Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 224: Cả gái mà không muốn tàn thì còn muốn làm gì?
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trường Cao Viên nói đùi với học trò mấy câu, sau đó nói:
– Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi…
– Báo cáo.
Một giọng nam sinh vang lên ở cửa phòng
Mọi người đều thấy người đến muộn đứng trước cửa là Đường Trọng, tất cả đều cười ha hả. Đây không phải là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới sao?
– Vào đi. Trường Cao Viễn vẫy Đường Trọng vào, nói:
– Đường Trọng, lần này em xin phép nghỉ thời gian không ngắn phải không? Mấy ngày nay cũng không thấy em đi học.
Đường Trọng đi tới ngồi xuống cạnh Hoa Minh, xấu hổ nói:
– Vài ngày này trong nhà có chút chuyện, cần em về xử lý.
– Không có chuyện gì chứ?
Trường Cao Viên quan tâm hỏi.
– Xử lý xong rồi ạ.
Đường Trọng nói.
– Vậy thì tốt rồi. Vừa rồi tôi còn nói là không có em ở đây, không có ai cãi cọ với Tiểu Nam Tâm, lớp học cũng không thú vị như trước…
Đường Trọng quay lại nhìn về phía Tiểu Nam Tâm, thấy cô cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, liền mỉm cười gật đầu với cô, thầm nghĩ mấy hôm nay không đi tới chỗ thấy Tiêu Dục Hằng rồi, trở về phải tới chỗ hắn một lần.
Vẻ mặt Tiêu Nam Tâm hờ hững, quay mặt đi nơi khác.
Nét mặt Hoa Minh hèn mọn, cười bỉ ổi nói:
– Cô ấy thích tao.
– Sao mày biết?
Đường Trọng kinh ngạc. Theo hắn quan sát, Tiêu Nam Tâm hẳn sẽ không thích người như Hoa Minh mới đúng. Chẳng lẽ mình rời đi vài ngày, bọn họ đã có phát triển sâu như vậy sao?
Mặt Hoa Minh hồng rực, cúi đầu xấu hổ nói
: – Lúc mày không có ở đây, cô ấy vẫn ngắm trộm tao.
– Có thật không?
Đường Trọng cười.
– Cô ấy hung ác như vậy, mày không sợ à?
– Sợ cái gì? Người phụ nữ mạnh mẽ mới thú vị chứ.
Hoa Minh giống như nam sinh nhỏ đang yêu, nói khẽ:
– Tao cười với cô ấy, cô ấy liền và không để ý rồi quay đầu đi. Mày biết chuyện này đối với phụ nữ là có ý gì không? Nghĩa là cô ấy thích tạo nhưng lại không thể hiện ra. Mày nói xem, có phải cô ấy đang ám chỉ là tao màu chủ động đi không?
Đường Trọng gật đầu nói:
– Có khả năng.
– Vậy mày thấy tao tặng hoa hay tặng socola thì hay?
– Hoa và sô cô la đều tặng đi. Dù sao thì mày cũng chẳng thiếu gì vài chục tệ.
– Vậy tao có nên tặng luôn Bé ngoan đi không?
– Thế thì phải xem tâm tình của mày. Nếu mày tặng được thì tặng Bé ngoan cho cô ấy chằm giúp cũng được. a
Hoa Minh suy nghĩ một chút rồi chăm chú gật đầu nói:
– Mày nói đúng lắm. Bé ngoan đáng yêu như vậy, nhất định cô ấy sẽ thích. Cô ấy thích Bé ngoan thì sẽ thích chủ nhân của nó là tao đây. Một con thỏ đổi lấy một mối tình, mày cảm thấy câu chuyện này có lãng mạn không?
– Rất lãng mạn. Đường Trọng nói.
– Đúng là rất lãng rồi. Hoa Minh kích động không thôi. – Ngẫm lại cũng khiến người ta hưng phấn mà. Tiêu Nam Tâm, cô là hoa khôi của hệ chúng ta đây.
Đường Trọng không nói gì. Cả một hệ có không quá trăm nữ sinh, hoa khôi của hệ này đúng là cũng chẳng có mấy trọng lượng cà.
Nhưng dù sao thì Tiêu Nam Tâm tóc ngắn, quật cường, khuôn mặt xinh xắn, làn da màu lúa mạch rất mê người, cũng rất nổi danh tại các hệ khác.
– Hôm nay chúng ta dùng tri thức tâm lý học mới học mấy hôm trước phân tích tâm trạng của hai người.
Trường Cao Viễn ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó bắt đầu giảng bài:
– Đây là một trận tranh luận khi tuyển cử. Nghị viện A tán thành việc tăng thuế, cho nên hắn nói tại buổi tranh luận “chúng ta muốn cải thiện đời sống phúc lợi của nhân dân, do đó cần có tài chính, cần phải đánh thuế cao hơn.”
– Nghị viên B lại có ý kiến trái ngược. Hắn nói” tôi không đồng ý với cách nói của anh. Chúng ta muốn cải thiện phúc lợi cho nhân dân, hơn nữa cũng phải nghĩ cách giảm thuế. Các em thử phân tích một chút xem, đề án của hai nghị viên sẽ đạt được sự ủng hộ của nhân dân thế nào?
Trường Cao Viên liếc khắp phòng học, nói:
– Đường Trọng, tất cả mọi người đều chờ mong em như vậy, em nói quan điểm của em trước đi.
– Em tán thành B.
Đường Trọng nói.
– Bởi vì dường như hắn nói hay hơn. Hắn nói tới việc giảm thuế, có ai là không hy vọng chuyện này chứ? Tất nhiên sẽ được nhân dân ủng hộ.
– Tôi không tán thành.
Tiêu Nam Tâm nói.
– B nói thế vì tuyển cử thôi, rõ là muốn lợi dụng tâm lý mọi người. Hắn là một chính khách, chỉ cần là người bình thường cũng hiểu rõ là muốn cải thiện phúc lợi thì phải đầu tư. Nếu như chính phủ không đầu tư thì tiền này đến từ đâu? – Không có tài chính, thế thì còn cải thiện thế nào? Nếu so với B thì tôi ủng hộ sự thẳng thắn của A hơn. Hắn biết rõi lời nói thật khiến dân chúng có phản cảm ô nhưng hắn vẫn làm như vậy. Hắn mới là cán bộ có đủ tư cách. Tôi sẽ bỏ một phiếu cho hắn.
– Có rất nhiều phương pháp cải thiện điều kiện y tế công cộng.
– Mà quan trọng nhất là phải có tiền đầu tư. Không có tiền thì chi trả cho nhân viên y tế thế nào? Làm sao cung cấp được điều kiện tốt nhất và thiết bị tiên tiến cho người bệnh chứ? Chẳng lẽ cô định cải thiện việc cười nói của thầy thuốc với bệnh nhân sao?
– Chính phủ có rất nhiều cách kiếm tiền, không nhất định phải tăng thuế đối với nhân nhân. Thí dụ như lợi nhuận của xí nghiệp quốc doanh chẳng hạn. Cứ cắt cổ nhân dân như thế, nhân dân sao ủng hộ loại cán bộ này được?
– Hắn chỉ nói tăng thuế, cũng không nói là tăng nhiều hay ít. Có lẽ thuế suất lúc trước là rất thấp thì sao? Có thể là tài chính quốc gia khó khăn thì sao? Nếu chúng ta nói quốc gia này là nước Mỹ, Mỹ không dựa vào thuế thì bọn họ dựa vào cái gì mới cải thiện được đời sống đây?
– Cô nếu làm quan khẳng định không phải là một quan chức tốt.
– Thế thì vẫn còn tốt hơn loại người chỉ biết nói dối.
-…
Sinh viên trong phòng đều kích động hẳn.
Quả nhiên Đường Trọng tới, trò hay lại diễn ra. Đường Trọng không có ở đây, suốt buổi học Tiêu Nam Tâm chẳng nói một lời, thầy giáo có gọi thì mới nói vài câu, giống như cô là độc cô cầu bại, không ai xứng làm đối thủ vậy.
Ngay cả Trường Cao Viễn cũng đầy vui vẻ nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ tiếp tục tranh luận đi.
Không thể không nói, đây đúng là một thầy giáo lười biếng.
Buổi học sáng kết thúc, Đường Trọng và Hoa Minh
đi về phía nhà ăn.
– Lão nhị, thương lượng với mày một chuyện nhé. Hoa Minh lên tiếng.
– Gì?
Đường Trọng hỏi.
– Mày có thể …
Hoa Minh hơi xấu hổ nói:
– Sau này có thể khách sáo với Tiểu Nam Tâm một chút được không? Nói chuyện êm ái hơn một chút chẳng hạn. Có câu nói thế nào nhỉ? Đàn ông tốt không nên tranh giành với phụ nữ. Hơn nữa cô ấy có khả năng sẽ trở thành chị dâu của mày. Mày thấy hai người đi học là ầm ĩ như vậy, giống như chiến tranh giữa Mỹ và Iraq vậy…
– Ai là Mỹ hả?
Đường Trọng hỏi.
– Tiêu Nam Tâm là Mỹ rồi. Cô ấy trông xinh hơn mày, hơn nữa cũng mạnh hơn mày.
Hoa Minh hoàn toàn không nói tới tình anh em gì cả.
– Trong lòng tao, người thắng trong mỗi lần biện luận đều là Tiêu Nam Tâm. Một người phụ nữ có thể làm được như vậy là không dễ đâu.
– Được rồi.
Đường Trọng cườ
i. – Sau này tao sẽ không cãi với cô ta nữa.
– Không cãi không được chứ.
Hoa Minh nói rõ.
– Mày nghĩ xem, có chuyện khác thường xảy ra thì mọi người sẽ để ý. Trước kia các người cãi nhau ầm ầm, giờ đột nhiên mày không cãi nữa, cô ấy lại tưởng là tạo lợi dụng quan hệ trưởng phòng 307 mà áp bức đả kích mày. Thế thì cô ấy sẽ trách tao.
Đường Trọng bất đắc dĩ, nói:
– ầm ĩ cũng không được, không ầm ĩ cũng không xong. Tao cũng khó làm việc đây.
– Mày có thể ầm ĩ êm ái mà.
Hoa Minh nói ra đề nghị của bản thân.
– Ánh mắt của mày phải ân cần, tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn nữa nhịp, hơn nữa giọng nói cũng hạ thấp xuống một chút. Tới đây, tao làm mẫu cho mày.
Hoa Minh dừng chân, đi tới đối diện với Đường Trọng, mặt đối mặt với hắn, chớp chớp mặt, nói nhỏ:
– Bạn Tiêu Nam Tâm, tôi ủng hộ hầu hết quan điểm của bạn nhưng có một chút vấn đề cần thương lượng… Hiện giờ tôi nói ra chút ý kiến chưa suy nghĩ kỹ của tôi để cô tham khảo. Cô cảm thấy có được không?
Đường Trọng liền cảm thấy ngứa chân, muốn đá hắn văng xuống Tẩy Mặc Trì.
Hai người tìm được vị trí tốt trong phòng ăn. Lương Đào và Lý Ngọc đã tan học, chạy tới tụ họp với bọn họ.
Bốn người gần như đã một tuần không gặp nhau, lần này gặp lại đúng là rất thân thiết.
Hoa Minh nói” tiểu biệt thắng tân hôn”, đề nghị mọi người uống say một bữa. Đường Trọng nói buổi chiều còn có tiết học, đều nghị mọi người uống một chai thôi. Ngoài Lý Ngọc, ba người bọn họ cũng có tửu lượng không tồi, một chai bia cũng chỉ là nhấm nháp mà thôi.
Ba người hỏi Đường Trọng gần đây bận gì mà lại phải xin phép nghỉ một thời gian dài như vậy. Đường Trọng chỉ nói là về quê một chuyến, không thể nói chuyện mình thay thế Đường Tâm được.
Cơm nước xong xuôi, bốn người đi tới cửa phòng ăn thì lại gặp bạn cùng phòng 8 của Thu Ý Hàn và Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội. Thấy Đường Trọng, bọn họ liền quay mặt đi, đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh.
Hiển nhiên là các cô còn đang nhớ rõ chuyện Thu Ý Hàn thôi học, hơn nữa cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu Đường Trọng.
Nhưng thật ra thái độ của Hà Na còn tương đối nhiệt tình, cười hì hì chào hỏi với mấy người bạn cùng phòng của Đường Trọng. Cô làm như vậy, ngược lại càng khiến bốn người Đường Trọng coi thường cô. Bởi vì cô cũng không quá để tâm việc Thu Ý Hàn rời đi.
– Liên hiệp phòng ngủ của chúng ta không được rồi.
Hà Na vừa cười vừa nói.
– Lúc đó ai còn nói là ăn ngon cho chúng tôi ăn trước, có chuyện thì làm giúp chúng tôi chứ? Hiện giờ mười bữa nửa tháng chả thấy bóng dáng mấy cậu đâu nữa.
– Chúng tôi thật ra ngày nào cũng muốn gặp các cô, cũng muốn các cô vui vẻ.
Hoa Minh cười ha hả nói.
– Vậy tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi nhé?
Hà Na vừa cười vừa nói:
– Tôi xem có thể hẹn Thu Ý Hàn ra được không?
Hà Na thích Lương Đào, cho nên hy vọng có nhiều cơ hội ở chung với hắn. Cô biết tình anh em trong phòng Lương Đào, cũng biết lời Đường Trọng là có trọng lượng nhất.
Cho nên cô hy vọng có thể dùng Thu Ý Hàn hấp dẫn Đường Trọng tới. Hoa Minh thấy vẻ mặt Đường Trọng hơi chần chừ, biết hắn đã động lòng, lập tức cướp lời nói:
– Thật sao? Thu Ý Hàn cũng tới à? Vậy là tốt rồi. Lâu lắm rồi không gặp cô ấy, thật là nhớ quá đi mất.
– Không ai có ý kiến nữa chứ?
Hà Na cười khúc khích.
– Vậy chúng ta hẹn như thế nhé. Tối nay bảy giờ ở quán Lẩu Sexy Girl tại cửa nam của trường. Không gặp không về.
– Đúng, không gặp không về.
Hoa Minh sảng khoái đáp.
Tách ra khỏi mấy cô gái, Hoa Minh huých bả vai Đường Trọng, vừa cười vừa nói.
– Tối nay có thể gặp Thu Ý Hàn rồi, chờ mong không?
Đường Trọng trầm mặc.
Chờ mong sao? Tất nhiên là chờ mong. Từ buổi tối đón sinh viên mới, hắn còn chưa gặp lại Thu Ý Hàn lần nào mà. Cũng không biết cô có khỏi bệnh chưa nữa.
Nhưng sau khi gặp mặt thì biết nói gì đây? Sau đó hắn phải làm gì bây giờ? Vấn đề này cô đã có đáp án chưa?
Hoa Minh đập lên lưng Đường Trọng, mắng:
– Làm thằng đàn ông, ngay gái còn không tán thì còn muốn làm gì hả?