Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 221 : Tôi thực sự đến báo thù
dịch : kieuphong
nguồn: metruyen.com
đả tự : caophong
Đồng Bồ Đề vẻ mặt chờ mong trông giống như kẻ e sợ thiên hạ không loạn vậy.
– Vừa rồi có đánh nhưng không ai được lợi.
Đường Trọng vừa cười nói:
– Cảm thấy mình mất thể diện nên đánh mấy cái bảo tiêu cho hả giận.
– Vậy sao? Tôi đoán hai người cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Đồng Bồ Đề cười hì hì :
– Đồng Tiểu Bảo từ nhỏ đã quyết chí làm một tên háo sắc vĩ đại. Hắn cho rằng làm sắc lang là công việc nguy hiểm nhất trên thế giới bởi sẽ phải tranh đoạt bạn gái với người khác, quyết đấu cùng tình địch và đối mặt với mọi sự đuổi giết của chồng các thiếu phụ. Cho nên, khi còn nhỏ hắn đã đi tìm danh sự để rèn luyện thể lực, gân cốt. Bây giờ xem ra công sức của hắn năm đó không uổng phí rồi.
Đồng Bồ Đề kéo ghế ngồi cạnh Tô Sơn, chủ động đưa tay ra nói:
– Đồng Bồ Đề.
– Tô Sơn.
Tô Sơn bắt tay Đồng Bồ Đề, đánh giá cô gái có phong cách đường hoàng nhưng có tâm cơ bất đồng với khuôn mặt non nớt này. Thanh danh “Thất Khiếu Lung Linh Đồng Bồ Đề đã sớm truyền khắp vòng tròn những mối quan hệ ở Yến Kinh. Bởi vì Đồng Bồ Đề thường xuyên ở nước ngoài nên đây là lần đầu tiên họ gặp mặt nhau. .
– Hóa ra là chị Tô Sơn.
Đồng Bồ Đề vẻ mặt ngây thơ hỏi:
– Tô sơn, con dâu nhà giàu, khanh khách, thật xinh đẹp, khí chất lại tốt, làn da cũng thật trắng, bảo sao có nhiều đàn ông thích cô như vậy, đến tôi cũng thấy thích cô nữa. Nếu mang cô đi tham gia yến hội thì vừa vào đã khiến cho oanh động rồi. Điều khiến đàn ông khoe khoang không phải túi tiền cùng phụ nữ bên cạnh sao?
– Cô cũng rất đẹp.
Tô Sơn tán thưởng nói.
– Tôi là xinh đẹp, cô là nữ vương. Đây không phải cùng đẳng cấp.
Đồng Bồ Đề chỉ vào hai người phụ nữ bên cạnh anh trai mình nói:
– Các cô ấy cũng rất đẹp nhưng không đủ khí chất nha.
– Không cần nói vậy. Có giá thì tất cả cô gái đều có thể trở thành nữ vương.
Tô Sơm cười khẽ. Cô biết Đồng Bồ Đề đang mỉa mai mình là giả bộ. Nếu cô ta đã muốn nói thì cô sẽ thẳng thắn nói “bí kíp trở thành nữ vương rồi. Tôi đã bôi nhọ mình thành đồng phân thì cô còn giẫm lên thể nào nữa?
Phụ nữ cần phải nghiêm khắc với mình một chút.
– Không phải, không phải. Khí chất không giả bộ được.
Đồng Bồ Đề rất nghiêm túc lắc đầu, phản đối Tô Sơn nói:
– Tôi cũng muốn làm nữ vương nhưng tôi không tự bế như cô được. Điều này rất không tự nhiên đúng không? Không phải mỗi người đều có thể làm nữ vương mà.
Tô Sơn cười cười không tranh luận cùng cô ta.
Cô không quan tâm thắng bại tranh cãi bằng miệng mà quan tâm lợi ích được mất. Hơn thế nữa, cô cho rằng cùng một cô gái tranh cãi vấn đề này cũng không có kết quả gì, mọi người cũng không phải tiểu thư khuê các.
– Sao em lại tới đây?
Đồng Tiểu Bảo rót cho Đồng Bồ Đề chén mỹ nữ rắn” hỏi.
– Ở Ấn Độ thấy nhàm chán, về nước cũng thấy nhàm chán nên muốn tới quán hoa xem anh tán gái nhưng vừa vào cửa liền nghe nói anh đang đánh nhau với người ta nên tranh thủ mở mô-tơ chân chạy đến xem náo nhiệt nha.
Đổng Bồ Đề vừa cười vừa nói:
– Đáng tiếc không thấy mặt mũi anh bầm dập. Nói thế liệu có ảnh hưởng đến xác xuất tán gái thành công của anh không?
– Em cũng không phải cô gái anh muốn tán thì anh sợ gì em xem.
Đồng Tiểu Bảo nói. Hắn nhìn Đường Trọng hỏi:
– Kịch vụ này diễn xong rồi sao?
– Sao lại là diễn trò?
Đường Trọng cười nói:
– Tôi thực sự đến báo thù.
– Báo thù gì?
Đồng Bồ Đề nghi ngờ hỏi.
Đường Trọng liền vén ống tay áo lên để cho cô nhìn thấy vết thương lại chảy máu sau kịch liệt vận động vừa rồi, nói:
– Từ quán cơm Chuẩn Dương trở về, tôi gặp hai sát thủ. Cô nhìn cánh tay này xem, thật khủng bố hả? Đã bị người đấm đấy.
Hắn đứng lên chuẩn bị cởi dây quần rồi nói:
– Còn có trên mông cũng đã trúng một phát. Nếu viên đạn kia sâu thêm 2mm thì ta đã phải làm phẫu thuật trĩ rồi.
– Thế ư? Tôi còn chưa gặp người bị trĩ. Anh cởi ra để tôi nhìn xem.
Đồng Bồ Đề đầy cảm hứng nói.
Đường Trọng nghĩ một lát liền buộc lại thắt lưng, nói:
– Thôi. Tôi là người của công chúng, không thể có hành vi khiếm nhã này. Cô cũng quá keo kiệt đi. Tôi mới sờ mông cô một chút mà cô đã muốn xem lại sao?
Đổng Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn em gái mình. Con bé kia đã bị người ăn đậu hủ rồi sao?
– Đó là đương nhiên, lúc nào tôi đã chịu thiệt rồi?
Đồng Bồ Đề thản nhiên thừa nhận. Trong lời nói cũng đã giải thích cho anh mình biết mình cũng không chịu thiệt.
– Lần sau cho một mình cô xem.
Đường Trọng nói:
– Có đàn ông ở đây tôi không hứng thú.
– Chỉ cần hôm nay cậu từ trong quán này đi ra ngoài thì tên của cậu sẽ kinh động về Yến Kinh.
Đồng Tiểu Bảo nói xen vào, hắn không muốn nghe Đường Trọng cùng em gái mình cứ nói mãi bệnh trĩ ở mông:
– Phải rồi. Cậu định dùng phương pháp này để nổi danh phải không?
Đường Trọng có hai thân phận.
Đồng Tiểu Bảo là đang trêu tức Đường Trọng, nói bí mật hắn thay thế Đường Tâm cẩn thận bị người vạch trần.
– Tôi chẳng quan tâm.
Đường Trọng nói
: – Anh là người bị hại, chỉ cần anh nói ai là hung thủ thì sẽ là người đó.
– Nếu vậy thì là Đường Trọng đi. Tôi thích ngành giải trí, tôi còn định đầu tư nữa đây này. Đồng Tiểu Bảo nói.
– Với tướng mạo của anh nếu diễn kịch thì nhất định sẽ có thành quả.
– Thôi. Tôi là người lười biếng, ăn không nổi chén cơm này.
Loảng xoảng……
– Đổng Tiểu Bảo..
Không biết là cửa phòng bị người ta đá ra trước rồi hô “Đồng Tiểu Bảo, hay ba chữ Đổng Tiểu Bảo truyền vào tài trước rồi cửa phòng mới bị người ta đá văng ra. Dù sao lúc Khương Khả Khanh tiến vào trông rất hung dữ nóng nảy.
Khi cô thấy vài tên thương binh còn chưa kịp lui ra trên sàn nhà thì khuôn mặt hồng nộn liền biến thành màu đen.
Ngay khi cô thấy Đường Trọng vô sự, vui vẻ xoay người nhìn qua, cô mới cười khanh khách, nói:
– Tôi đã nói rồi. Hai người các cậu trời sinh nên trở thành bạn bè mới đúng, cùng một chỗ uống rượu, tán gái, nói khoác. Đây mới là việc các cậu nên làm chứ chém giết làm gì? Thật nhàm chán.
– Dì Khương….
– Đừng gọi tôi là dì, tôi không già như vậy. Khương Khả Khanh ngồi xuống cạnh Đường Trọng, xem xét hắn từ trên xuống dưới hỏi:
– Không sao chứ?
– Không có việc gì.
– Phải chịu thiệt rồi hả?
– Không được lợi lộc gì.
– Còn nhiều thời gian.
Khương Khả Khanh an ủi.
– Vậy nên chúng tôi mới nâng cốc chúc mừng mà.
Đường Trọng thoải mái nói.
– Tôi mang cậu ta đi.
Khương Khả Khanh nói.
Không đợi Đồng Tiểu Bảo đồng ý liền đứng lên lôi Đường Trọng muốn ra ngoài.
– Cậu ta nợ tôi một lời xin lỗi.
Đồng Tiểu Bảo tựa vào ghế salon, ngẩng mặt nói.
Khương Khả Khanh liền nổi giận nói:
– Cậu giết người phóng hoà mà không cho người khác đến đòi công bằng sao?
– Dì Khương, nếu nói vậy…
Đổng Tiểu Bảo cười:
– Cô cũng nợ tôi một lời xin lỗi.
– Tôi thật muốn xem ai dám ngăn tôi.
Khương Khả Khanh muốn kéo Đường Trọng xông ra ngoài.
Thân thể Đổng Tiểu Bảo liền nhảy lên muốn ngăn cản Đường Trọng không cho hắn dễ dàng ra ngoài.
Hắn vừa di chuyển liền lộ sơ hở.
Rốt cục Đường Trọng đã chờ được cơ hội.
Hắn thuận tay cầm bình rượu đỏ “mỹ nữ và rắn” trên bàn, hung hăng đập vào đầu Đồng Tiểu Bảo.
Rầm.
Bình rượu đỏ vỡ toang, rượu trong bình chảy vào trên mặt trên cổ Đồng Tiểu Bảo, nhìn qua rất giống máu chảy.
Sau đó Đường Trọng giống như điện giật nhanh chóng lui vài bước.
Hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đồng Bồ Đề nói:
– Cô muốn nhìn anh ta mặt mũi bầm dập. Tôi là người không muốn mỹ nữ thất vọng nhất.
Đồng Tiểu Bảo lau vết rượu trên mặt, muốn tiếp tục xông lên.
Đồng Bồ Đề ngăn trước mặt Đồng Tiểu Bảo, nhìn Đường Trọng nói:
– Để anh ta đi đi.
Sau đó Khương Khả Khanh lôi kéo Đường Trọng, kẻ đã chiếm được lợi ích mau chóng đi ra.
Đợi đến khi Khương Khả Khanh mang Đường trọng cùng Tô Sơn ra ngoài, Đồng Tiểu Bảo mới ai oán nhìn em gái nói:
– Em không giúp anh đánh nhau thì thôi còn giúp người khác tới bắt nạt anh. Em đã có phải em gái ruột của anh không?
Đồng Bồ Đề cười, rút khăn tay giúp Đồng Tiểu Bảo lau vết rượu trên trán nói:
– Lưu lại cũng chẳng để làm gì vậy thì thả đi. Lúc đó chẳng phải anh cũng nghĩ sẽ như thế sao?
Đồng Tiểu Bảo vuốt trán cười khổ nói:
– Chính là chịu bình rượu này oan quá rồi.
– Không oan.
Đồng Bồ Đề cười:
– Cái mông của hắn không phải đã trúng đạn sao?
Khương Khả Khanh nghiêm túc lái xe, Đường Trọng cùng Tô Sơn đều ngồi ở ghế sau.
Có một thời gian, ba người đều không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Khương Khả Khanh không nhịn nổi mắng trước:
– Tên xấu xa, thật không biết cậu là to gan lớn mật hay vô cùng ngu xuẩn nữa.
Đường Trọng bị chửi không chỉ không tức giận mà còn thấy ấm áp trong lòng.
Người quan tâm người thì mới mắng người. Đương nhiên điều này chỉ giới hạn trong một vài người. Còn một số người mắng người thì đó là thật sự mắng người đáy.
Nếu lão râu dài thấy mình làm sai hoặc làm không tốt thì ông ấy sẽ không mắng mà chỉ ra tay giáo huấn thôi.
– Tôi có lựa chọn sao?
Đường Trọng cười:
– Trước kia tôi cũng không muốn chạm vào điểm mẫn cảm của bọn họ nhưng ngay cả sát thủ cũng cử đi rồi đã chứng minh nhẫn nại của bọn hắn đã đến cực hạn. So với để bọn hắn lén lút giết tôi thì không bằng náo thật lớn, kích thích nhiều mâu thuẫn để xem có nhiều người nhìn như vậy thì họ có chú ý cẩn thận không? Tôi làm như vậy hoàn toàn là để bảo vệ mình thôi.
– Cậu đã đoán chắc bọn họ không dám ra tay với cậu ở hoa phường đúng không?
Khương Khả Khanh bắt đầu cười khanh khách.
Sau đó nụ cười trên mặt cô biến mất, thanh âm u ám nói:
– Có cơ hội sẽ khiến hắn chết.
Nói xong câu đó cô lại cười ha ha nói:
– Tô Sơn à, tôi không coi cô là người ngoài, cô sẽ không nói ra chuyện này chứ?
Cô gái này trở mặt giống như diễn viên bên trong vở kịch vậy.