánh mắt rất sắc bén.
Không chỉ thế, cô ta theo nghề này đã nhiều năm, số lần làm tạo hình không 3000 lần thì cũng 2800 lần, nhiều không kể hết. Chính vì kinh nghiệm phong phú như vậy nên cô có thể nhìn thấu bộ mặt thật của một người khi không hoá trang.
Tuy đầu tóc Đường Trọng rối bời, lại đeo đôi kính mắt to che giấu người khác ẽ nhưng một số bộ phận trọng yếu vẫn hiện rõ trong mắt Trương Thượng Hân.
Nói tiếp, cái kính mắt kia có thể coi là không tồn tại trong mắt Trương Thượng Hân. Vì vậy, nếu đem so sánh sẽ phát hiện Đường Trọng có bảy phần giống với Đường Tâm.
Trương Thượng Hân nói xong câu đó liền thấy sắc mặt Bạch Tố cùng A Ken có chút khác lạ, chỉ có Đường Trọng vẫn bình thường, cười tủm tỉm nhìn cô.
– Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao? T
rương Thượng Hân hỏi.
– Nó ?
Bạch Tố cũng biết vừa rồi mình đã lộ sơ hở nên phải bổ sung ngay.
– Chúng tôi chỉ là kinh ngạc với ánh mắt của cô thôi. Bạch Tố cười nói: – Chúng tôi quen A Trọng đã nhiều năm rồi nhưng mấy hôm trước mới bị Trương Hách Bản phát hiện A Trọng có vài nét giống Đường Tâm. Nếu không phải Trương Hách Bản nói ra thì chúng tôi cũng không biết đâu. Thế mà Thượng Hân mới gặp A Trọng lần đầu mà đã nhìn ra điểm này, thật là giỏi nha.
– Tôi cũng cảm thấy có chút giống nên mới nói ra thôi. Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói, khiến người ta có cảm giác mị hoặc : – Đúng rồi, Đường Tâm đâu? Sao một thời gian dài tôi cũng không nhìn thấy cô ấy nhi? Lần trước đài truyền hình Minh Châu chiêu đãi nhưng cô ấy đã về trước rồi. Đêm từ thiện thế kỷ cô ấy cũng không tham gia. Mỗi lần công ty họp thường kỳ, ba cô ấy cũng không đến. Tôi cảm thấy các cô ấy trở nên thật thần bí.
Trái tim Bạch Tố như muốn rớt ra ngoài rồi.
Kế hoạch của cô vốn không có sơ hở nhưng có thể do Đường Tâm là giả mà giá thì nhất định có sơ hở.
Fans hâm mộ chỉ nhìn từ xa nên không phát hiện Đường Trọng là con trai. Nhưng Trương Thượng Hân quen biết Hồ Điệp đã nhiều năm, hơn nữa hai bên không phải rất hoà thuận. Có câu nói thế nào nhỉ? Người hiểu rõ nhất mình chính là địch nhân của mình.
Bạch Tố vì để thân phận của Đường Trọng không bị lộ nên hạn chế các hoạt động của hắn, có thể không đi liền không đi, nếu không thể từ chối thì để Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi m đại diện. Mỗi người trong hội đều rất bận nên sẽ không có người đặc biệt quan tâm số lần các cô tham gia.
Nhưng Trương Thượng Hân thì khác, mọi lúc mọi nơi cô ta đều theo dõi Hồ Điệp, xem bọn họ có cử chỉ nào mất mặt hay cách ăn mặc có khiếm nhã hay không.
Vốn cô ta muốn bắt các tật xấu nhỏ của bọn họ nhưng không ngờ lại để cô ta phát hiện một cái lỗi lớn.
– Cô cũng thấy họ thần bí rồi hả?
Bạch Tố cười ha hả nói. Hiện tại cô không thể phủ nhận bởi cô càng phủ nhận thì sẽ càng khiến người khác hoài nghi. Nếu cô thừa nhận lời nói của Trương Thượng Hân thì sẽ làm cô ta bớt hoài nghi hơn:
– Xem ra kế hoạch của chúng tôi đã có hiệu quả. Cô cũng thấy, năm nay Đường Tâm thay đổi phong cách thành một loại Men khốc. Vì để tạo dựng được loại hình này và bảo trì cảm giác thần bí nên tôi và A Ken quyết định hạn chế số lần tham gia hoạt động của Đường Tâm. Hơn thế nữa, thời gian trước cổ họng Đường Tâm không tốt, chúng tôi vẫn để cô ấy luyện tập cho khôi phục như cũ. Bác sĩ nói cô ấy nên hạn chế nói chuyện. Việc tham gia các hoạt động làm sao có thể không nói chuyện chứ? Bởi vậy chúng tôi đành để Hồi m cùng Hách Bản làm đại biểu thôi. Cô cũng biết Bản Bản rất thích nói chuyện mà.
Nghĩ đến phong cách của Trương Hách Bản trên sân khấu, Trương Thượng Hân liền nở nụ cười:
– Bản Bản thật sự rất đáng yêu.
– Nếu ít nói nhảm thì tốt hơn. Bạch Tố làm bộ uỷ khuất nói.
Mọi người liền cười, giống như đã thành công dời đi sự chú ý của Trương Thượng Hân.
Trương Thượng Hân nhìn A Ken nói:
– A Ken, A Trọng cũng là tạo hình sự sao?
– A…không phải
. A Ken nhanh chóng phủ nhận.
– Haizz… tôi còn tưởng anh ấy cũng tạo hình giỏi giống anh thì tôi muốn mời anh ấy đến giúp tôi đây. Tạo hình sư bây giờ không cùng quan điểm với tôi, không tạo được cảm giác như tôi mong muốn, đổi đi đổi lại cũng không tìm được người phù hợp, thật đau đầu.
– Chị Thượng Hân vốn xinh đẹp nên trang điểm thế nào cũng đẹp mà. A Ken kiều mị nịnh nọt cười.
– Chỉ có cậu nói ngọt thôi. | Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói:
– Được rồi. Cậu nghỉ ngơi tốt nhé, tôi còn có buổi họp báo, không quấy rầy cậu nữa.
Cô ta chào Bạch Tố cùng A Trong một cách thân thiết chứ không có sự cao ra ngạo của một ngôi sao.
Bạch Tố tiễn cô ta trở về, việc làm đầu tiên là thở ra một hơi.
– Hô…
– Sao khẩn trương như vậy?
Đường Trong nghi ngờ hỏi. Càng tiếp xúc với cô gái này hắn càng cảm thấy năng lực đối nhân xử thế của cô thật chu đáo, thật chuyên nghiệp. Hoàn cảnh nguy hiểm cô đều vượt qua được mà sao lại khẩn trương trước một người phụ nữ như vậy.
– Đấy là cậu không biết.
Bạch Tố cười khổ:
– Cô ta nổi danh yêu bà ở công ty. Cô ta mà để ý việc gì thì nhất định sẽ tìm mọi cách tra ra. Ánh mắt cô rất tinh tường nếu không sao mới chỉ gặp lần đầu mà cô ta đã liên tưởng cậu đến Đường Tâm rồi. Tuy hiện tại đã đuổi cô ta đi nhưng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không dễ qua, nhất định phải cẩn thận thêm. Cô ta chắc chắn sẽ theo dõi chúng ta gắt gao.
– Tôi thấy cô ấy còn dễ ở chung mà.
Đường Trọng nói. Nhưng hắn không biết bởi thế mà hắn đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Nghe được lời nói của Đường Trọng, đôi mắt Bạch Tố liền híp lại, nhìn hắn nói: – Bởi vì ngực cô ta lớn, chân lại dài nên cậu mới thấy cô ta dễ gần phải không?
Đường Trọng phát hiện trong giọng nói của Bạch Tố có ghen tuông cùng tức giận.
Cũng phải. Địch nhân của địch nhân sẽ là bạn bè của mình, bạn bè của địch nhân lại là địch nhân của mình. Chính mình sao có thể khích lệ địch nhân chung của ba người Bạch Tố, Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản chứ. Đây không phải khiến nhiều người tức giận sao?
– Co ta ngực lớn chân dài sao? Đường Trọng cố ý giả ngốc:
– Tôi không chú ý điểm này. Nếu cô nói sớm thì tôi cũng nhìn kỹ thử xem. Chẳng qua tôi thấy những lời này để nói về cô thì thích hợp hơn.
Bạch Tố liền khanh khách nở nụ cười, mắng:
-Tên xấu xa, coi như người biết nói.
Trương Thượng Hân mang theo tài xế trực tiếp xuống bãi đỗ xe đến chiếc xe BMW của mình. Lúc này cô mới tháo kính, khăn quàng cổ cùng mũ xuống rồi nằm dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Tài xế bắt đầu khởi động xe đi ra ngoài bệnh viện.
– Anh có thấy dạo gần đây Đường Tâm rất kỳ quái không?
Trương Thượng Hân đột nhiên hỏi.
Tài xế biết là hỏi mình cũng không quay đầu lại nói:
– Không ngờ cô ấy có thể nhảy cao như vậy?
– Đúng vậy.
Trương Thượng Hân nhớ lại hai buổi biểu diễn của Hồ Điệp mình đã xem trên internet. Khi Đường Tâm xuất hiện với cú nhảy kinh diễm đó có xen một khí thế khống chế được toàn trường. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nói:
– Đó là Đường Tâm thật sao?
– Không phải Đường Tâm thì là ai?
– Đáp án này liền để anh đi tìm hộ tôi.
Trương Thượng Hân nói:
– Theo dõi gắt gao nhóm Hồ Điệp, nhìn kỹ Đường Tâm. Tôi cảm thấy sự việc có chút quái lạ.
– Da. Tài xế đáp.
– A Trọng…
Trong đầu Trương Thượng Hân hiện lên vẻ mặt thản nhiên của người con trai đó. Hắn nên nhận ra mình khi Bạch Tố gọi tên của mình nhưng hắn không kinh ngạc chút nào. Đã nhận ra mình mà vẫn có thể thờ ơ như vậy chứng tỏ hắn không phải người trong vòng hoặc hắn không phải fans hâm mộ.
Lâm Vi Tiếu thấy khát nước liền thò tay lấy cái chén trên bàn nhưng nước ở bên trong đã nguội, đang định đứng lên đôi nước ấm. Một người con trai ngồi trên ghế salon đọc báo nhưng vẫn luôn chú ý mọi hành động của Lâm Vi Tiếu thấy thế liền đứng lên, bước đến cạnh Lâm Vi Tiếu lấy cái chén trong tay cô nói:
– Khát nước rồi sao? Để anh đi rót nước cho em, vừa rồi mai đọc báo không để ý ly nước của em đã nguội.
Lâm Vi Tiếu để mặc người con trai nịnh nọt, đợi đến khi anh ta mang ly nước trở về để trên bàn, Lâm Vị Tiếu mới chỉ cài bàn trước bàn làm việc của mình nói:
– Trần Quang Trung, anh ngồi xuống đi.
Trần Quang Trung nghe Lâm Vi Tiếu nói liền thấy một tia hi vọng trong lòng, nhìn cô gái mặc đồng phục màu trắng gợi cảm này liền thấy bụng nóng lên. Anh ta nghĩ thầm, mình thật là ngốc, làm sao lại muốn đem cô gái xinh đẹp như vậy đưa cho lãnh đạo chứ, mà dù muốn đưa thì trước hết mình phải hưởng thụ đã chứ.
Hắn kéo cái ghế ngồi ở đối diện Lâm Vi Tiếu, ôn nhu nói:
– Về sau những chuyện thế này để anh làm cho. Chỉ cần anh có thời gian liền đến đây cùng em.
Lâm Vị Tiếu không tiếp lời, mặt vẫn vui vẻ nhìn hắn, giống như muốn hắn nói tiếp.
– Anh biết đến mùa đông bắp chân em sẽ bị đau nên anh đã học xong phương pháp ngải cứu từ một người trung y. Ông ấy nói với anh, chỉ cần đắp mấy lần, hàn khí sẽ hết, cũng không biết có thật vậy không? Tối hôm nay anh sẽ giúp em thử nhé.
– Ôi, đã hơn 5h rồi, em có đói không? Anh đi mua cho em cái gì nhé, Pizza hay bánh ngọt kiểu mới? Anh nhớ em rất thích ăn…
Mặc cho Trần Quang Trung nói miệng đắng lưỡi khô, Lâm Vi Tiếu vẫn không đáp một câu, vẫn đợi hắn diễn kịch tiếp.
– Anh cứ tiếp tục.
Lâm Vi Tiếu làm thủ thế mời, ý bảo Trần Quan Trung tiếp tục xum xoe đi.
– Bịch.
Trần Quang Trung đột nhiên đẩy ghế ra, quỳ xuống trước mặt Lâm Vi Tiếu nói:
-Tiếu Tiếu, anh sai rồi. Anh không phải người, anh là cầm thú, anh bị nước vào đầu, đầu anh chỉ để cho con lừa đá, anh thực xin lỗi em. Khi cùng một chỗ không biết quý trọng, đến khi chia tay mới thấy hối hận. Tiếu Tiếu, trong thời gian chúng ta chia tay, ngày nào đêm nào anh cũng nghĩ đến em, mọi lúc mọi nơi đều nhớ đến em. Em tha thứ cho anh đi, chúng ta bắt đầu lại được không? Anh thề nhất định sẽ đối tốt với em gấp trăm lần nghìn lần so với trước kia. Nếu anh làm trái lời thề thì thiên lôi đánh chết, không chết tử tế được.
Trần Quang Trung nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, người nghe nghe thấy cười lạnh.
– Trần Quang Trung. Lâm Vi Tiếu ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, mặt lạnh nhìn hắn: – Chính anh cũng nói anh là cầm thú vậy bà cô này cần gì phải quấn lấy anh? Anh thích làm chó nhưng tôi cũng không phải trung tâm thu dưỡng chó lang