Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 214 : Sát thủ lùn
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Cả quá trình là một cái bẫy.
Hai mẹ con này lái xe từ hướng ngược lại với hắn, mục đích là đến tiệm cơm phía trước.
Điều này khiến người khác bỏ đi phòng vệ đầu tiên với họ. Bởi vì không ai nghĩ tới sát thủ sẽ theo hướng ngược với mình mà đến rồi mới quay đầu xe đuổi theo mình.
Càng là phương thức nguy hiểm thì càng có hiệu quả, điều này thật không sai.
Mà ngay cả Đường Trọng, loại người có lòng phòng bị rất mạnh, có chứng vọng tưởng coi mọi người trên thế giới đều là người xấu cũng không đề phòng với hai mẹ con này.
Không chỉ thế, bọn họ diễn xuất quá giỏi. Khi bọn họ dừng xe lại xem Đường Trọng cùng Tô Sơn nhảy điệu tăng-gô thì người mẹ thể hiện sự vui vẻ, còn mang theo sự nhớ lại về một thời thanh xuân rất giống phản ứng của phụ nữ trung niên thời kỳ tiền mãn kinh. Còn người con lại cười ngây thơ đan xen thêm chút trêu tức như thấy chuyện này thật thú vị, hai người này thật biết chơi đùa, đây cũng là tâm lý của một đứa trẻ.
Dù Đường Trọng đang khiêu vũ nhưng vẫn quan sát hết mọi thần sắc của những người đến xem kia.
Nhẹ nhàng nhảy múa trong tuyết bay đầy trời là một khung cảnh lãng mạn.
Nhưng nhẹ nhàng nhảy múa trong tuyết bay đầy trời mà bị người một súng bắn chết lại là việc ngu ngốc.
Hắn say mê nhưng hắn không ngốc.
Chỉ bởi vì hắn cảm thấy những người này không giống sát thủ cho nên khi người phụ nữ kia lái xe quay lại hắn đã nhận lời mời của bà ta.
Hơn thế nữa, trời ngày càng lạnh, thân thể Tô Sơn thật sự không chịu nổi giá lạnh như vậy. Hắn nhờ người ta tới giúp thì cũng không thể để người ta bị đông lạnh mà ốm được. Nhưng không nghĩ tới vì như thế mà trúng kế của người khác.
Sau khi bọn hắn lên xe, người phụ nữ liền làm quen nhằm phân tán sự chú ý của hai người, lại tranh thủ hảo cảm để bọn hắn bớt phòng bị với người xa lạ.
Sau đó, khi tới sườn dốc, bánh xe bị trượt. Đây là hiện tượng bình thường. Trên mặt đất mới có một tầng băng mỏng, lại có tuyết đọng ở trên nên khi bánh xe đi lên rất dễ bị trượt.
Vì vậy, thân thể Đường Trọng tựa trên cửa xe, Tô Sơn ngã vào trong ngực Đường Trọng, còn bé gái lại ngã vào trong ngực Tô Sơn.
Người phụ nữ kinh hoàng hét lên, tay chân luống cuống điều chỉnh tay lái.
Lúc này, nếu là người bình thường thì sẽ bị cô hấp thu sự chú ý.
Tiếp đó, không phòng bị mà bị bé gái kia thừa cơ tập kích.
Mọi việc đan xen tạo thành liên hoàn kế.
Nhưng Đường Trọng lại không phải người bình thường.
Hắn chỉ cần liếc mắt liền thấy người phụ nữ này hét lên cùng loạn tay lái chỉ là giả vờ thôi. Bởi vì, mặc dù chiếc xe này bị trượt nhưng cũng chỉ là lệch quỹ đạo chút thôi, cũng không ảnh hưởng gì.
Tại sao bà ta phải giả vờ? Tất nhiên là vì muốn che giấu điều gì đó. Che giấu cái gì đây?
Quả nhiên, hắn đã thấy cô bé kia khác lạ. Không biết từ bao giờ trong tay cô bé đã có thêm một cái dao găm đâm về ngực Tô Sơn.
Đường Trọng hộ một tiếng cẩn thận, liền không do dự nâng cánh tay mình lên can.
Bởi vì nửa người hắn đều bị Tô Sơn đè lên nên chỉ còn tay trái có thể cử động, trong khi vội vàng thì chỉ có thể dùng thân thể ngăn cản trước rồi mới đoạt dao phản kích lại.
Chính vì thế mà toàn bộ dao găm đã đâm vào cánh tay của Đường Trọng.
Bé gái kia còn ít tuổi mà đã ra tay ác độc thật.
Dao găm đâm rách da thịt, máu tươi liền chảy ra ồ ồ, nhuộm hồng tay áo.
Một chiêu của cô bé thành công xong cũng không đi đoạt lại dao găm mà tay cô ta sờ vào trong mái tóc dài rối tung lấy thêm một con dao găm nữa.
Hoá ra tóc dài bị rối là để che giấu vũ khí.
Một đòn này lại nhắm ngay cổ của Đường Trọng.
– Đáng chết.
Đường Trọng tức giận.
Từ bé đến giờ hắn chưa bị người gây khó dễ thảm như vậy.
Dựa theo lý thuyết đánh nhau, hắn cần đá Tô Sơn ra để ngăn cản công kích của đối phương, sau đó thân thể lao về trước bóp chết cô bé kia hoặc đem cô ta ném ra ngoài xe.
Nhưng Tô Sơn đã là bạn bè của hắn. Hắn không thể dùng thủ đoạn xấu xa như thế được mà còn phải dùng hết sức bảo hộ cô.
Vì thế hắn mạnh nghiêng người, đẩy Tô Sơn vào khe hở giữa ghế đằng trước và ghế đằng sau, phía sau lưng của hắn chắn trước dao nhọn của bé gái, sau đó hắn đá một cái về cô ta.
Không gian chật hẹp nên cô ta không tránh được và bị trúng một cước vào bụng.
Loảng xoảng…
Thân thể cô gái vừa nhỏ vừa gầy, bị trúng một cước liền bay ra va vào trên cánh cửa xe khác rồi bắn ngược trở về.
– A..
Cô gái đau hộ một tiếng.
Cô ta vừa lên tiếng Đường Trọng liền biết mình nhìn nhầm người rồi.
Làm gì có bé gái nào, rõ ràng là thanh âm của cô gái trưởng thành.
Người lùn!
Cô ta là sát thủ lùn.
Đường Trọng đã sớm nghe nói, có một tổ chức chuyên thu thập những người quái dị khắp nơi, ví dụ như người lùn, người què, mắt tật cùng đủ loại quái nhân khác để huấn luyện họ rồi lợi dụng sự đồng tình của mọi người với họ mà ra tay sát hại.
Những người này thân tàn mà tâm lạnh, chẳng khác gì một người dạ thú.
Hắn mới nghe nói chứ chưa bao giờ gặp, nhưng không ngờ lần này đến Yến Kinh lại bị bọn họ ám sát.
Cái bé gái này lại là một cô gái trưởng thành. Chỉ vì cô ta thấp bé, lại hoá trang rất kỹ cho nên mới có thể lừa gạt qua đôi mắt tinh tường của Đường Trọng.
Dù là trẻ nhỏ hay người lớn thì ngay khi các cô cầm dao uy hiếp đã trở thành kẻ địch của Đường Trọng rồi.
Mà kẻ địch thì chỉ có thể chết.
Thương cảm sao? Thứ tình cảm này không tồn tại trên chiến trường.
Đường Trọng đá một cước trúng bụng đã cản trở được một lần tấn công của ả.
Khi cô ta lại đâm về hướng trái tim của Đường Trọng, đột nhiên thân thể Đường Trọng nhảy lên, một tay chế trụ cổ tay cô ta, đồng thời khuỷu tay hắn húc mạnh về sau đâm vào lồng ngực cô ả.
Răng rắc…
Chỉ một cú đánh này, Đường Trọng đã đánh gẫy khoang xương sườn ở ngực cô
ta.
-A….
Cô ta kêu lên thảm thiết như dã thú bị thương vậy, mặt lộ dữ tợn, ác độc trong mắt gia tăng mãnh liệt.
Một cô gái nhìn như trẻ con, biểu lộ hành động muốn giết người khiến người khác nhìn thấy thật quỷ dị.
Cánh tay cô ta nắm dao găm đã bị Đường Trọng bắt lấy, hai đầu ngón tay bắn – ra, dao găm liền biến thành ám khí nhanh chóng bắn về mắt Đường Trọng.
Cô ả lùn này thực đã được huấn luyện qua, mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể giết người.
Đường Trong nghiêng đầu, dao găm liền sượt qua khuôn mặt hắn đâm vào tấm da phía sau của ghế đằng trước.
Sau đó, hắn cầm chặt cổ tay cô ta gắng sức kéo về phía trước. Cgu nghe một tiếng “két, toàn bộ cánh tay cô ả đều gãy rồi.
Nhưng Đường Trọng vẫn chưa bỏ qua.
Hắn bẻ gãy một cánh tay xong lại đánh một quyền vào khớp xương của cánh tay đã bị tê liệt kia.
Thực là thấy hắn bệnh phải lấy luôn mạng hắn.
– Rắc rắc….
Tiếng xương cốt bị nghiền nát truyền đến khiến cho lòng người lạnh giá. Toàn bộ cánh tay của cô ả đã bị Đường Trọng đánh gãy hoàn toàn. Mặc dù là người được huấn luyện từ lâu nhưng không cô gái nào có thể thừa nhận được sự đau đớn từ khớp xương mang lại.
-A…a….a Cô ta điên cuồng kêu lên.
Sau đó, cô ta há miệng, hung ác cắn về cổ Đường Trọng như quái thú muốn ăn thịt uống máu hắn.
Cô gái này thật muốn không chết không ngừng hả.
Nếu muốn cô ta dừng lại, vậy thì khiến cô ta chết đi.
Vì thế, nửa người trên của Đường Trọng không lùi mà tiến, giống như nâng cổ chủ động để cô ta cắn vào.
Ngay khi rằng cô ta sắp cắn vào tại Đường Trọng thì tay phải hắn nhanh như điện giơ lên nắm chặt cái cằm cô ả.
-A…a…a
Cô ta điên cuồng giãy giụa như muốn đem cắm mình thoát khỏi tay Đường Trọng. Miệng cô ta mở ra, trên hàm răng có một vết máu giống như đã cắn được một khối thịt của Đường Trọng đang nhấm nuốt trong miệng.
Đường Trọng thấy vậy liền chán ghét.
Hắn lại tăng lực cổ tay, xoay mạnh về bên phải.
Răng rắc….
Lại là một tiếng xương cốt bị lệch vị trí cực kỳ trong trẻo truyền tới. Sau đó, cô gái lùn này oán hận, không cam lòng, trợn mắt ngã xuống ghế.
Cô ta chết rồi.
Người phụ nữ lái xe phía trước thông qua kính chiếu hậu thấy vậy liền biết kế hoạch ám sát thất bại rồi.
Vì thế, bà ta giẫm mạnh chân ga, điều khiển xe đâm xuống con sông ven đường.
Bên trong rạch đầy nước, trên mặt nước kết một tầng bằng, trên mặt bằng lại là
một tầng tuyết. Nếu bọn hắn cùng xe đâm vào trong băng tuyết thì thể trạng của hắn còn chịu được chứ Tô Sơn mà không có ngoại lực tác động thì cô muốn đứng lên cũng khó khăn.
Xe lao đi rất nhanh, khoảng cách ngày càng gần.
Xe chạy nước rút theo đất lở mà hướng về phía rạch ngòi.
Loảng xoảng, loảng xoảng…
Răng rắc, răng rắc…
Xe đâm vào các hố ven đường, đè nát các cây nhỏ cùng bụi gai trên đất, ầm ầm lao về phía sông bằng.
Khi xe sắp rơi xuống nước, người phụ nữ kia liền đẩy cửa xe lao ra ngoài.
Đường Trọng kéo thân thể Tô Sơn từ sàn xe ôm vào trong ngực, nói:
– Tôi đếm đến ba sau đó chúng ta cùng nhảy ra ngoài.
– Một hai ba…
A
Đường Trọng đến rất nhanh xong liền kéo mạnh cửa xe.
Chỉ cần kéo được cửa xe, hai người cùng dùng sức rồi nhảy ra khỏi xe.
Nhung lý tưởng thì đẹp mà thực tế lại thật tàn nhẫn.
Để cho Đường Trọng muốn phun màu chính là, người phụ nữ kia thật âm hiểm. Ngay trước khi bà ta nhảy xe đã khoá cửa xe phía sau lại rồi.
Đường Trọng cúi đầu nhìn Tô Sơn đã thấy cô đang trợn tròn mắt nhìn chính mình.
Đường Trọng nói.
– Ngậm miệng.
Đường Trọng nói.
– Cái gì cơ? Tô Sơn hỏi.
Tiếp đó, đầu Đường Trọng nâng lên liền hôn lên bờ môi kiều diễm của Tô Sơn
Um…
Xe chìm vào bên trong con sông.