Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 219: Mày thích diễn kịch như vậy.
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Nghe được tiếng gào thét của Khương Khả Khanh ở bên kia điện thoại, Đổng Tiểu Bảo lắc đầu cười khổ.
Nữ ma đầu này giống như một kẻ điên. Nếu người khác nhận được điện thoại Khương Khả Khanh như vậy, chỉ sợ hai chân run run, không thể bước đi.
Đồng Tiểu Bảo không chịu được người khác gọi hắn là “Tiểu Bảo” cho nên chính mình đổi tên gọi là “Đồng Hãn Thanh”. Người bên trong hội gọi hắn là “Hãn Huyết Bảo Mã”, uy danh hiển hách, còn dạng trận gì mà hắn còn chưa trải qua?
– Được người phụ nữ đẹp cấp dì Khường dùng đại pháo bắn chết cũng cam tâm tình nguyện, nhưng quả thật công việc này không có vấn đề gì với tôi.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Bảo vui vẻ nói.
– Nếu như cô nằm giữ được chứng cớ gì về tình hình kinh tế thì tôi sẽ nghểnh cổ đợi chém. Thế nhưng các cô đều không có chứng cớ gì lại chạy đến quán của tôi gây chuyện, dọa hai người bạn thân mật của tôi, đây không phải là bắt nạt người sao?
– Đừng có giở giọng với lão nương.
Tính tình Khương Khả Khanh vô cùng táo bạo
. – Ngay bây giờ tôi sẽ đuổi tới, tốt nhất là cậu không nên động vào hắn, bằng không thì lão nương sẽ đập nát quán ra.
– Tí nữa gặp lại.
Sắc mặt Đổng Tiểu Bảo bình tĩnh nói, chủ động cúp điện thoại. Tầm mắt của hắn lại nhìn về phía Đường Trọng, hình như đang suy nghĩ thứ gì đó, khẽ cười nói:
– Mặc kệ chuyện này là do ai làm thì cũng không thể nói hắn làm sai. Nhà họ Khương không tuân thủ hứa hẹn trước đây, cũng cần phải đạt được một ít giáo huấn. Giáo huấn này ứng nghiệm ở trên người của mày, cũng là ước định lúc trước.
– Tao mặc kệ các người có cái ước định chó má gì.
Vẻ mặt Đường Trọng cuồng ngạo nói.
– Ai muốn làm tao thương tổn, tao tất đả thương người ấy. Ai muốn giết tao, tao cũng sẽ giết người ấy.
– Mày cũng giống tính tao. .
Đồng Tiểu Bảo tán thưởng. Hắn phủi tay nói:
– Bọn mày tranh thủ thời gian đi, trời đông giá rét đấy, đừng làm cho vị Đường tiên sinh của chúng ta bị lạnh, hắn mới từ trong kẽ nứt băng tuyết đứng lên, cũng thật sự không dễ dàng.
Vì vậy, mười mấy tên mặc đồ đen kia lập tức xúm lại quanh bốn phía của Đường Trọng, buộc chặt vòng vây.
Hai người mặc đồ đen, một cao một thấp liếc nhau, từ phía sau công tới cực kỳ ăn ý.
Hai nắm tay của người đàn ông cao lao thẳng đến đầu của hắn. Người đàn ông trẻ dáng lùn ngồi xổm người xuống, sử dụng chiêu quét chân, chiêu ba mươi hai của Thiếu Lâm. Người hắn xoay tròn như như con quay, sử dụng thành thạo chiêu thức ‘gió thu cuốn hết lá vàng này. Hiển nhiên hai người này đều là đệ tử chính tông Thiếu Lâm.
Đường Trọng không quay người, cũng không thể quay người.
– Bởi vì phía trước cũng có hai người xông tới đánh hắn, một người muốn đánh vào bụng hắn, một người muốn khóa cổ hắn, cũng đều là kẻ thân thủ không kém.
Thân thể của hắn lui về phía sau một bước, giống như một người đàn bà yêu thương, nhung nhớ, nghiêng người ngã vào trong ngực người đàn ông cao kia, khuỷu tay phải lập tức đánh ra.
Răng rắc. Khuỷu tay cùng xương ngực va chạm một cái thật mạnh, xương ngực thất bại, bị cái một khuỷu tay này trực tiếp đánh gãy hai xương sườn.
Gã đàn ông cao kêu rên một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc khuỷu tay Đường Trọng trọng kích ra đồng, mũi chân của hai chân hắn chia xuống đất, thân thể nhảy lên một đường cong nhỏ, Bởi vì hắn nhảy lên cho nên chiêu thức gió thu quét lá thu của gã lùn thất bại.
Thân thể của hắn vừa rơi xuống đất, chân ngắn của gã lùn lại quét tới.
Hai đùi hắn nhanh chóng tựa như tia chớp kẹp tới, sau đó thân thể hơi ngồi xổm, hai chân đồng thời dùng lực.
Răng rắc —–
Lại là một tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến.
Đường Trọng dùng hai đùi kẹp lấy chân ngắn của gã lùn, dùng sức bẻ mạnh. Lập tức cổ chân của gã lùn đã gẫy.
Nói rất dài dòng những động tác của hắn nhanh như tốc độ ánh sáng, dường như là đồng thời kích thương hai người.
Phía sau lưng trống rỗng, lúc này Đường Trọng mới toàn lực ứng phó kẻ thù phía trước.
Thân thể của hắn lao xuống, hai cánh tay đồng thời thò ra, túm lấy cổ tay của một gã áo đen.
Dùng sức kéo lại, sau đó cánh tay liền bị hắn vặn gẫy.
Bóp.
Hắn đá nghiêng180°, đạp trúng mặt gã đàn ông mặc đồ đen, gã đó lập tức bị bay ra ngoài.
Bóp.
Lại một cái đá thẳng chín mươi độ khiến một gã mặc đồ đen khác bị thương ở phần bụng, ôm lấy cổ lảo đảo lui về phía sau, đụng ngã hai gã mặc đồ đen phía sau lưng.
m thanh như gió chớp, thế như mãnh hổ.
Vừa ra tay đã liền trọng thương bốn người, không thể không nói quả thật thực lực đó hùng hậu khiến cho lòng người kinh sợ, tâm ngoan thủ lạt khiến cho người ta kinh ngạc. Bốn gã bị hắn đã thương kia, có hai người không có cách nào đứng lên, hai người khác đứng lên đều chỉ là vì đồng đội mình, bản thân đã mất đi năng lực chiến đấu, không thể tiếp tục.
Đường Trọng là cố ý chịu.
Địch này khó đối phó. Mặc dù biết rõ Đồng Tiểu Bảo không dám đánh chết mình tại phường hoa này, nhưng ở trong vòng vây của nhiều cao thủ như vậy, rất có khả năng mình sẽ phải chịu chút thiệt thòi. Hắn không muốn thiệt thòi thì cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng chiếm tiện nghi của người khác trước. Đà thương một cái thiếu một cái.
Đường Trong học toán không tốt nhưng phép cộng trừ hắn vẫn biết làm đấy.
Một người từ bên cạnh đánh úp lại, Đường Trọng ôm lấy cổ của hắn, kéo hắn vào lòng, sau đó nắm đấm tay phải mạnh bạo nện vào gương mặt hắn. Gã mặc đồ đen kia nhanh chóng mất đi ý thức.
Lại có người từ phía sau đánh úp lại, cánh tay Đường Trọng hất lên, lại kéo hắn vào trong ngực, lại đánh đập tàn nhẫn.
Bịch.
Hai người vừa hung hăng xông lên, bây giờ đã bị một lực lớn vứt xuống mặt đất.
Đường Trọng càng đánh càng thuận tay, cũng càng đánh càng đã ghiền.
Hắn đã không hề chờ đợi người khác công kích mà là chủ động tiến về phía có nhiều người.
Tìm quyền đến thịt, xương gẫy máu chảy.
Một người đối mặt với mấy chục kẻ địch, đi đến đâu thắng đến đó, không gì cản nổi.
Ngạo khí như sóng vạn trượng.
Nhiệt huyết như ánh sáng mặt trời.
Gan như sắt, xương chắc như thép.
Trí tuệ dài hàng vạn dặm.
Có người mặc ở trên người một bộ âu phục rộng thùng thình vọt tới trước một bước, quần áo thoát thể mà ra, sau một vài động tác, cuối cùng hắn dùng một cước đá người nọ đập vào vách tường.
Bốn người đồng thời đánh tới, thân thể của hắn nhảy lên, hai chân đánh bay tất cả, lúc rơi xuống đất lại dùng năm đầm nện ra hai cái.
Đây không phải vây công, đây là một người bắt nạt một đám người.
Đây không phải ẩu đả, đây là đơn phương giết hại.
– Thật ra thực lực những người hộ vệ của Đồng Tiểu Bảo này không kém, ít nhất
sẽ là tiêu chuẩn bộ đội đặc chủng, còn có mấy người hiển nhiên là lượng cao mời đến, biểu hiện ra cấp tiêu chuẩn công kích nhưng Đường Trong quá mạnh mẽ.
Hắn đầy bụng nộ khí cùng sát ý, ôm hận ra tay, không chút lưu tình. Những và người này ở đâu là đối thủ của hắn?
Tô Sơn đã sớm biết rõ thực lực Đường Trọng bất phàm, lần trước ở cửa trường học bị hơn mười người vây công, cô đứng ở ngoài theo dõi. Nhưng khi đó hắn giống như là đang chơi đùa cùng một đám trẻ con, tuy rằng cầm ghế phang người khiến đám họ kêu la thảm thiết nhưng thực sự cô hiểu được đó là Đường Trọng đã hạ thủ lưu tình.
Tình huống hôm nay không giống như thế.
Hắn coi bọn họ là cừu địch sinh tử, coi bọn họ là hung thủ giết người. Có bao nhiêu lực dùng bấy nhiêu lực, có mấy cân hận liền phát tiết ra mấy cân hận. Thấy sơ hở ở đâu lập tức dùng toàn lực đánh tới đó, nhất là đá trứng. Phàm là bị hắn âm hiểm đá trúng, người nọ liền lập tức ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
Cuối cùng những kẻ mặc đồ đen kia vừa nhìn thấy hắn đi đến liền lập tức vô ý thức túm lấy đũng quần, đã thành phát ‘che đũng quần’.
Hắn như dũng sĩ, càng giống là tử sĩ.
Động vào tạo, tạo lập tức giết chết mày!
Tô Sơn như là lần đầu tiên biết Đường Trọng, yên tĩnh đứng tại nơi hẻo lánh, mặt trắng bệch, tâm loạn như ma.
Đồng Tiểu Bảo xem như là người tỉnh táo nhất toàn trường. Thuộc hạ của hắn bị đánh ngã, bị đánh tổn thương, bị đánh cho kêu thảm thiết, bị đánh đích khó có thể đứng lên.
Thế nhưng hắn không hề nhăn lông mày, không hề lo lắng chút nào.
Ngẫu nhiên một gã áo đen bị Đường Trọng ném tới đập vào hắn, hắn cũng chỉ thò tay đẩy qua một bên, sau đó vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn, như là an ủi, cũng như là cổ vũ.
Hắn lại lấy một cái ly uống rượu, hai cô gái xinh đẹp bên cạnh lập tức rót đầy, lúc này mới nâng chén rượu cười cười, hắn nói:
– Có giai nhân, có cảnh đẹp, chúng ta cần phải cạn một chén.
– Đại thiếu gia, hắn…
Vẻ mặt cô gái trẻ khẩn trương, ánh mắt cũng không có cách nào chuyển dời ra khỏi tràng diện đang đánh nhau vô cùng ác liệt kia.
Hay nói giỡn, tùy thời đều có người hoặc là những thứ đồ vật không rõ hướng nện tới phía trên đầu của bọn họ. Thần kinh của cô lại không ổn định, cũng khó có thể an tâm ngồi.
Nếu như không phải bởi vì Đổng Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh, đỡ được những vật đập về phía cô thì cô đã sớm kêu thảm chạy ra ngoài.
Đàn bà luôn muốn rời xa chiến tranh!
– Yên tâm, không chết người được.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Bảo ôn Nhu cười cười, nhẹ nhàng an ủi.
– Tôi không thể giết hắn nhưng hắn cũng không dám giết người. Chỉ cần một người trong ba mươi sáu người của tôi chết, tôi có thể quăng hắn vào bên trong nhà tù cả đời. Không tin cô đi sờ xem, có người nào bị hắn đánh ngã chết hay không?
– Tôi không dám sờ.
Cô gái sợ hãi nói.
– Đại thiếu gia, đồ sứ va chạm với cái hũ làm gì? Hay là anh bỏ trước đi?
– Nếu như cái hũ cứ đụng đồ sứ thì quả thật đồ sứ cũng không còn biện pháp.
Đổng Tiểu Bảo nói.
– Không thể đi. Đi chính là thua.
– Thua sao?
Thiếu nữ không hiểu
. – Đến đây, đại thiếu gia, tôi cùng anh uống một chén.
– Không thể uống một chén.
Đồng Tiểu Bảo híp mắt cười xấu xa.
– Muốn uống cả đêm.
Thiếu phụ hiểu rõ ý của hắn, ánh mắt yêu mộ liếc nhìn hắn, cười nói:
– Cái đó được thôi. Đại thiếu gia cần phải có rượu ngon mới được.
– Rượu tinh khiết mười năm, độ cồn rượu cực cao, rất dễ say, say như chết.
– Tôi cũng muốn.
Thiếu nữ đỏ mặt nói.
– Tôi chưa bao giờ uống qua rượu có độ cao như vậy.
– Tốt lắm, vậy thì cùng một chỗ.
Đồng Tiểu Bảo thỏa mãn cười to.
Phụ nữ đẹp làm dáng như thế đã khiến phần eo vô số anh hùng mệt mỏi.
Răng rắc.
Một quyền cuối cùng Đường Trọng nện vào gã mặc đồ đen, tùy ý nện nát thân thể của hắn.
Đến lúc này, toàn bộ ba mươi sáu tên bảo vệ Đồng Tiểu Bảo đều đã ngã xuống đất, không một ai có thể đứng dậy chiến đấu.
Đường Trọng đứng giữa rạp, mồ hôi ở tóc mai chảy xuống, khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn, trong trận chiến tranh này, những kẻ vừa vây công hắn đã hoàn toàn thất bại.
Nếu như không phải quần hắn quần quá rộng, hóa trang gương mặt quê mùa thì quả thật chính là hình tượng chiến thần trăm trận trăm thắng trong lòng mọi người.
Hắn nhìn Đồng Tiểu Bảo vui vẻ uống rượu với mấy cô gái, nói:
– Mày đã thích đóng kịch như vậy, một ngày nào đó tao sẽ đóng kịch cùng mày.