Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 217: Có mùi khai!
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trên chiến trường, có rất nhiều nhiều binh lính chết vì đạn lạc của quân địch chứ không phải là do bị bắn trực tiếp.
Lúc ấy Đường Trọng và Tô Sơn ở dưới đáy nước, người phụ nữ trung niên kia đứng trên bờ bắn súng vào chỗ ô tô rơi xuống nước.
Có viên đạn dường như có mắt, bắn thẳng vào mông hắn, máu tươi phọt ra.
Nhưng hắn cũng chẳng thể phòng ngự, hơn nữa để tránh cho người phụ nữ trung niên kia phát hiện ra vị trí của hắn, hắn còn không dám né tránh kịch liệt ở dưới nước. Thế nên một phát đạn này hắn bị trúng rất oan uổng.
Sự khác biệt giữa phụ nữ và siêu nữ trong nháy mắt được thể hiện ra.
Sau khi nghe xong Đường Trọng nói, tâm tình Tô Sơn lập tức bình tĩnh lại. Cô nắm chặt dao mổ, nói:
– Tôi chưa từng làm việc này.
– Rất đơn giản.
Đường Trọng nói:
– Rạch thịt ra, lôi đạn ra là được. Thịt mông tôi dày, đạn không đâm vào xương được đâu.
Tô Sơn không thèm nói thêm, đổ Mông Cổ bạch dược lên trên nhúm bông, dùng rượu sát trùng con dao mấy lần, đổ rượu vào vết thương của Đường Trọng, khiến thân thể hắn co quắp một lần.
Loại đau đớn này. Đúng là kích thích thật. Tô Sơn nhắm vào vị trí trúng đạn, sau đó giơ dao cắt tới. Không biết thịt của Đường Trong quá rắn chắc hay là do con dao gọt hoa quả này quá cùng cô phải mất rất nhiều sức lực mới có thể rạch được thịt ra.
Đường Trọng lại đau tới run run, nắm tay phát ra tiếng răng rắc như cả băng đạn.
Tô Sơm lần đầu “giải phẫu” vẫn tỉnh táo thong dong, nắm chắc con dao từ trúc trắc tới lưu loát cắt phần thịt mông của Đường Trọng.
Mặc dù đạn không đâm tới xương nhưng cũng cắm rất sâu vào trong thịt.
Cho nên cô phải dùng con dao cùn này rạch thịt ra.
Không lo lắng, cũng không khiếp đảm do dự như phụ nữ bình thường.
Cô biết chuyện tới bước này, cô hoàn thành giải phẫu nhanh một giây thì Đường Trọng bớt khổ một giây.
Cạch…
Dao chạm với viên đạn, đạn lại đâm sâu vào thịt, khiến Đường Trọng đau tới kêu rên.
– Cái đồ con gái phá hoại…
Đường Trọng mắng.
– Cô mổ lợn đấy à? Nhẹ một chút đi, đau chết mất thôi.
Tô Sơn không đáp.
Cô rút con dao ra, sau đó rửa tay bằng cồn để khử trùng.
Sau đó, cô liền đưa hai đầu ngón tay vào trong phần thịt của Đường Trọng.
Máu chảy ra bốn phía, nhuốm đỏ ngón tay nhỏ bé như ngọc của cô.
Cô mặc kệ mọi chuyện, tập trung tinh thần.
Rất nhanh, tay cô liền chậm rãi kéo ra. Trong hai ngón tay cô mang theo một viên đạn dính máu.
Cô vứt viên đạn xuống đất, đổ chút cồn khử trùng vết thương cho Đường Trọng, hỏi:
– Thế là băng bó sao?
– Trên người tôi không có thuốc.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
Tô Sơn đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Rất nhanh cô liền mượn được vài viên thuốc rồi đi vào. Cô lấy vỏ chai rượu ra nghiền thuốc thành bột.
Sau đó liền lấy bột phấn đó ra, cẩn thận đổ lên vết thương của Đường Trọng.
Bột trắng kia bị máu tầm đỏ nhưng tốc độ chảy máu cũng chậm hẳn lại.
– Không tồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Kinh nghiệm cứu thương của cô cũng phong phú lắm.
– Tôi sợ chết.
Tô Sơn nói.
Bối loạn bột phấn xong, lại dùng rượu sát trùng rồi băng vết thương lại.
Lúc này cô mới cần thân giúp hắn mặc quần lót lên, nói:
– Tự cậu mặc quần đi.
– Cám ơn cô.
Đường Trọng cảm kích nói. Nếu như không có Tô Sơn thì chính mình phải nhờ bà chủ quán hỗ trợ rồi… Thế thì không khéo ông chủ quán hiểu lầm rồi.
Tô Sơn nghiêm mặc nhìn Đường Trọng, nói:
– Những lời này hắn phải là tôi nói mới đúng.
– Cô cám ơn tôi cái gì?
Đường Trọng cười.
– Nếu như không phải vì tôi thì cánh tay anh cũng không bị thương… Tô Sơn nói.
Lúc ấy sát thủ người lùn kia nếu đâm về phía Đường Trọng thì Đường Trọng hiển nhiên có biện pháp phản kích hoặc tránh né. Nhưng cô ta lại cứ hướng về phía Tô Sơn. Đường Trọng chỉ còn lựa chọn phản ứng như vậy trong không gian nhỏ hẹp đó. Điều này Tô Sơn rất rõ ràng. Còn nữa. Đường Trọng còn lột cái áo khoác duy nhất trên người người phụ nữ kia khoác lên người mình, hắn vì chống lạnh, cùng vì để mình hấp thu nhiệt lượng từ thân thể hắn, còn cố ý cởi hết quần áo trên người. Nếu không phải hắn làm thế thì Tô Sơn nằm trong lòng hắn có khác gì nằm trong hầm băng đầu?
Hắn ôm cô chạy nhanh trong tuyết, tiếng tim đập mạnh và hơi thở kia ngưng tụ thành một luồng khí nam tính khiến cô không cảm thấy rét lạnh chút nào. Tính cách và tướng mạo của hắn không tương xứng như lại phối hợp tạo thành sự mềm mại vô cùng.
Không nói ra mà thôi. Đường Trọng nhếch môi cười, nói:
– Cũng tại tôi ngốc thôi. Lúc ấy phản ứng chặn dao giúp cô là phản ứng tự nhiên, sau khi đỡ đạo đó mới nghĩ cẩn thận lại. Thật ra ngay từ đầu cô ả đã muốn tập kích tôi, nhưng cô ta lo lắng tôi có biện pháp phản kích cho nên mới tấn công cô làm ngụy trang. Nếu như cô ta thật sự muốn tấn công cô thì cô tôi cũng không cần phải hành động rõ ràng như vậy. May mà bản thân cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu không tôi cũng không nói ra cái chuyện xấu hổ này.
Dừng lại một chút, hắn nói thêm.
– Làm chuyện tốt mà không thể lưu danh, loại cảm giác này không dễ dàng.
– Cậu chuẩn bị làm gì đây?
Tô Sơn hỏi.
– Ăn lẩu thôi.
Đường Trọng nói.
– Đương nhiên trước đó thì cô phải tìm bà chủ quán mua ít quần áo đã. Bà ấy và ông xã nếu đã mở nhà ăn cho công nhân thì cũng phải bán cả quần áo, cũng có thể mua đem vào đây đấy.
Tô Sơm gật đầu, lại đi xuống lầu lần nữa.
Một lát sau, cô mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào, nói:
– Cậu thay quần áo đi.
Nói xong cô liền đi tới cửa rồi xoay người đi.
Có một đôi giày da, một bộ đồ mặc trong có lót lông, còn một bộ vét đen, chỉ có điều là hơi lớn một chút. Đường Trọng xé mác trên quần áo xuống, vừa cười vừa nói:
– Sao lại còn mới hết vậy?
– Bà chủ vừa mới mua cho ông chủ một bộ đồ mới, nói là vài ngày nữa về quê sẽ mặc.
Tô Sơm giải thích.
Đường Trọng đã hiểu rõ rồi. Yên Kinh có tuyết rơi, công nhân đều phải ngừng làm việc. Công nhân không làm việc, quán nhỏ này của bọn họ cũng không có khách nữa. Không bằng chuẩn bị về nhà đón năm mới sớm cho xong, đỡ phải lo xe cộ khó khăn vào dịp tết. Ở bên ngoài cực khổ một năm rồi, mặc một bộ quần áo mới tự thưởng cho mình, tỏ vẻ trước mặt người nhà ở quê, đây cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Hai người thu thập xong, bà chủ bê lên một nồi thịt dê đặt lên lò lửa. Bà chủ còn mang tới ít rau cỏ và nấm. Đường Trọng với Tô Sơn đã rất đói rồi, vùi đầu vào ăn uống.
Cho dù làm gì, ăn cơm no mới có sức lực.
Sau khi ăn xong, Đường Trọng nhìn Tô Sơn đang ngồi đợi hắn, vừa cười vừa nói:
– Tôi muốn trả thù.
– Cậu có biết là ai không? Cậu có biết hắn ở đâu không?
– Tôi không biết.
Đường Trọng nói.
– Cô biết…
Tô Sơn biết người này đã có ý đồ với mình rồi.
Nhưng mình có lý do gì từ chối sao, Tiên Hoa Xương không bán hoa.
Nó bán rượu, cũng kinh doanh phụ nữ.
Không, không thể nói là kinh doanh. Phải nói là phụ nữ chủ động tới đây giới thiệu mình.
Nghe nói một công tử rất có bối cảnh ở Yên Kinh khởi đầu ở đây. Rốt cục đó là công tử nào thì đại đa số mọi người đều không biết.
Chẳng qua các công tử tới chơi chỗ này không giàu cũng quyền thế. Có con bộ trưởng Trương, có cháu nhà họ Trịnh, còn có những ngôi sao hay vận động viên nổi tiếng.
Vì vậy mỗi khi bóng đêm phủ xuống, những đóa hoa tiên cao gầy, ốm mập khác nhau đều tiến về phía này, tranh đua khoe sắc, quyến rũ thế gian.
Trong một căn phòng xa hoa, một người đàn ông anh tuấn bất phàm đang đứng uống rượu nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ. Người đàn ông này rất có tài nói chuyện, lấy một địch hai, vẫn khiến hai cô phát ra tiếng cười trong trẻo hoặc – khiêu gợi.
– Ở nước Pháp, phụ nữ không ngừng quyến rũ đàn ông. Quyến rũ đàn ông là một phần của văn hóa Pháp, tựa như chúng ta vừa cầm rượu nho vừa có thể ăn pho mát, đó là tinh túy của nước Pháp… Thế có đúng không?
Người đàn ông này nhìn hai người phụ nữ cười.
Hai cô đồng thời lắc đầu, vẻ mặt si mê nhìn hắn.
– Không đúng, như vậy không đúng.
Người đàn ông nói ra đáp án của mình.
– Sự quyến rũ của người phụ nữ là nhân quyền thiên phú của hắn. Thượng đế ban cho người phụ nữ đường cong tuyệt vời, đôi mắt linh lung, tâm hồn tinh tế, đương nhiên phải phát huy tiềm năng của họ ra hết mức.
– Thí dụ một chút đi…
Người đàn ông kia chỉ vào cô gái có vẻ ngoài trong sáng, cười lên có hai lúm đồng tiền, nói:
– Em cười với tôi chính là một loại ám chỉ. Tôi tiếp nhận chính là quyến rũ, tôi từ chối thì chỉ là chào hỏi đơn giản.
Cô gái này bị quan điểm vô lại của hắn chọc cười khanh khách, nói:
– Làm gì có kiểu nói thế? Nói như vậy thì mỗi người phụ nữ đều là người có tội quyến rũ người sao?
– Không
. Người đàn ông này chăm chú lắc đầu.
– Phụ nữ xinh đẹp mới được.
– Vậy em thì sao? Em có quyến rũ anh không?
Một thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp cưới hỏi, cũng không muốn danh tiếng bị cô gái trẻ tuổi kia cướp hết.
– Tôi chưa nói về em sao?
Người đàn ông này hít sâu một hơi, nói.
– Nói gì về em nào?
Thiếu phụ khó hiểu.
– Ngực to có tội đó.
Người đàn ông này dùng giọng nói rất nghiêm túc nói:
– Em xem ngực em đi. Có đến 36D không? Người may mắn có thể lấy tay sờ vuốt, người bất hạnh có thể dùng mắt sờ vuốt. Nếu như tôi là người đàn ông đang trời cao chiếu cố, hít một hơi cũng có thể thấy mùi thịt thơm mát rồi. Thế không phải là quyến rũ thì là cái gì?
Sau đó thiếu phụ kia liền cười tới run rẩy toàn thân, hai ngọn núi thịt trước ngực run rẩy càng chói mắt.
– Có mùi khai.
Đường Trọng đứng ở cửa, cười tủm tìm nhìn hắn, nói.
– Khai tới mức từ xa đã ngửi thấy rồi.