Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 215: Giọt máu đầu tiên làm nở bông hoa ấm áp!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Bị Đường Trọng mạnh mẽ hôn tới, Tô Sơn ngẩn ra.
Một là bởi vì cô chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy bao giờ, môi lại càng là nơi cấm kỵ nhất của cô, sẽ không để người khác tùy tiện hưởng. Hai là
cảm giác người này quá mức rồi, đã đang bị người ta đuổi giết mà còn có tâm tư chơi đùa sao?
Nhưng khi cô ngả vào lòng Đường Trọng thì lập tức cảm thấy thân xe tiến vào có trong lỗ thủng trên băng, sau đó đi sâu vào làn nước. Lúc này cô mới hiểu “khổ
tâm” của Đường Trọng. Hắn sợ miệng mình vào nước. Thời tiết thế này, không
cẩn thận mà uống một hớp nước đá, sợ rằng thân thể cũng lập tức mất tri giác 2 ngay.
Vấn đề là tại sao cậu không trực tiếp nhắc nhở tôi một tiếng là ngậm miệng lại chứ?
Được rồi, đúng là thời gian cấp bách đi. Nhưng cậu cũng có thể đưa tay chặn miệng tôi cơ mà? Tại sao lại phải dùng miệng mình chặn chứ?
Nghĩ tới tác phong làm việc của Đường Trọng từ trước tới nay, Tô Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Có thể chiếm lợi mà không chiếm thì đúng là đồ rùa đen. Nếu mình là hắn mà nói, chỉ sợ cũng lựa chọn một chiều không ảnh hưởng gì tới mặt mũi da lông mà chiếm diễm phúc ôn nhu rồi.
Cô có thể nói hắn làm không đúng nhưng tuyệt đối không thể nói là hắn làm sai. Bởi hắn muốn cứu cô, dù phương pháp dùng không thỏa đáng lắm.
Hắn hoàn toàn có thể dùng một câu “tôi không nghĩ ra” để trốn tránh trách nhiệm. Chẳng lẽ cô thật sự phải tát hắn hai cái à?
Rầm rầm…
Rầm rầm..
Đây là tiếng đầu xe nện vào mặt bằng.
Răng rắc…
Đây là tiếng băng vỡ giòn tan.
Ung ục ùng ục… Tiếng nước lạnh như băng nc vào từ cửa sổ xe, trong nháy mắt khiến cả chiếc xe như biến thành khối đá.
Người phụ nữ trung niên kia cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, tâm tư kín kẽ, thủ đoạn tàn nhẫn. Trước khi cô ả nhảy khỏi xe còn đề phòng Đường Trọng và Tô Sơm nhảy ra, cố ý khóa cửa xe lại, cũng vì muốn vây hai người ở bên trong nên đặc biệt mở một nửa của số phía trước ra. Thế nên vừa có thể làm nước vào thùng xe rất nhanh lại vừa có thể phòng Đường Trọng và Tô Sơn bò về phía trước rồi thoát ra bằng cửa số.
Đường Trọng và Tô Sơn trong nháy mắt đã biến thành người băng, máu và trái tim dường như bị đồng thành đá vậy.
Mà chết người nhất là, người phụ nữ trung niên kia nhảy khỏi thùng xe xong cũng không lập tức rời đi.
Cô ả đứng trên bờ, đợi tới khi xe chìm xuống liền bắt đầu nổ súng.
Dù có thông minh đến đâu cũng không chống nổi cái lạnh thấu xương xâm nhập.
Tô Sơn vừa vào nước thì đã hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Cô phồng mang trợn mắt, không biết phải làm thế nào thoát ra khỏi thùng xe đầy nước này.
Nếu như trong xe không có nước thì bọn họ còn có thể có chút thời gian để nghĩ cách.
Vấn đề là nước chảy vào đẩy hết không khí trong xe ra, bọn họ nếu không dùng cách nhanh nhất thoát ra ngoài thì trực tiếp sẽ chết ngạt trong thùng xe này mất.
Bốn phía đều là nước, hiện tại cửa xe có không khóa thì bọn họ cũng không cách nào mở ra nổi.
Tình huống hết sức cấp bách!
Các kiến thức về sống sót trong nước trước kia đều phát huy ra tác dụng. Đường Trọng nhổ phần tựa đầu ở trên ghế, sau đó dùng thanh kim loại bên dưới ra sức thúc vào cửa kính ô tô.
Loảng xoảng, loảng xoảng…
Bởi vì người ta ở trong nước khó có thể phát lực, hơn nữa mỗi lần hắn đánh đều bị nước ngăn cản lại nên lực cũng bị yếu bớt đi rất nhiều.
Loảng xoảng…
Cũng may lực tay của Đường Trọng khác hẳn người thường, sau mười mấy lần tấn công cũng đánh nát được cửa sổ thủy tinh.
Hắn dùng thanh sắt nọ đảo dọc bốn phía của cửa sổ, phá vỡ hết thủy tinh, sau đó bơi ra khỏi xe rất nhanh.
Sau đó hắn liền lôi Tô Sơn từ cửa sổ ra.
Một ngụm không khí trong miệng Tô Sơn đã dùng hết, khuôn mặt nhỏ nhắn ngạt tới đỏ bừng. Đương nhiên cũng càng có khả năng là bị bỏng lạnh.
Cô vô cùng muốn chui lên mặt nước nhưng lại bị Đường Trọng ôm lấy.
Bọn họ lúc này không thể đi ra, nếu không thì có khả năng sẽ bị người phụ nữ trung niên kia bắn nát đầu.
Đường Trọng ôm thân thể cô, lại hôn môi cô lần nữa, chuyển một ít dưỡng khí sang cho cô. Lúc này Tô Sơn mới yên tĩnh lại.
Sau đó Đường Trọng ôm lấy Tô Sơn, nhanh chóng bơi lên phía thượng lưu.
Người phụ nữ trung niên kia bắn hết băng đạn, thừa dịp thay băng đạn mới liên nhìn thật kỹ mặt bằng.
Bởi vì xe hơi vọt vào gây động tĩnh quá lớn, mãi tới lúc này tầng bằng vẫn còn rung động chưa thôi.
Nhưng cô chờ đã lâu lại không phát hiện ra trong nước có dấu hiệu gì.
– Chết rồi sao?
Trong lòng cô thầm nghĩ. Thế này cũng hơi khó tin. Với thực lực khi hắn đánh chết sát thủ lùn trong xe, tình huống như vậy hắn không thể hại hắn được chứ?
Nếu bị đạn bắn chết rồi vậy thì phải có máu tràn ra.
Trời tối đen, dù thị lực của cô có tốt hơn người khác thì cũng khó có thể nhìn là thấy rõ được ngay.
Cô cẩn thận nhìn về phía mặt sông, còn thấy một tia nước màu nâu, không biết là máu hay là bùn ở đáy sông bị ô tô đẩy lên.
Khi đang tập trung tinh thần tìm máu thì phía sau truyền ra tiếng vang khác.
Tốc độ phản ứng của người phụ nữ trung niên này cũng rất nhanh. Cô còn chưa xoay người đã bắn một súng về phía sau.
Nhưng cô cuối cùng cũng xoay người lại.
Thân thể cô vừa mới xoay lại đã cảm thấy chân không còn.
Hóa ra Đường Trọng ngã xuống đất, hai tay túm lấy hai cổ chân cô.
Hai tay hắn dùng sức giật một cái, người phụ nữ trung niên này liền ngã lăn về phía sau.
Trong nháy mắt khi ngã sấp xuống, cô còn có thể cầm súng bắn.
Bằng… Bằng… Bằng… Ngay lập tức bắn ra ba phát.
Ba viên đạn xếp thẳng hàng chia ra trên, giữa, dưới, bắn vào đầu, tim và đúng quần Đường Trọng.
Thân thể Đường Trọng ngả sang trái, đánh lên trên mặt bằng.
Bụp bụp bụp…
Bùn đất bắn tung lên, băng bị đạn nóng ma sát hòa tan.
Rầm … Thân thể người phụ nữ trung niên kia lúc này mới ngã lăn ra đất, thắt lưng và phần dưới đều đập xuống đất đau đớn.
Nhưng lúc này không có thời gian kiểm tra thân thể của bản thân.
Đang muốn xoay người lại, tiếp tục bắn về phía mục tiêu, hai mắt cô đã bị đánh rầm một đấm.
Rắc.
Một đòn này của Đường Trọng đã dùng đủ sức lực rồi. Một quyền đánh xuống – khiến cả hốc mắt người phụ nữ này lõm sâu xuống. Máu và dịch trong đó bắn
tung ra, giống như cà chua nổ mạnh vậy.
Cô nhanh, Đường Trọng còn nhanh hơn.
Khi cô ngã xuống đất, Đường Trọng cũng đã lăn xuống bên người cô.
Người phụ nữ trung niên kêu lên thảm thiết.
|Đường Trọng lại đánh tới. Sau đó miệng cô cũng nhanh chóng không kêu nổi nữa. Bây giờ ả chỉ còn phát ra được tiếng răng rắc.
Bịch…
Đòn thứ ba của Đường Trọng đánh vào con mắt còn lại của ả.
Bịch…
Đòn thứ tư đánh lên mũi ả.
Rầm rầm…
Đòn thứ năm đánh lên các đốt ngón tay trái của cô ta. Đòn thứ sáu đánh lên các đốt ngón tay phải.
Hắn lại bò trên mặt đất, đánh lên đầu gối trái và đầu gối phải của cô.
Răng rắc, răng rắc…
Hai tiếng giòn vang truyền tới.
Hai chân cô ả gãy rời, tứ chi đều bị hủy hết.
Mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, mũi cũng bị đánh gãy.
Hiện tại cô à chẳng khác gì là một túi thịt..
Đường Trọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảnh giác nhìn bốn phía, cũng cởi giày và áo khoác của cô ra, sau đó bước nhanh về phía vị trí Tô Sơn đang ẩn nấp.
Áo lông trên người Tô Sơn đã bị Đường Trọng cởi ra ở trong sông, bởi vì sau khi ngấm nước thì áo lông càng trương ra, nếu không cởi thì sợ rằng Đường Trọng cũng không có cách nào lôi cô lên được.
Áo cao cổ của cô cũng bị cởi ra. Áo lông ngấm nước xong rất nhanh sẽ bị đóng bằng, chẳng khác gì mặc áo bằng. Nếu mùa hè thì còn tốt nhưng mùa đông ở Yên Kinh mà ăn mặc như vậy thì ai có thể chịu được chứ?
Trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, sợ mi cũng bị nước thấm vào, lộ ra nội y màu đen bên trong.
Cô cuốn tay áo sơ mi lên, đang làm theo Đường Trọng dạy là cầm một trái cầu tuyết lau lau trên cánh tay.
Đường Trọng lo lắng.
Người phụ nữ ngu ngốc này đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới liêm sỉ của nam nữ hả? Cô ôm cánh tay lau chút lông làm gì?
Lau ngực đi, lau ngực đi. Bộ ngực lớn như vậy, mình còn chưa nhìn thấy đâu.
Hắn tiến lên, xé luôn chiếc áo sơ mi trên thân Tô Sơn ra, bởi vì dùng lực quá mạnh nên áo cũng rách nát hết.
Hắn còn muốn tự tay xé nội y của cô nhưng bị Tô Sơn ngăn lại.
Vẻ mặt cô cũng đông cứng rồi, sắc mặt tái nhợt, môi đen xì, thân thể run run không ngừng. Nhưng cô lấy một tay ngắn lại, dùng ánh mắt không chút cảm tình nhìn lại. Đường Trọng đã rõ ràng thái độ của cô rồi.
– Tôi là sợ cô bị lạnh cóng thôi.
Đường Trọng sốt ruột nói.
– Đến lúc nào rồi mà cô còn tưởng là tôi muốn lợi dụng có chứ?
Hắn đưa chiếc áo khoác mà mình lột từ trên người phụ nữ kia xuống phủ lên người Tô Sơn, phủ chặt thân thể cô.
– Tốt nhất là cởi cả quần ra đi.
Tô Sơn gật đầu, đưa lưng về phía Đường Trọng, cũng không biết dùng cách gì mà lại cởi được nội y màu đen kia vất ra ngoài áo khoác.
Sau đó thân thể cô ngồi chồm hổm, cởi quần đã bị kết bằng ra khỏi người. Bởi vì có cái áo khoác kia che bên ngoài nên cũng chỉ lộ ra một bắp đùi nhỏ thôi.
Đường Trọng lại vội vàng ngồi xổm xuống, cởi giúp cô chiếc giày và tất đã ngấm nước ra, cũng đi đôi giày vào đôi chân đã tê cóng kia của cô.
Làm tất cả mọi việc xong Đường Trọng bắt đầu cởi quần áo của mình.
Áo vét, Áo len, sơ mi.
Rất nhanh hắn đã trở thành một người đàn ông trần như nhộng rồi.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, từ từ ôm Tô Sơn lên khỏi mặt đất. Ôm vào ngực, chạy nhanh về phía quán cơm Chuẩn Dương. Tuyết càng lúc càng lớn, đất nhuốm máu rất nhanh bị tuyết che lấp, phủ lên một tầng lụa trắng. Dường như tất cả đều tốt đẹp, chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Trời giá rét, gió cắt da cắt thịt. Một người đàn ông trần như nhộng ôm một người phụ nữ xinh đẹp chạy như chó hoang trên đường.
Người phụ nữ áp khuôn mặt lạnh như băng lên bộ ngực rắn chắc của hắn, tham lam hấp thu thân nhiệt ấm áp của hắn.