Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 225: Buổi tối anh tiễn em về nhà!
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Quán lẩu Sexy Girl.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, hơn nữa giá tiền một nồi lẩu cũng không đắt, cho nên nơi này đã trở thành chỗ hẹn tốt để các sinh viên tới tổ chức liên hoan. Quán lẩu này đã đầy người, tốp năm tốp ba hoặc là mười mấy người tổ chức liên hoan, vừa vào cửa đã có thể ngửi được mùi thơm mê người.
Lúc bốn người phòng ngủ Đường Trọng tới quán lẩu, Hà Na và bạn cùng phòng đã đến từ sớm. Bọn họ dựa theo địa chỉ Hà Na phát tới liền đi thẳng lên tầng hai, 2 vừa đẩy cửa ra đã thấy ba cô gái sắc mặt không vui ngồi ở bên trong.
– Ồ, Thu Ý Hàn đâu rồi? Cô ấy không tới sao?
Hoa Minh lên tiếng hỏi.
– Chúng tôi còn tưởng rằng người hỏi câu này đầu tiên chính là Đường Trọng đấy, không ngờ lại là anh. Anh gấp làm gì?
Thành Bội rất không hài lòng đối với ân cần của Hoa Minh, quệt mồm nói ra.
– Hắc, các em không biết lão Nhị của bọn anh nhưng chẳng lẽ anh còn không biết sao? Hắn chính là một kẻ khó chịu, chính là trong lòng nhớ nhung đến chết đi sống lại những chắc chắn sẽ không lên tiếng hỏi, Anh lại khác hẳn, anh là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, muốn cái gì là cầu cái đó.
– Quả thật là rất lẳng lơ đấy.
Hà Na khanh khách cười.
– Chúng ta gọi món ăn trước đi.
– Thu Ý Hàn có tới không?
Lương Đào cũng lên tiếng hỏi. Bọn họ tới tham gia bữa tiệc lẩu liên hoan này chủ yếu chính là vì muốn tạo ra một cơ hội cho Đường Trọng cùng Thu Ý Hàn gặp mặt. Cô nương Thu Ý Hàn kia không tệ, tuy không làm người yêu thì cũng có thể làm bạn mà, cũng không thể cả đời không qua lại với nhau được, đã là người quen thuộc giờ phải trở thành kẻ xa lạ sao?
Trong lòng Hà Na thầm giận, chính mình tỉ mỉ trang điểm, tận lực chọn lựa quần áo những những anh chàng hồ đồ này lại làm như không thấy, không ngừng hỏi Thu Ý Hàn có tới không. Lập tức trong lòng cô cũng sinh ra một ít ghen ghét đối với Thu Ý Hàn. Nếu là không có sự hiện hữu của cô ấy, như vậy chẳng phải mình chính là người được đám người kia theo đuổi, nịnh nọt sao?
– Đến. Đến. Đến.
Hà Na cao giọng nói, cũng thừa cơ tỏ vẻ bất mãn trong lòng mình đối với Lương Đào.
– Các anh sao vậy? Mỗi người các anh đều hỏi Thu Ý Hàn, Thu Ý Hàn, Thu Ý Hàn. Ba cô gái bọn em không được sao? Các anh tới nhưng cũng không liếc mắt nhìn bọn em lấy một lần, đây chẳng phải là quá đả kích người sao?
Lúc này Lương Đào cùng Hoa Minh mới cảm thấy thất lễ, nhao nhao xin lỗi. Lý Ngọc thì không có liên hệ gì với chuyện này, trong lúc đám Đường Trọng nói chuyện, hắn đã sớm lặng yên không một tiếng động tới ngồi ở góc tường.
Càng thần kỳ chính là không ai phát hiện ra hắn đã ngồi xuống. Lạc Hoan ngồi bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Khó có người làm được như hắn, quả thật là cũng cần có trình độ.
– Anh vừa bước vào cửa đã thấy hai mắt tỏa sáng, biết nói thế nào nhỉ? Đầy
vườn sắc xuân.
Hoa Minh nịnh nọt.
| – Hà Na là hoa hồng, nóng bỏng nhưng lại có gai. Thành Hội là hoa mẫu đơn, cao quý không để cho người xâm phạm. Lạc Hoan là hoa bách hợp.
– Anh mới là hoa bách hợp.
Lạc Hoan mắng. Nói cô là hoa bách hợp không phải mắng cô là đồng tính luyến ái sao?
– Tư tưởng của các em làm sao đều hèn mọn bỉ ổi như vậy? Chúng ta là sinh
viên, là người nối nghiệp sự nghiệp quốc gia, sao các em luôn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia? Anh nói hoa bách hợp là chỉ người xinh đẹp, tao nhã thoát tục.
Cô gái nào lại không hy vọng được người khác tán thưởng, so sánh với hoa? Đặc biệt là đối với những cô gái chưa từng được người khác khen ngợi như vậy.
Ngoại trừ Hà Na vẫn đang nhìn chằm chằm vào mục tiêu Lương Đào thì ánh mắt Thành Bội và Lạc Hoan đều nhiệt liệt nhìn Hoa Minh. Nếu như không phải trong hoàn cảnh này thì thậm chí với mấy lời tán tường này, các cô sẽ nhớ nhung hắn, có khi lại để cho hắn chiếm được một chút tiện nghi.
“Hoa hồng có gai Hà Na cười hì hì nhìn Hoa Minh, hỏi:
– Vậy anh nói một chút, Thu Ý Hàn là hoa gì?
– Chuyện này anh không thể nói tốt được.
Hoa Minh đem cầu đá đến trước mặt Đường Trọng, nói
: – Vấn đề này phải đề lão Nhị chúng ta trả lời.
– Hoa sao.
Đường Trọng nói.
– Hoa sao à?
Đám người Hà Na, Hoa Minh nhớ tới buổi sinh nhật Thu Ý Hàn, Cơ Uy Liêm tặng một bó hoa sao to cho cô, nói từ nhỏ cô đã thích hoa sao.
Bọn họ cho rằng ít nhất Đường Trọng sẽ đối đáp án khác, làm sao có thể ví von giống tình địch được?
– Tại sao là hoa sao?
Thành Bội hỏi.
– Trong sạch, nhỏ yếu, làm cho người ta yêu mến. Không đậm rực rỡ, không lớn, rất dễ dàng bị người khác xem nhẹ nhưng nếu người để ý sẽ phát hiện khắp núi đồi đều có cô.
Đường Trọng trả lời.
Lạc Hoan cười lạnh nói:
– Nói thật dễ nghe. Hoa sao có dũng khí chạy lên trên sân khấu, vậy mà không thấy người hái bông hoa kia có chút trìu mến nào, cũng không biết là ai nhỏ yếu.
Hiển nhiên trong chốc lát, Đường Trọng rất khó tiêu trừ địch ý của mấy cô gái này đối với mình.
Đường Trọng lơ đễnh trước thái độ căm thù của các cô.
Thu Ý Hàn là đồ đệ” của mình, là hắn dạy cô như thế nào để ở chung với bạn cùng phòng, như thế nào để thu hoạch tình hữu nghị của các cô. Hắn rất vui khi nhìn thấy lúc không có Thu Ý Hàn, hai cô bạn cùng phòng vẫn đang ra sức bệnh vực cô.
– Nói thật hay.
Hà Na nhìn Đường Trọng nói:
– Nếu Thu Ý Hàn nghe được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Rất nhanh, tầm mắt của cô lại chuyển dời đến mặt Lương Đào, có chút tranh công nói:
– Trưa nay em gọi điện cho Thu Ý Hàn, lúc đầu cô ấy không muốn tới, nói phải đi làm, rất bận. Em phải nói là sau khi tan việc thì đi tới đây luôn, nếu không gặp thì chúng em sẽ không về, lúc này cô ấy mới đồng ý.
Cô cầm điện thoại trên tay, nói:
– Lẽ ra phải đến rồi chứ? Em gọi điện thoại cho cô ấy.
Cô bấm số Thu Ý Hàn, chỉ nghe được tiếng kêu tút tút, không có người nghe.
– Kỳ quái. Sao Ý Hàn lại không nghe điện thoại?
Hà Na buồn bực nói.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
– Thu Ý Hàn đã đến.
Hoa Minh cùng Lương Đào đồng thời đứng lên muốn mở cửa.
– Nhìn hai người các anh có ít điếm tiền đồ.
Hà Na cười mắng, nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu.
Hoa Minh vượt lên trước một bước mở cửa phòng, lại nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng ở cửa ra vào.
– Có chuyện gì sao?
Lão đại Hoa Minh không vui hỏi.
– Mọi người đã chọn được đồ ăn chưa?
Nhân viên phục vụ cười hỏi.
– Chờ một lát, chúng tôi còn đợi người.
Hoa Minh nói
. – Đúng rồi. Mang cái nồi nước dùng lên trước đi.
– Được.
Nhân viên phục vụ viên đáp ứng một tiếng, lại lui trở về.
Hoa Minh vừa mới đóng cửa lại, ván cửa lại vang lên một tiếng.
Hắn thở phì phì chạy đến cửa ra vào, kéo mạnh cửa nói:
– Tôi nói anh chưa nghe thấy sao? Thu Ý Hàn?
Xôn xao.
Tầm mắt tất cả mọi người đều chuyển dời đến cửa ra vào.
Quả nhiên Thu Ý Hàn đã đến.
Tóc dài được cột thành đuôi ngựa, con mắt sâu mà đen, lông mi hình lá liễu, miệng anh đào, ngũ quan cô đều tinh xảo như nhau, không hề có chỗ thiếu hụt.
Chỉ có cái khác chính là rõ ràng cô gầy đi rất nhiều. Vốn có khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, bây giờ cái cằm trở nên nhọn hơn. Bởi vì trên mặt gầy đi quá nhiều cho nên ánh mắt của cô lộ ra lớn hơn và cũng rất có thần. Cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một âu phục màu đen. Cô mặc một chiếc quần bò mày đen, giày cao gót màu đen. Bởi vì thời tiết quá rét nên cô khoác thêm một chiếc áo lông xù màu xám bạc ở bên ngoài bộ đồ công sở này.
Cô thanh tú động lòng người đứng ở cửa ra vào, ánh mắt có chút khiếp đảm, trên mặt lại có chút ít vui mừng.
Cũng không tận lực nhưng trong tích tắc ánh mắt vẫn tụ tập tại trên người Đường Trọng. Giống như hắn là một khối nam châm, mình chính là thanh sắt bay nhào mà đến nam châm, hoặc như là đã sớm biết rõ hắn sẽ ngồi ở chỗ ấy, nhất định hắn sẽ ngồi ở cái vị trí đó.
Đường Trọng cũng nhìn cô.
Đã lâu không gặp.
-Ý Hàn.
Thành Bội cùng Lạc Hoan vội vàng chạy đến.
Thu Ý Hàn cũng định thần, cười ha hả nhìn các cô.
Sau đó, 3 cô gái ôm chặt lấy nhau, bắt đầu gọi tên nhau.
Thời còn đi học cảm thấy tình cảm rất trong sáng, vô tư. Đi vào xã hội mới có thể phát hiện ra tất cả nhiệt tình cùng quan tâm đều trộn lẫn với nước.
– Ý Hàn, sao cậu gầy như vậy?
Hà Na cũng đã đi tới, vừa cười vừa nói.
Nói thật, đội ma Thu Ý Hàn có chút có thịt mới là lúc cô đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất. Lúc này Thu Ý Hàn thật sự là quá gầy, giống như trên người không có mây lượng thịt.
Dĩ nhiên Thu Ý Hàn không có thịt sẽ mất đi hấp dẫn, điều này lại khiến cho Ở trong lòng Hà Na đã tìm được một ít cân đối.
Vì vậy cô mới chủ động nhắc tới một manh vụn này.
Cô là dụng tấm kín đáo, Lạc Hoan cùng Thành Bội mới lại là thật sự quan tâm.
Các cô buông Thu Ý Hàn ra, đánh giá rất nghiêm túc rồi nói:
– Đúng vậy, Ý Hàn, sao cậu gầy quá vậy?
– Đi làm nên cũng mệt mỏi một ít.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.
– Cậu phải chú ý tới sức khỏe.
Lạc Hoan nói.
– Với điều kiện nhà cậu, sắp xếp một công việc nhẹ nhàng là chuyện đơn giản. Tại sao cậu phải liều mạng như thế này?
Thu Ý Hàn cười cười, cũng không nói cho các cô biết mình làm gì.
– Tốt rồi, người đã đến đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu gọi món ăn. Hà Na như là nữ chủ nhân nói.
– Đến đây đi Ý Hàn, cậu ngồi ở bên cạnh Đường Trọng.
Hoa Minh và Lương Đào cũng rất biết điều, không ngồi vào vị trí đó.
– Nếu là của tôi, cô ấy chạy không thoát. Không phải của tôi, tôi cũng không bắt buộc. Hoa Minh cười ha hả nói.
– Ưu điểm lớn nhất của Lương Đào tôi chính là hiểu rõ chính mình. Lương Đào cũng trêu ghẹo Đường Trọng cùng Thu Ý Hàn
. – Nói sau đi, vị trí này sẽ khiến mông tôi bị bỏng. Nếu tôi ngồi xuống thì tất cả các người sẽ dùng ánh mắt giết tôi mất, tôi ăn lẩu cũng không biết ngon.
Đôi ma Thu Ý Hàn ứng đó, vẫn là bị Lạc Hoan kéo đến đến ngồi xuống bên cạnh Đường Trọng.
– Gầy.
Đường Trọng nhìn khuôn mặt đẹp của Thu Ý Hàn, ôn nhu nói. Quả thật cô gầy đi rất nhiều, trong khoảng thời gian này chắc hẳn đã phải chịu khổ nhiều.
– Vâng.
Thu Ý Hàn nhẹ nhàng gật đầu. Mắt to liếc mắt tới, lại tranh thủ thời gian chuyển dời đến Lạc Hoan ngồi phía đối diện.
– Phải ăn nhiều thịt một chút.
Đường Trọng nói.
-Vâng.
Thu Ý Hàn lại đáp.
– Phải mặc quần áo nhiều một chút. Thời tiết lạnh.
– Vâng.
Đường Trọng hỏi một câu, nàng ‘Vâng một câu, giống như là kẻ phụ hoạ.
– Buổi tối anh tiễn em về nhà.
– Vâng… Sao?
Thu Ý Hàn trừng to mắt nhìn Đường Trọng.