Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 220: Dốc hết sức liều mạng
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Thấy Đường Trọng đi tới bên này, hai người phụ nữ rúc vào bên người Đồng Tiểu Bảo đều có chút hưng phấn cùng khẩn trương.
Đơn đạo đi gặp oai hùng, hào khí phóng lên trời. Hơn nữa thân thủ của hắn lại bách chiến bách thắng, thủ đoạn lại sắc bén, tàn nhẫn, bạo lực. Người đàn ông như vậy rất được người phụ nữ ưa thích hoặc sợ hãi.
Đường Trọng đi đến một cái giường êm, ngồi xuống trước mặt Đồng Tiểu Bảo, nói:
– Cho tao một chén rượu.
– Bảo bối, đi cầm ly cho anh ta.
Đồng Tiểu Bảo vỗ vỗ ma của Người phụ nữ kia, nói.
Cô bé kia vội vàng đứng dậy chạy đến bên tủ rượu lấy một cái ly thủy tinh tới.
Đường Trọng nhìn người phụ nữ gợi cảm ngồi bên người Đồng Tiểu Bảo, trong lòng có chút hâm mộ, nói:
– Mày uống rượu còn có mỹ nhân tiếp. Thật là có phúc.
Đường Trọng vẫy vẫy tay với Tô Sơn, ý bảo cô đến bên cạnh mình, sau đó vẻ mặt đắc ý, khoe khoang nói với Đồng Tiểu Bảo:
– Mày xem bên tao chỉ một mình cô ấy có hơn hẳn hai cái bên cạnh mày hay không? Nếu mày muốn đôi cùng tao, tao cũng không đổi.
Thằng này đến chết cũng không biết xấu hổ. Hắn lại dám nói Tô Sơn như là tài sản tư nhân của hắn vậy.
Đồng Tiểu Bảo liếc nhìn Tô Sơn, cười lên ha hả, nói:
– Không ngờ mày cũng là người trong đạo. Về sau phải giao lưu trao đổi nhiều hơn mới được.
Những lời này của Đồng Tiểu Bảo không giống giả bộ. Bởi vì Tô Sơn là thạch nữ nổi danh trong hội. Nhiều người theo đuổi, nhớ thương cô ta, nhưng cô ta cũng không vì thế mà thay đổi. Hiện giờ, cô ta lại vì Đường Trọng mà đến Yến Kinh, thậm chí còn lợi dụng thân phận hội viên dẫn hắn tới gặp mình. Điều này đã chứng minh rất nhiều thứ.
Nếu như người phụ nữ không có thiện cảm đối với một người người đàn ông, thì cô ta chắc chắn sẽ không thân cận hay mời hắn đi ăn.
– Tạo và mày không có gì để trao đổi.
Đường Trọng cự tuyệt.
– Chúng ta không hợp nhau.
Đồng Tiểu Bảo cười cười, làm một cái thủ thế mời Tô Sơn.
Người phụ nữ kia lại mang tới hai cái ly rượu, đặt song song trước mặt Đồng Tiểu Bảo.
Đồng Tiểu Bảo cầm bình rượu đỏ rót ly rượu của bọn hắn, nói:
– Thế nhân đều cho rằng rượu vang Bordeaux tốt nhất là rượu vang đỏ Lafite. Loại nhận thức này cũng không thể nói là nông cạn hay buồn cười. Bởi vì cũng không phải tất cả mọi người đều biết ơ Bordeaux trong tòa thành Lafite con có một loại rượu gọi là mỹ nhân và rắn, do sản lượng cực nhỏ nên không được đưa ra bán. Tao may mắn đạt được hai bình, hôm nay mang ra uống cung mỹ nhân và anh hung. Bên cạnh tao có mỹ nhân, đối diện có anh hung, mọi người thử xem.
Đường Trọng liền nâng ly lên uống một hộp lớn, chep chép miệng, nói:
– Quả nhiên là rượu ngon. Lúc mới uống cam thấy mát lạnh, có một luồng vị bạc hà nhàn nhạt, rượu nay con có thể thanh trừ mùi vị khác thường trong miệng. Tâm không tạp âm, miệng không tạp chất, lập tức liền có thể cảm nhận được hương thơm nồng đậm phát ra bên trên lưỡi, thật là mới lạ. Hương thơm này khiến ta cảm nhận được vị của nho tươi có trong rượu. Rượu vang đỏ nay được làm từ nho, nhưng lại có thể giữ được nguyên vị của nho lâu như vậy. Rượu chất lâu dài, vị thông thuận không chỉ do nho được chọn lựa kỹ càng, mà còn phải trải qua xử lý đặc thù cùng pha chế đặc biệt mới có được mùi vị như nay nhỉ? Thế nhưng vừa rồi lại không có vị chát chát đặc biệt, đây hẳn là nước tự nhiên.
Đồng Tiểu Bảo đại hỉ, mắt phóng dị sắc nhìn Đường Trọng, nói:
– Hay. Hay. Không ngờ mày cũng là một đại sư phẩm rượu.
Ve mặt của Đường Trọng không chút biểu tình nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói:
– Tư trước đến giờ tạo uống rượu vang không đến mươi lần, có thể nói về rượu vang đỏ thì tao dốt đặc cán mai. Nhưng ngay cả loại dốt đặc cán mai như tạo cũng có thể nói nhiều đạo lý như vậy thì loại người uống bảy tám năm như mày chắc chắn cũng sẽ không xấu mặt lấy ra để lừa gạt các cô bé chư?
– Không có biện pháp. Phụ nữ lại thích loại đấy.
Đổng Tiểu Bảo không tỏ ra một chút phật lòng nào đối với sự khiêu khích của Đường Trọng. Hắn quay người nhìn người phụ nữ dễ thương ngồi bên cạnh hắn, nói:
– Em ưa thích nghe những lời đó chư?
– Ưa thích.
Người phụ nữ đỏ mặt gật đầu.
– Lời của anh, em đều chưa nghe bao giờ đấy. Em rất ưa thích nghe.
– Mày xem.
Đồng Tiểu Bảo chỉ vào người phụ nữ nói.
– Người phụ nữ có đôi khi trưởng thành đến đáng sợ, nhưng hầu như các cô lại không thích dung đầu óc. Các cô càng ưa thích chuyện đơn giản. Đương nhiên, thỉnh thoảng các cô cũng ưa thích tìm kiếm cái lạ và tìm kiếm sự kích thích. Thế thì vì sao chúng ta lại không thể thỏa mãn các cô? Chúng ta càng phải nói về các triết học nhân sinh, giá trị thế giới quan với các cô, các cô nghe không hiểu. Chúng ta làm cho các cô cảm giác mình ngu dốt, các cô sẽ tự biến mình thành ngu dốt.
Đường Trọng cảm giác mình cũng bị ngôn luận của thằng này làm vui vẻ.
Không thể không nói, lời của thằng này cũng rất có đạo lý đấy. Thằng nhãi này đúng là người am hiểu sâu lòng của người phụ nữ, la cao thủ tình trường.
Hơn nữa, kỹ thuật tán gái của hắn không như người khác. Kỹ thuật tán gái của hắn đã chính thức họa vào sinh hoạt, hoa vào từng cử chỉ, từng câu nói của hắn.
– Quả nhiên danh tiếng ngựa giống không phải tự nhiên mà có.
Đường Trọng khen.
– Quá khen.
Đồng Tiểu Bảo ăn ý cười cười cùng hắn.
– Lại uống một chén?
– Rượu này không bằng Mông Cổ bạch. Thời tiết gia ret nay uống một bát Mông Cô bạch lớn mới đã ghiền.
Đường Trọng cự tuyệt.
– Nếu như mông bị thương, thì Mông Cổ bạch lại càng hữu dụng.
– Đáng tiếc ở đây không có Mông Cổ bạch, bằng không phải uống mấy chén cùng mày.
Đổng Tiểu Bảo có chút tiếc nuối nói.
– Mày không quen loại uống rượu này.
– Tao là không quen uống cùng một số người thôi.
– Đây là thói quen tốt.
– Tao sẽ cố gắng bảo trì.
Hai người phụ nữ ngồi bên người Đồng Tiểu Bảo cũng không hiểu gì ma nhìn bọn hắn.
Hai người đàn ông này có phải bị bệnh rồi không? Mới vừa rồi còn kêu đánh, kêu giết, trong nháy mắt lại ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm. Dường như vừa rồi đều chưa xảy ra chuyên gi?
Chẳng lẽ đây là đại thiếu gia đang cố ý diễn trò cho chúng ta xem sao?
Các cô nghĩ như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy Đổng Tiểu Bảo hào quang vạn trượng, hận không thể hiện tại hoàn hảo cùng với hắn.
Chỉ có Tô Sơn biết rõ, hai người này đều đang tìm kiếm cơ hội.
Vừa rồi Đường Trong giao thủ cùng Đồng Tiểu Bảo, hai người đều không chiếm được tiện nghi.
Nếu như tiếp tục đánh, cũng chỉ lãng phí thời gian.
Thế nhưng lại không thể không đánh.
Một người muốn trả thù, một người lại muốn rửa nhục. Chuyện này sẽ không xong đơn giản như vậy.
– Rầm.
Cửa phòng bị người dùng lực đẩy mạnh ra.
Đồng Bồ Đề mặc váy ngắn màu hồng, lộ ra chân thon dài gợi cảm bước nhanh vào, nói:
– Đánh xong chưa?
Đồng Bồ Đề nhìn lướt qua hắc y nhân nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền trở nên hoi buồn bực, nói:
– Đánh xong.
Sau đó, cô bước tới một bước, cười hì hì đi đến trước mặt Đường Trọng cùng Đồng Tiểu Bảo, nhìn xem hai người hỏi:
– Hai người có đánh không?
Răng rắc
Ly thủy tinh bị nện vào vách tường vỡ tan.
Rầm rầm
Vô số văn bản, tài liệu bị ném rơi ra ngoài, phiêu đãng bay trên không trung, giống như bông tuyết bay là tả ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên Văn Tịnh thấy cô ấy tức giận như vậy. Dù lần trước hắn cũng gặp sát thủ ở Ngọc Nữ Phong, nhưng cô ấy cũng không tức giận như vậy.
– Hắn không sao.
Văn Tịnh lên tiếng nói.
– Không sao ư?
Người phụ nữ giận dữ.
– Cái gì gọi là không sao? Không chết là không sao a? Bị thương là không sao a? Trúng đạn cũng là không sao a? Hắn gần chết cũng không sao a?
Văn Tịnh trầm mặc. Nếu là người khác, mình nói không sao cũng không là gì. Nhưng đó là con của cô ấy, chi mất một cọng tóc, xược chất da cũng làm cho người làm cha mẹ đau lòng rồi. Cô ta cảm giác mình thật ngu xuẩn.
– Chuẩn bị xe.
Người phụ nữ nói.
– Vâng.
Văn Tịnh hồi đáp. Cô thông qua điện thoại rất nhanh truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó, cô lại nhắc nhở:
– Khương tiểu thư đã chạy đến đấy.
Ý của cô là Khương Khả Khanh đã đến đó, cô ta cũng có thể xử lý tốt. Thân phận của cô lại bất đồng, không nên đến đó.
– Đi trại an dưỡng.
Người phụ nữ nói.
Két
Xe ngừng lại trước cửa tiểu lâu của trại an dưỡng, phụ trách khu này là một bác sỹ trung niên cùng một y tá trẻ tuổi, nghe được tiếng ô tô đến liền ra đón, chứng kiến người phụ nữ đi ra, liền vui vẻ kêu lên:
– Khương tiểu thư, cô đã tới?
Người phụ nữ hơi gật đầu, trực tiếp đi qua đại sảnh của biệt thự.
– Tam gia đang ngồi ở mái nhà cong.
Trên mặt bác sĩ trung niên tươi cười nói.
– Ngài ấy đã xem cảnh tuyết hai cái giờ rồi. Tôi mới vừa rồi còn khuyên ngài trở về. Du muốn xem cảnh tuyết, nhưng cũng không thể ở bên ngoài thời gian dài, nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Người phụ nữ không nói tiếp, bước nhanh đi đến mái nhà cong.
Quả nhiên, một người đàn ông mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình nằm bên trên
ghế, ánh mắt ngây ngốc xem cảnh tuyết bao la mơ một bên ngoài, giống như là bị thế giới tuyết trắng này hấp dẫn tâm thần.
– Người phụ nữ đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn kéo cái thảm lên trên, lại phải rơi
vài địa bông tuyết rơi vào đầu gối của hắn. Động tác rất nhẹ nhàng, ân cần.
– Tam ca. Em biết rõ anh hận em. Em cũng hận chính mình. Nếu như em sớm nói cho anh biết, nếu như em có thể càng kiên quyết thì sẽ không dẫn đến bị kịch như hôm nay. Ngàn sai vạn sai, tất cả đều là lỗi của em.
Người phụ nữ nhìn khuôn mặt gầy gò của người đàn ông, giọng nói mang theo sự áy náy.
– Thế nhưng mà, con của em không có lỗi. Bọn nó làm sai cái gì? Bọn nó chỉ không may trở thành con của em, bọn nó cũng là người bị hại.
– Tất cả sự thống khổ và trừng phạt. Hay giáng lên người của em. Em uất ức, em oán hận, thế nhưng em nguyện ý chịu hết.
Vẻ mặt của người phụ nữ hiện lên và kiến nghị và ngoan độc.
– Có một số việc, em cho rằng chỉ có thời trẻ mới có dũng khí làm, hiện giờ sẽ không thể làm được.
Cô đi đến sau lưng người đàn ông, hai tay nắm lấy tay của xe lăn, nhẹ giọng nói bên tai người đàn ông:
– Nhưng giờ em cũng không thể tưởng tượng được mình có thể làm được những gi nữa.
Đột nhiên cô dùng sức đẩy xe lăn đi về phía trước.
Cái xe lăn trượt một đoạn ở mái nhà cong, sau đó liền đi xuống bậc thang lam phát ra tiếng keng keng, rồi nghiền qua tuyết phủ trên mặt đất, rất nhanh vọt ra ngoài sân. Ở giữa sân là một chậu hoa cúc màu hồng đan xen vao là màu trắng của bông tuyết.
Loảng xoảng
Lần lượt chậu hoa bị đụng nát, bởi vì dùng sức quá mạnh, xe lăn và người đàn ông ngồi trên xe tiếp tục lao về phía trước.
Rầm.
Thân thể của hắn nhào vào tuyết trên mặt đất, trượt một đoạn về phía trước.
– A!
Bac si đang bưng nước trà tới thấy một màn như vậy, liên thét lên kinh sợ.
Người phụ nữ đứng ở mái nhà cong, biểu lộ vẻ đờ đẫn nhìn việc mà mình đã lam.
– Ai muốn mạng của hắn, tôi sẽ dốc hết sức liều mạng đến cùng.
Cô nói trong lòng, không có người nào có thể nghe thấy được.