Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 216: Tôi phản đối cô làm lưu manh đùa nghịch, cô
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
cũng không muốn làm người phụ nữ háo sắc
Đường Trọng không ôm Tô Sơn về tiệm cơm Chuẩn Dương. Chỗ ấy quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều. Hắn rất lo lắng với những người kia, tôn kính khách khí với người không được thì quay ra đâm.
Trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt như vậy, lại còn phải chống lại cái rét căm căm, năng lượng của hắn tiêu hao vô cùng nhanh chóng. Nếu như lại gặp được sát thủ càng thêm lợi hại như vừa nãy thì mình ứng phó sẽ phải cố hết sức.
Còn nữa, Đường Trọng đã sớm từ Khương Khả Khanh biết rõ, gian phòng ở tiệm cơm Chuẩn Dương chỉ là dự bị thôi? Hắn dùng dự bị gì đây?
Tiệm tạp hóa Ven Đường.
Đây chính là tên của nó.
Phụ cận có một công trường, có không ít công nhân vẫn còn mạo hiểm giá lạnh mà khởi công. Tiệm tạp hóa Ven Đường này cũng chuẩn bị những người công nhân kia, cũng chỉ yếu buôn bán cho những người công nhân này.
Lúc Đường Trọng và Tô Sơn từ Chuẩn Dương đi ra, lúc đi qua cửa ra vào, Đường Trọng đã nhìn thoáng qua. Bây giờ hắn chạy tới tiệm tạp hóa này.
Thấy Đường Trọng đang ôm một cô gái trên tay vào, ba năm người công nhân đang uống rượu trong tiệm cơm và lão chủ quán mập mạp kiêm chạy bàn vô cùng kinh ngạc.
– Cái này… người anh em à, cậu muốn ăn gì?
Vẫn là bà chủ ngồi đằng sau quầy nhanh nhẹn, chào đón hỏi.
– Cho tôi một gian phòng.
Đường Trọng nói.
– Cái này…
Bà chủ trắng nõn nà do dự quay đầu nhìn về người đàn ông của mình, chờ ông ta đưa ra quyết định. Trời này ngay cả nước tiêu cũng có thể đồng thành bằng, thằng này lại cởi trần, còn ôm một người phụ nữ không rõ tướng mạo đến, hắn có tiền để trả hay không đây?
Nếu lát nữa hắn ăn xong lại nói là không có tiền thì bọn họ tìm ai đây?
Đường Trọng chính là người đã thành tinh, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của cô ta chứ?
Người hắn ngửa ra sau, để cho người Tô Sơn dựa vào lồng ngực của mình, một tay vịn lấy người cô, tay còn lại lục lọi túi quần.
– Em gái tôi ham chơi, không cẩn thận đã rơi vào trong khe bằng, vất vả lắm mới có thể cứu nó về. Nhưng nhất định phải mau chóng giữ ấm cho nó, chứ không thì sẽ bị đông lạnh cóng mất.
Hắn một bên giải thích lai lịch của bọn hắn và nguyên nhân mình cởi trần, một bên rút từ trong ví ra vài tờ Hoa Hạ tệ, đưa qua rồi nói:
– Cô trước cứ cầm số tiền này đi, cho tôi một gian phòng rồi cho tôi một cái giường, chăn… Tiền bị nước làm ướt hết rồi, dùng được chứ?
– Có thể, có thể dùng chứ.
Bà chủ vô cùng vui sướng, nhận lấy chồng tiền Hoa Hạ tệ dính với nhau cùng một chỗ từ trong tay Đường Trọng rồi nói:
– Ngâm trong nước rồi tách ra. Sau khi tách ra lại hong khô, dễ thôi mà, không có gì đáng ngại đầu.
– Phòng.
Đường Trọng thúc giục nói. Tách tiền như thế nào thì hắn có cả trăm phương pháp xử lý, còn cần bà phải dạy sao?
– À, đúng đúng.
Lúc này bà chủ mới kịp phản ứng.
– Người anh em à, trên lầu có phòng đấy. Cậu đi theo tôi. Tôi đi trước bật điều hòa cho cậu.
Nói xong bờ mông mập mạp đung đưa bước nhanh tới lầu hai.
Đường Trọng ôm Tô Sơn lên lầu, điều hòa trong phòng đã được bật rồi. Bà chủ mời Đường Trọng và Tô Sơn đi vào rồi ôm cái chăn hoa trên giường tới:
– Đây là cái chăn mới, dùng bông đánh lên đấy, vô cùng ấm áp. Tôi cũng chưa từng dùng qua…
– Tiền kia không cần trả lại đâu, coi như là tiền boa.
Đường Trọng nói.
– Tôi không có ý đó, không có ý đó đâu…
Bà chủ không có ý tứ cười:
– Cái kia cảm ơn. Các cậu còn thiếu gì không? Tôi giúp cậu chuẩn bị.
– Cho tôi một bình rượu. Tôi thấy trên quầy của bà có rượu Mông Cổ Bạch 60 độ đấy, cầm cho tôi một lọ. Còn băng gạc nữa. À, bông sạch sẽ cũng được. Lấy thêm một con dao gọt trái cây sạch vào, đừng lấy cái thái thịt, lấy cái gọt hoa quả ấy. Nếu như thật sự không có dao gọt hoa quả thì lấy dao thái thịt cũng được.
Trong lòng bà chủ thầm giật mình. Bà thấy tên nhóc này còn chưa liếc qua quầy thì làm sao lại biết mình bày rượu Mông Cổ Bạch trong góc chứ?
– Không có bằng gạc, bông sạch sẽ thì có. Những vật khác thì thì không thiếu.
Bà chủ ngượng ngùng nói:
– Cửa tiệm này của bọn tôi điều kiện không được tốt, cậu…
– Nhanh cầm đi.
Đường Trọng thúc giục nói.
– A a…
Bà chủ lên tiếng rồi chạy đi lấy.
Đường Trọng bỏ chăn ra, trải lên mặt đất rồi bọc Tô Sơn vào.
Tô Sơn đang mê man mở to mắt, nhìn Đường Trọng, nói:
– Cậu cũng lạnh kìa.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy chỉ có đôi môi đen nhánh như mực, giọng nói hơi run run. Xem ra tiểu công chúa kim chi ngọc diệp này thật sự bị đông lạnh quá rồi.
– Tôi không sao đâu.
Đường Trọng cười. Trong phòng có điều hòa, hắn đã thấy thoải mái hơn nhiều | 0 rồi. Hơn nữa lúc cởi trần chạy trốn trong tuyết căn bản sẽ không làm người ta
thấy rét mà sẽ làm người ta bắt đầu toát mồ hôi nóng.
– Không tin cô thử xem. Vừa rồi nói cô là em gái ham chơi của tôi, nếu tôi chui vào cùng chắn với cô thì người ta sẽ không hoài nghi sao?
Tô Sơn im lặng. Cô biết rõ đây là Đường Trọng đang cố kỵ thanh danh và da mặt của mình.
– Cánh tay của cậu…
Tô Sơn nhìn về phía cánh tay vẫn còn rướm máu của Đường Trọng, nói.
– Cho nên tôi mới bảo bà ta lấy rượu cồn và bông cho tôi.
Đường Trọng cười khổ. Năng lượng của hắn giảm nhanh chóng như vậy chủ yếu cũng bởi vì cánh tay của hắn đã bị cái dùi đâm thủng. Tuy miệng vết thương không lớn nhưng lại sâu. Lúc đấy, sau khi đánh bại hai tên sát thủ kia, vì lo lắng cho an nguy của Tô Sơn nên hắn không kịp băng bó, cứ ôm cô chạy đến đây. Hắn cứ chạy, máu cứ chảy, như vậy quả thật rất đau đớn,
Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, bà chủ đối với vị khách vung tay xa xỉ là Đường Trọng này vô cùng khách khí.
Một lát sau bà ta cầm theo một con dao gọt trái cây, hai bình rượu Mông Cổ Bạch, một túi bông lớn, hai hộp giấy vệ sinh tới.
– Người anh em à, cánh tay của cậu đã bị nhánh cây làm bị thương rồi, tôi giúp cậu băng bó nhé?
Bà chủ chủ động nhận việc.
– Không cần.
Đường Trọng xua tay nói:
– Bà ra ngoài trước đi.
– Ai…
Bà chủ mỉm cười gật đầu:
– Cậu giữ ấm đi. Tôi sẽ bảo chồng tôi làm một nồi lẩu dê nóng cho cậu. Sau khi ăn xong khí lạnh sẽ hết, người sẽ nóng…
– Đi ra ngoài.
Đường Trọng quát.
Bà nội ơi, tôi đang đổ máu đây, bà không thấy sao?
– Aa…
Bà chủ giống như con cún nhỏ, nói được hai tiếng rồi chạy ra ngoài, lúc rời đi còn không quên giúp bọn hắn đóng cửa lại.
– Quá nhiệt tình cũng không chịu được.
Đường Trọng nói rồi vặn một lọ rượu Mông Cổ Bạch uống ừng ực. Sau khi uống xong, hắn đưa cho Tô Sơn rồi nói:
– Cô cũng uống đi.
Tô Sơn không nhận. Đường Trọng vừa uống, sao cô có thể uống chứ? Đây không phải là hôn gián tiếp sao? Cô thích sạch sẽ nên chưa từng uống chung đồ với ai.
Còn chưa kịp phản ứng thì Đường Trọng đã giơ tay ra nâng cằm cô lên rồi đổ rượu vào trong miệng cô.
– Mau uống đi, loại bỏ khí lạnh.
ừng ực, từng ực, ừng ực…
Rượu này cay xè, nước mắt của Tô Sơn đều chảy ra.
– Đây là người gì vậy?
Tô Sơn phiền muộn muốn thổ huyết:
– Giống hệt thổ phỉ.
Sau khi ép Tô Sơn uống vài ngụm rượu mạnh, lúc này Đường Trọng mới thả cô ra.
Hắn đổ rượu lên miệng vết thương trên cánh tay. Sau đó cả khuôn mặt đều trở nên dữ tợn, vặn vẹo.
– Mẹ kiếp, đau quá! Hắn lên tiếng mắng, giống như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Sau khi đổ xong, đổ vào lỗ thủng đằng sau để rửa miệng vết thương hơi bất tiện.
Tô Sơn chui ra khỏi chăn, nhận lấy bình rượu trong tay Đường Trọng, đi đến sau lưng hắn, nâng cánh tay hắn lên. Sau đó cô đổ rượu từ trong bình lên miệng vết thương của hắn.
Khưng…
Cả người Đường Trọng lập tức căng lên. Tô Sơn cầm cánh tay của Đường Trọng, trái tim cũng như bị siết chặt lại, giống như những đau nhức này ở trên người mình vậy.
Nhìn từ bên ngoài thì dáng người Đường Trọng hơi gầy gò. Thế nhưng mà sau khi hắn cởi áo ra thì mới có thể phát hiện người hắn vô cùng rắn chắc, không có một khối thịt nhô lên nào, thoạt nhìn dễ làm người khác chú ý tới cơ bắp nhưng mà không có một chút thịt thừa nào.
Trước ngực thì khá hơn một chút, sau lưng vết thương chồng chất. Vết thương thành sẹo cũng không dưới mười chỗ, có vết sẹo đã mờ mờ. Như vậy đồng thời cũng nói lên, những vết sẹo như vậy đã tồn tại khi hắn còn rất nhỏ. Rốt cục hắn đã làm cái gì?
– Đau thì cứ kêu đi.
Tô Sơn không nhịn được mà nói.
Đường Trọng trán đầy mồ hôi, nhe răng nhếch miệng nói:
– Những lời này phải là do con trai nói với con gái chứ?
Tô Sơm thật muốn vỗ một cái vào miệng vết thương của hắn.
Đến lúc nào rồi mà tên lưu manh này vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn chứ?
Hai lỗ thủng đều đã được trừ độc, Tô Sơn mở lọ rượu Mông Cổ Bạch còn lại ra, dùng rượu thấm ướt sợi bông, sau đó đặt lên miệng vết thương, che kín lại, lại dùng vài quấn cho chắc chắn, nói:
– Tạm thời chỉ có thể như vậy. Chúng ta phải đi bệnh viện ngay lập tức.
– Được rồi.
Đường Trọng thử hoạt động cánh tay, cảm thấy Tô Sơn băng bó rất chắc, sẽ không dễ bị rơi ra. Vì thế hắn lấy cái con dao gọt hoa quả kia cho Tô Sơn, nói:
– Giúp tôi lấy viên đạn ra.
– Lấy ở chỗ nào?
Vì thế Đường Trọng đứng dậy, cởi quần ra.
– Cậu làm gì vậy?
Tô Sơn lạnh như băng hỏi.
– Lấy viên đạn mà.
Đường Trọng khó hiểu nhìn cô:
– Tiểu thư à, xin cho nhờ đi, cô thấy tôi đã thành như thì còn tâm tư lưu manh đùa nghịch sao?
Hắn cởi quần ra đến đùi, sau đó lấy chăn che lại, kéo đồ lót ra. Vì thế cái mông trắng trẻo có một vết thương liền lộ ra trước mặt Tô Sơn.
– Cậu trúng đạn rồi?
Tô Sơm kinh hãi. Cô cho rằng Đường Trọng chỉ bị thương ở cánh tay, không ngờ mông cũng bị thương. Đã bị thương như vậy mà còn có thể chạy nhanh như người bình thường không việc gì như vậy sao?
– Tiểu thư, sau khi có kinh ngạc như vậy thì có thể lập tức động đao không?
Đường Trọng thúc giục nói:
– Tôi phản đối cô làm lưu manh đùa nghịch, cô cũng không muốn làm sắc nữ. Nếu muốn nhìn thì lần sau chúng ta sẽ tìm thời gian, tôi sẽ cởi ra cho cô nhìn no mắt nhé.