Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 226: Dừng lại dừng, mãi cho tới trạm cuối cùng!
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Nhìn thấy Thu Ý Hàn trừng to mắt về mặt kinh ngạc, dáng vẻ đáng yêu, Đường Trọng nở nụ cười, nói khẽ:
– Rất lâu không gặp, muốn tâm sự với em.
– Không cần đâu.
Thu Ý Hàn nhìn thấy một vết tím trên mặt Đường Trọng, trong nội tâm hơi đau lòng. Không phải hắn lại đánh nhau với người khác đấy chứ? Hắn lợi hại như vậy, làm sao lại bị người ta đánh thành như thế?
– Em ngồi xe bus đến đấy.
Trong lòng Đường Trọng bỗng co rút đau đớn.
Thu Ý Hàn, người thừa kế duy nhất tài sản 10 tỷ của nhà họ Thu, cô vốn không cần trải qua cuộc sống như vậy.
Cô có thể mua đá ngọc, cô có thể đi xe xịn, ở khu nhà cấp cao, cho dù cả đời cô không làm cái gì, mỗi ngày dốc sức liều mạng tiêu tiền thì cũng rất khó tiêu sạch tập đoàn hùng vĩ.
– Có thể mua chiếc xe thay đi bộ.
Đường Trọng nói.
– Lách vào xe bus rất bất tiện. Mỗi ngày em đi làm, nếu không có chỗ ngồi thì sẽ càng mệt mỏi.
– Không sao đâu.
Thu Ý Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo cười cười.
– Quả thật rất mệt mỏi nhưng sẽ rèn luyện thân thể. Lúc huấn luyện quân sự, ngay cả việc đứng nửa giờ em cũng không làm được, bây giờ từ lúc đi làm đến khi về nhà, em vẫn còn có thể đứng hơn một giờ.
– Đáng giá sao?
Đường Trọng trầm giọng hỏi.
– Đáng giá lắm.
Thu Ý Hàn rất nghiêm túc gật đầu. Cô chăm chú nhìn vào mắt Đường Trọng, nói:
– Trước kia em không biết, thì ra cái thế giới này là phấn khích như vậy. Sau khi ra khỏi trường, em đã tiếp xúc với rất nhiều thứ mà trước kia em chưa từng tiếp xúc qua, thậm chí đều không nghĩ tới. Tuy nó không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của em nhưng rất náo nhiệt. Có rất nhiều dạng người, mỗi người bọn họ đều cố gắng như vậy. Vì có một cuộc sống tốt nên cố gắng làm việc. Mỗi khi em tiếp xúc một người, giống như là giải thích nhiều hơn về cuộc sống, giống như chính mình đã sống cả đời, loại cảm giác này rất tốt.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Thu Ý Hàn.
Xã hội là cái sân thí luyện vậy, Thu Ý Hàn phát triển quá nhanh đúng không?
Chưa tới hai tháng mà cô đã có cảm nhận sâu như vậy sao?
– Này, tôi nói hai người có nghe thấy không vậy?
Thành Bội ngồi ở đối diện nhìn bọn hắn hô.
– Tôi biết rõ hai người tiểu biệt thẳng tân hôn nhưng cũng phải chọn đồ ăn trước rồi mới nói chuyện chứ. Tất cả mọi người đang chờ hai người đây này.
Lúc này Thu Ý Hàn mới phát hiện menu không biết đã bày ở trước mặt của mình từ lúc nào.
Cô tranh thủ thời gian cầm bút tìm vài loại rau ở phía trên, sau đó đưa menu cho
Đường Trọng nhìn thấy bọn họ đã chọn tương đối đủ rồi, chọn thêm dưa chuột và đậu phụ mình thích, sau đó vứt menu cho Hoa Minh, ý bảo hắn gọi người tới mang thức ăn lên.
Bởi vì Thu Ý Hàn đến nên mọi người mới cảm thấy lần tụ hội này hoàn mỹ.
Sò điệp là món đầu tiên được nhấc lên từ đấy nồi, sau đó là thịt bò, thịt vịt, thịt | lợn, dưa chuột, đậu phụ, còn cả cả hai rổ rau lớn bầy ở trước mắt mọi người. Mọi người bắt đầu vùi đầu vào ăn.
Đã ăn một hồi, Hoa Minh lại đề nghị mọi người cần phải uống chút rượu để làm ấm thân thể.
Uống rượu để ấm thân thể, dĩ nhiên đó phải là rượu đế rồi.
Hà Na là cố tình muốn làm Lương Đào quá chén hoặc là lại để cho Lương Đào làm mình quá chén cho nên tuyệt đối tán thành chuyện này. Thành Bội là người phương bắc, tửu lượng không tệ, đối với chuyện uống rượu cũng không bài xích. Ngược lại là Lạc Hoan cùng Thu Ý Hàn cho tới bây giờ chưa từng uống qua rượu đế, hai người lên tiếng phản đối. Thế nhưng đối phương người đồng thế mạnh, các cô cũng chỉ có thể phục tùng đa số.
Lương Đào chạy xuống lầu dưới ôm lấy hai bình rượu cao lương đi lên, rót cho mỗi người non nửa chén.
– Đến nào, chúng ta không dễ gì gặp lại, chúng ta cùng cạn chén. Hoa Minh dẫn đầu nhảy dựng lên hộ.
Đúng vậy, lần gặp lại này quả thật không dễ. Mọi người đối với chút điểm này đều tràn đầy cảm xúc.
Chẳng ai ngờ rằng về sau sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Bất luận là vụ án giết người trên đỉnh núi Ngọc Nữ hay là chuyện xảy ra trong buổi tiệc đón người mới, những điều này đều là bắt đầu từ quan hệ hữu nghị giữa hai phòng ngủ.
Vì vậy, tất cả mọi người đều đứng lên, mọi người đụng ly vào nhau.
Keng.
Tiếng vang thanh thúy truyền đến, mọi người riêng phần mình ngửa đầu uống cạn ly rượu đế.
Đường Trọng ực một cái đã cạn, sau đó nhìn thấy Thu Ý Hàn vẫn đang ngây người bưng lấy chén rượu đế non nửa kia. Cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi nếm nếm, bị sặc, một ít nước mắt đã muốn đi ra.
Thân thể Đường Trọng khẽ nghiêng, đem ly của mình đặt vào tay Thu Ý Hàn, lại mịt mờ nhận lấy ly rượu của cô.
Trong lòng Thu Ý Hàn cảm động, cười ngòn ngọt với hắn.
Đường Trọng vừa mới chuẩn bị uống thì Hoa Minh lại hô to một tiếng:
– Chờ đã.
Vẻ mặt tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Hoa Minh, không biết hắn hộ chờ là có ý gì.
– Là một người đàn ông chính trực, lương thiện, trong mắt không được phép ô đọng lại một hạt hạt cát tinh khiết, tôi muốn quận pháp bất vị thân báo cáo lão Nhị Đường Trọng phòng ngủ chúng tôi, cái ly rượu hiện tại trong tay hắn chính là ly của Thu Ý Hàn.
Lúc nói chuyện Hoa Minh, hắn giơ chén không trước mặt Thu Ý Hàn lên cho mọi người xem.
– Đây mới là ly của hắn.
Đường Trọng hận không thể vất Hoa Minh từ lầu hai xuống dưới. Hắn vừa rồi cố ý nghiêng thân thể, chính là vì muốn tránh đi ánh mắt của mấy cô gái đối diện, là không ngờ là đội ngũ cách mạng tan rã từ bên trong trong, là đồng bào đồng chí bên bọn hắn xuất hiện phản đồ.
– Đường Trọng, anh thật quá không biết xấu hổ. Sao anh lại làm vậy? Anh thích uống như vậy, hay là cũng uống thay bọn em đi?
– Được lắm, Lạc Hoan tôi cũng không thể uống rồi, cũng không thể nhắm mắt uống rồi.
– Phải phạt rượu. Về sau chúng ta uống một chén, Đường Trọng phải uống ba chén.
Thu Ý Hàn không muốn Đường Trọng bị phạt rượu, liền lấy lại ly của mình trong tay hắn nói:
– Tôi uống, mọi người đừng phạt anh ấy.
Vì vậy cô nắm cái mũi của mình, không để cho mũi ngửi được mùi rượu, nếu không sẽ bị sặc mất.
Sau đó nhíu mày, như là phải uống rượu độc, một ngụm rót một nửa chén rượu đế kia vào trong miệng.
Rượu vừa vào cổ, cô liền ho khan kịch liệt.
Rượu kia còn chưa vào trong bụng, bị cô ho khan như vậy đã muốn phun ra ngoài.
Cô không thể phun vào nồi lẩu ở trước mặt, cũng không nên phun vào Hoa Minh ngồi bên phải, quay người lại thì không kịp, quan hệ của cô và Đường Trọng đỡ hơn một ít.
Phụt!
Vì vậy, cô phun toàn bộ ngụm rượu đế kia vào mặt Đường Trọng.
Mọi người không hề không đồng tình mà ngược lại đều vỗ bàn cười ha ha.
Thu Ý Hàn xấu hổ, luống cuống tay chân, rút khăn tay giúp Đường Trọng lau mặt.
– Xem ra quả thật Ý Hàn không thể uống rượu, chúng ta cũng đừng có miễn cưỡng cô ấy.
– Đúng. Phần rượu của Thu Ý Hàn kia giao cho Đường Trọng.
– Tôi giơ hai tay hai chân tán thành.
Vì vậy, vừa mới Đường Trọng mặt mũi vừa tràn đầy rượu lại bị ép phải tiếp nhận một hiệp ước không bình đăng này.
Lúc bọn họ từ trong quán lẩu đi ra, trời đã đen kịt như mực, sương mù tràn ngập, toàn bộ thế giới đều giống như bị sương bịt kín một tầng dày.
Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội, ba người tửu lượng bất lực, đều uống hôn mê rồi.
– Cô độc cầu bại Lương Đào cùng Hoa Minh tự giết lẫn nhau, cũng uống sụp đổ.
Chỉ có Lý Ngọc còn duy trì tỉnh táo.
– Mày đưa bọn họ trở về đi.
Đường Trọng nói với Lý Ngọc.
-Ừ. Lý Ngọc đáp, dắt díu Hoa Minh cùng Lương Đào đi lên phía trước.
Đường Trọng cười khổ.
Hắn nói là Lý Ngọc đưa đám các cô Lạc Hoan, Thành Bội trở về. Có người đàn ông tiễn đàn ông về mà không tiễn đàn bà sao?
– Ý Hàn. Thỉnh thoảng cùng chúng tớ liên hoan nhé. Lạc Hoan đứng không vững nói với Thu Ý Hàn.
-Ý Hàn, tối rồi hay là vào phòng ngủ của bọn mình đi. Cậu không có chăn, màn thì có thể nằm chung với tớ.
Thành Bội khuyên nhủ.
– Ngày mai mình vẫn còn phải đi làm đây này.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.
– Mình phải đi về thay quần áo. Các cậu nhanh đi về nghỉ ngơi đi.
Đợi đến lúc ba cô gái giúp nhau dắt díu đi vào cửa trường, Đường Trọng mới nói với Thu Ý Hàn:
– Đi thôi. Anh tiễn em về.
Hắn muốn bắt xe taxi, bị Thu Ý Hàn ngăn cản, nói:
– Hay là chúng ta ngồi xe bus đi, ở ngay cửa trường học có, em ngồi xe bus đến đấy, rất thuận tiện.
– Tốt. Ngồi xe bus.
Đường Trọng gật đầu.
Hiện tại đã là hơn mười giờ tối, bên ngoài trời đông giá rét, tất cả các sinh viên đi ra ngoài dạo phố đều bắt đầu trở về. Xe bus từ nội thành về trường học đã kín hết chỗ, xe bus từ trường học hướng vào nội thành lại không có một bóng người. Lúc này cũng không có người nào muốn chạy vào trong phố.
Thu Ý Hàn dẫn đầu lên xe, quét hai lần vé xe bus tháng, sau đó đi thẳng tới chỗ ngồi phía sau.
Đường Trọng không ngờ Thu Ý Hàn còn có vé xe bus tháng, hắn lại nhét tiền đang chuẩn bị lấy ra vào trong túi quần. Thu Ý Hàn chọn chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Đường Trọng ngồi ở bên cạnh cô.
– Anh uống say không?
Thu Ý Hàn hỏi. Bởi vì hắn phải uống thêm phần của mình, cho nên người khác uống một chén, hắn phải uống hai chén. Nói cách khác, hắn uống rượu gấp đôi người khác.
– Không say.
Đường Trọng lắc đầu.
Vì vậy, ánh mắt Thu Ý Hàn chuyển dời đến ngoài cửa sổ, nhìn khu ký túc xá Nam Đại bị sương mù bao phủ, nhẹ nhàng nói thầm
: – Tuyết sắp rơi.
– Đúng vậy.
Đường Trọng nói
. – Tuyết sắp rơi.
Lúc bọn họ ăn cơm đã nói quá nhiều, bây giờ thì lại không biết nói gì nữa.
Đêm khuya, sương mù dày đặc, xe bus trống rỗng, tường gạch cùng đèn đường không ngừng lui về phía sau.
Tình cảnh này, khiến người ta cảm thấy nói chuyện ngược lại là một loại vướng víu.
Thu Ý Hàn thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, Đường Trong nghiêng người thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn.
Hai người cũng không nói chuyện, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Bóng cây xanh râm mát.
Đã tới học viện âm nhạc.
Đã tới đài truyền hình.
Đã đến sân ga cuối cùng.
Dừng lại dừng, cứ ngồi mãi tới trạm cuối cùng.
– Chúng ta phải về thôi.
Thu Ý Hàn xấu hổ không ngóc đầu lên được. Đường Trọng không biết lúc nào phải xuống xe là chuyện đương nhiên, nhưng chính mình phải về nhà mà, làm sao có thể không biết lúc nào phải xuống xe chứ?
– Không sao. Chúng ta ngồi chiếc xe này nữa rồi trở về
. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Vừa rồi em mời anh, bây giờ anh mời em.
Đường Trọng chủ động đi qua quăng bốn khối tiền tiền xu, lái xe nhìn thấy cử động của hắn, nhếch môi nở nụ cười, nói:
– Cậu thanh niên, tôi sẽ chạy chậm một chút, hai người nói chuyện cho tốt đi.
– Cám ơn bác
. Đường Trọng cảm kích nói. Bác lái xe này thật đúng là tâm lý thật.
– Không có gì. Ai cũng có thời tuổi trẻ. Lái xe khoát tay nói.