Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 218: Báo vị trí đi, bà mày dùng một pháo giết chết mày!
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 218: Báo vị trí đi, bà mày dùng một pháo giết chết mày!
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Đột nhiên người đàn ông nhìn thấy Đường Trọng xuất hiện ở cửa ra vào, thoáng 3 cái giật mình.
Rất nhanh, một tia cảnh giác kia liền giãn ra, vẻ mặt ôn hòa của hắn có thể khiến cho vô số cô gái điên đảo, tươi cười nhìn kỹ Đường Trọng rồi nói:
– Có thể tiến vào xưởng hoa tươi, hơn nữa lại còn dễ dàng tìm được phòng của tôi, chắc đã được giúp đỡ đúng không?
Tô Sơn khoác chiếc áo lông màu xám từ sau lưng Đường Trọng bước ra, vừa cười vừa nói:
– Đồng đại ca, đã lâu không gặp.
– Khó trách, khó trách.
Người đàn ông cười ha hả, nói.
– Có cô em này ở đây, vấn đề này cũng không phải là vấn đề. Lần trước tôi còn nói với bọn họ rằng chưa bao giờ tôi ở một phòng cố định nhưng có hai người
mỗi lần tới đều có thể tìm ra tôi rất dễ dàng, một người là cô, một người là em gái tôi. Bọn họ hỏi tôi lý do nhưng tôi cũng không biết lý do, chỉ có thể qua loa là hai người đều rất thông minh.
Tô Sơm cười nói:
– Anh là chủ xưởng hoa tươi, bất luận anh có che giấu thân phận cỡ nào thì vẫn có người biết rõ chuyện này. Nói sau đi, chỉ cần nhìn thái độ cảnh giác của nhân viên phục vụ cùng bảo kê bên ngoài là cũng có thể phát hiện rất nhiều thứ.
– Cũng đúng.
Có Đổng Tiểu Bảo gật đầu
. – Đại nhân vật đều rất sợ chết đấy, khó trách tiểu nhân vật sẽ phải cẩn thận một ít. Như thế nào? Cô vẫn khăng khăng một mực muốn ngồi cùng thuyền với hắn sao?
– Tôi tới tìm Đồng đại ca chỉ là muốn lấy một chút công bằng.
Tô Sơn nói. Dựa theo ý nghĩ cùng cân nhắc của cô thì cô không muốn tiến vào chuyện nhà của Đường Trọng, bất luận là nhà họ Khương hay là nhà họ Đồng thì hai gia tộc cự vô phách này đều không dám cũng không dễ dàng trêu trọc.
Chỉ là chuyện hôm nay đã vượt ra khỏi sự nhẫn nại của cô.
Hơn nữa, bị người tập kích còn không đứng ra hộ vài câu ủy khuất, đây không phải nhẫn nại, mà là hướng người khác yếu thế.
Nhà họ Tô không đủ năng lực khiêu chiến bọn họ nhưng không phải là không có quyền nói chuyện.
– Lấy một cái công bằng sao? Công bằng gì?
Đồng Tiểu Bảo nghi ngờ hỏi. Tô Sơn nhìn hai người phụ nữ một trái một phải rúc vào bên người Đồng Tiểu Bảo nói:
– Hình như hai vị này nhìn không quen.
– Ta đã hoàn thành tác phẩm không có gì không thể nói. Hào khí Đồng Tiểu Bảo
vượt mây nói.
– Huống chi các cô ấy còn có ý nghĩa đặc thù đối với tôi. Muốn nói cái gì cứ nói 3 thẳng đi.
Quả nhiên thằng này là cao thủ tán gái, chỉ với một câu này đã khiến cho hai
người phụ nữ này vô cùng vui sướng. Các cô nhìn về phía Đổng Tiểu Bảo với ánh mắt nóng rực động tình, chính là muốn lập tức quỳ xuống, nguyện ý tâng bốc hắn.
– Mày cảm thấy tao có sức hấp dẫn với mày không?
Đường Trọng nhìn Đổng Tiểu Bảo hỏi.
Đổng Tiểu Bảo lại chăm chú đánh giá Đường Trong một phen rồi nói:
– Trông mày cũng được đấy, quả là rất giống một ngôi sao. Chỉ là thật xin lỗi, tao không thích đàn ông.
– Cô ấy có hấp dẫn mày không?
Đường Trọng lại chỉ vào Tô Sơn hỏi. Tất cả đàn ông và đàn bà đều thích Tô Sơn. Nếu như có thể lấy cô về nhà làm vợ, những thứ khác không nói, ở trong hội cũng là một chuyện rất phong quang.
Đồng Tiểu Bảo vẫn đánh giá Tô Sơn rất cao.
– Ồ. Xem ra là cô ấy hấp dẫn mày cho nên mày phải người hạ sát thủ đối với bọn tao? Có phải không?
Đường Trọng cười lạnh hỏi. .
Đồng Tiểu Bảo không nói gì, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đường Trọng.
– Đây là chấp nhận à?
Đổng Tiểu Bảo bưng một ly rượu đỏ lên rồi nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay của mình, thân thể thoải mái dựa và ghế salon, sau đó nhìn Đường Trọng nói:
– Mày có biết rằng vấn đề mày vừa hỏi là không có đáp án không? Bất luận tạo làm hay không làm thì tao cũng sẽ không nói cho mày biết bởi không có lý do gì phải nói cho mày biết. Nếu nói, không phải chính là tự giao chứng cứ phạm tội của mình cho mày sao? Nếu như mày giở trò gì đấy thì với tao mà nói cuối cùng là một chuyện phiền toái. Nếu không làm thì càng không lý do gì phải nói cho mày biết. Nếu như tao nói tao không làm, đó chẳng phải là tao chột dạ hay sợ hãi sao? Đó lại càng không phải là phong cách của tao.
– Vậy tao đổi sang cách hỏi khác.
Lúc Đường Trọng nói chuyện, thân thể của hắn chạy ra ngoài.
Tốc độ hoàn toàn được khởi động ra, nhanh chóng đến bên cạnh bàn rượu, sau đó nhảy lên một cái, cả người liền nhảy tới trên bàn đá. Mượn nhờ nhiệt tình này, hắn bay vọt với tốc độ nhanh hơn. Chân phải hắn đá ra một cước hướng vào đầu Đồng Tiểu Bảo.
Trước tiên phải đá cho hắn chấn động não đã rồi mới tính tiếp.
Nhanh như tia chớp.
Bởi vì động tác của Đường Trong quá đột ngột, tốc độ lại quá nhanh, cho nên phải đến khi hắn nhảy lên trên mặt bàn, hai người phụ nữ kia mới phát ra tiếng thét chói tai.
Xuất phát từ nữ tính của bản thân, các cô càng cố gắng dựa sát vào thân thể Đồng Tiểu Bảo, muốn để cho hắn đến bảo vệ mình.
Đồng Tiểu Bảo thật đúng là đàn ông.
Tại thời khắc nguy hiểm như vậy, hắn không chỉ không vứt bỏ hai người phụ nữ này mà thân thể lại luôn mạnh lên, chắn ở trước mặt các cô.
Công kích của Đường Trọng chớp mắt là tới. Mượn nhờ xung lượng cùng phản lực cho nên không có khả năng chống lại một cước này của hắn.
Tới gần.
Càng gần.
Gương mặt của hắn đã có thể cảm nhận được lực gió lăng lệ ác liệt kia.
Sau đó hắn nhấc tay đâm mạnh về phía cổ chân Đường Trọng.
Không biết từ lúc nào cái ly thủy tinh trong tay hắn đã bị bóp nát, vốn là mượt mà bóng loáng bây giờ đã biến thành hình mũi nhọn.
Nó như một dao găm trong suốt hung hăng đâm về phía thân thể Đường Trọng.
Đường Trọng biết rõ, trước khi mũi chân mình đã trúng đầu Đồng Tiểu Bảo, tất nhiên sẽ bị dao găm thủy tinh trong tay hắn đâm tới.
Thực lực người này vậy mà cao minh hơn em gái hắn rất nhiều. Lặng yên không một tiếng động mà có thể tạo ly thủy tinh thành một con dao găm, đó cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu như dùng sức quá mạnh thì có khả năng toàn bộ ly đều bị bóp nát. Nếu như dùng sức quá nhẹ thì ngón tay lại không có cách nào làm vỡ ly. Hắn có thể đem ly tạo thành vũ khí công kích như vậy, chứng tỏ hắn nắm rất chắc cách sử dụng lực mạnh yếu.
Người Đường Trọng ở người trên không trung làm một tư thế lắc lư quỷ dị.
Sau đó hắn nhanh chóng đổi chiêu thức, chuyển sang đạp ngực Đồng Tiểu Bảo.
Đồng Tiểu Bảo không đổi chiêu, vẫn cầm lợi khí thủy tinh trong tay, hung hăng đâm tới cổ chân Đường Trọng.
Hắn biết rõ đây là phương thức tự cứu mình tốt nhất.
Đường Trọng vẫn trượt mũi chân xuống nhưng khi tới gần lại bất chân lên, nhanh chóng đá về phía trước.
Bóp.
Chân hắn đá vào bên trên cổ tay Đồng Tiểu Bảo.
Răng rắc.
Bị một cước đá vào, dao găm được làm bằng ly thủy tinh trong tay hắn liền rời khỏi tay, rơi xuống bàn đá cẩm thạch vỡ vụn.
Đường Trọng lấy được thành quả chiến đấu, lập tức thừa thắng xông lên.
Plain Text To Image – Bạch Ngọc Tuyết
Đã sớm thúc giục chân khí vào trong nắm đấm, đụng thẳng vào nắm đấm của Đồng Tiểu Bảo.
Bóp!
Một tiếng vang to truyền lại.
Thân thể Đồng Tiểu Bảo ngã về phía sau, nặng nề đập vào ghế sa lon sau lưng.
Bởi vì Đường Trọng đứng ở trên bàn đá cho nên cũng bị lực phản kích của một quyền này làm hắn bắn ra ngoài.
Bịch.
Hai chân Đường Trọng chạm đất, lạnh nhạt nhìn xem hai người phụ nữ dắt díu Đổng Tiểu Bảo.
Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ vào cánh tay của người phụ nữ cao gầy, lại nhéo nhéo khuôn mặt của người phụ nữ đầy đặn, ý bảo các cô không cần lo lắng.
Lúc này mới đứng lên, nhìn Đường Trọng nói:
– Không tệ. Qua nhiều năm như vậy, mày là người đầu tiên dám ra tay với tao.
– Mày không biết xấu hổ hả?
Đường Trọng mỉa mai nói.
– Thời điểm khích lệ tao vẫn không quên ca ngợi chính mình.
– Ha ha.
Đồng Tiểu Bảo cười to, nói:
– Có ý tứ. Mày thật là có ý tứ. So với bọn họ là có ý tứ hơn.
– Tao tới là để báo thù, không phải đến để nhờ mày chê cười.
Đường Trọng nói.
– Thật sự đáng tiếc.
Đồng Tiểu Bảo phủi tay, cửa phòng đã bị người đấy ra, sau đó rất nhiều người mặc đồ đen xông vào. Bọn họ giữ cửa chắn kín, lại có một tổ ba người vây quanh Đường Trọng, trong đó còn có hai người trong tay có súng, họng súng chỉ vào Đường Trọng cùng Tô Sơn đang đứng bên cạnh màn hình TV.
– Tao sợ chết, cho nên đi ra ngoài có mang theo một ít bảo vệ.
Đường Trọng nở nụ cười, nói:
– Ở nơi hoang vu bên ngoài, mày giết chết tao thì không nói làm gì nhưng ở chỗ này thì mày không dám.
Đồng Tiểu Bảo gật nhẹ đầu nói:
– Tao đã sớm biết rõ mày là người thông minh, không ngờ mày còn thông minh hơn so với tưởng tượng của tao. Thế nào? Lần này là muốn vu oan tao sao? Hay là muốn thử xem cái ao này nước sâu cạn như thế nào?
– Cả hai đều đúng.
Đường Trọng nói.
– Không thể để cho bọn mày mặt ngoài quân tử sau lưng chọc dao nhỏ. Ít nhất chúng ta phải nói kỹ chuyện này, chọc dao lớn hơn.
– Không tệ. Mày thành công rồi.
Đồng Tiểu Bảo nói.
– Sau buổi tối hôm nay, chuyện tao bị mày đánh đập tàn bao sẽ truyền khắp kinh thành. Đương nhiên trên người của tao sẽ có một chỗ bẩn nhỏ. Tao tìm sát thủ
muốn giết chết mày, càng biệt khuất chính là không thể tiêu diệt mày. Có phải không? Đây là một mũi tên bắn mấy con chim à?
– Tao chỉ muốn tìm đến thằng ngu nào đứng ở phía sau màn sai sát thủ đi giết tao. Tao không phải thợ săn, đối với những con chim khác đều không có hứng thú.
– Thế nhưng mày không có chứng cứ chứng minh tạo sai người đi giết mày, lại chạy đến quán của tạo gây chuyện.
Nét vui vẻ trên mặt Đồng Tiểu Bảo biến mất, dừng lại một lúc rồi nói:
– Đây là bắt nạt người khác.
Khương Khả Khanh có tật xấu quen giường cho nên lúc xế chiều, Đường Trọng nằm ngáy 0 0, cô nằm ở bên cạnh cũng không an tâm để ngủ.
Đã không ngủ được lại còn bị thằng nhóc kia giả ngây giả dại lục lọi một hồi, cả thân đều bị hắn động vào.
Cũng bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên cũng không dám lái xe. Nhớt xe mình vào tiệm cơm rồi lại để cho tiệm cơm phái người đưa chiếc xe của cô về chỗ ở.
Về đến nhà, cô mở điều hòa, gục trên giường nằm ngay 0..0….
Cũng không biết ngủ đến lúc nào, cô bị một hồi chuông điện thoại di động dồn dập đánh thức.
Tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng đã tìm được chiếc di động ở trong chăn.
– Nếu không nói cho bà một lý do thuyết phục thì lần tiếp theo gặp bà sẽ quất mày một trận. Khương Khả Khanh vừa ấn nút nghe điện thoại liên quát lên.
Phần lớn các cô gái đều rất thích ngủ, cô cũng không ngoại lệ. Đối với cô mà nói, lúc đang ngủ say bị người khác đánh thức là sự thống khổ nhất.
Nghe xong tiếng nói trong loa, cô liền an tĩnh lại. Đợi đến lúc người bên kia điện thoại nói xong, cô lập tức nhảy dựng lên.
Cúp điện thoại, sau đó rất nhanh tìm kiếm số điện thoại ở danh bạ điện thoại. Tìm được số của Đồng Tiểu Bảo, cô lập tức ấn nút gọi
Đợi đến lúc điện thoại chuyển được, Khương Khả Khanh quát lớn vào điện thoại:
– Đồng Tiểu Bảo, nói vị trí của mày đi, bà mày dùng một pháo giết chết mày.