Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 212: Trận tuyết đầu mùa tại Yến Kinh.
dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trại an dưỡng Trung Hải tại Yến Kinh.
Xe Audi dừng lại ở trước cửa ra vào trại an dưỡng. Một người phụ nữ mắc chiếc áo khoác chất liệu thô màu xám nhạt mang một chồng sách vở màu xanh da trời tới. Bảo vệ ở công nhận sách vở rồi dùng máy vi tính tiến hành quét hình, sau đó cung kính trả lại sách vở, giơ cán lên cho xe đi.
Xe lại khởi động lần nữa, lái men theo cây cối bao quanh trại an dưỡng đi vào.
Xe dừng lại trước một khu nhà nhỏ rồi tắt máy. Người phụ nữ đẩy cửa xuống xe, đóng cửa phía sau ghế lái, sau đó kéo cửa xe bên tay lái phụ ra, ôm mấy hộp quà được bọc cẩn thận xuống.
Sau đó cô ngửa mặt nhìn dãy nhà nhỏ có mái vòm kiểu cách xinh đẹp kia rồi nhấc chân tiến vào.
– Khương tiểu thư, cô đã tới.
Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục y tá màu trắng chạy ra đón chào, cười rất tươi, ngữ khí có chút ít nịnh nọt.
Cô là một trong những y tá cao cấp chăm sóc sức khỏe cho một số người đặc biệt tại trại an dưỡng này. Bọn họ đều là những y tá tốt nghiệp chuyên nghiệp tại các trường đại học y ở Trung Quốc hoặc phương tây. Mỗi người đều có một hoặc nhiều giấy chứng nhận, có kinh nghiệm thực tế và kinh nghiệm khôi phục, bảo vệ sức khỏe vô cùng phong phú.
-Ừ.
Người phụ nữ gật đầu
. – Anh ba tôi gần đây sao rồi?
– Tốt. Các chi tiêu đều rất bình thường, thỉnh thoảng mở ti vi, hắn cũng ngồi ở đàng kia xem tin tức hoặc là thế giới động vật trong chốc lát.
Y tá trung niên vừa giới thiệu vừa dẫn người phụ nữ này đi về phía sau viện.
– Tam gia không thích ở trong phòng, hắn đang ở trong sân.
– Trong sân sao?
Người phụ nữ nhẹ nhàng nhíu mày.
– Trời lạnh như thế này, sợ là hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi. Sao lại để hắn ngồi ở trong sân?
– Khương tiểu thư, tôi cũng là nghĩ như vậy và cũng khích lệ như vậy.
Vẻ mặt của vị y tá trung niên này bất đắc dĩ nói.
– Tam gia không muốn đứng ở gian phòng mà muốn tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài, ngăn đón cũng không ngăn được . Cô cũng biết tính tình của hắn, thật sự chúng tôi cũng không có cách nào.
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, bước nhanh xuyên qua lầu một của biệt thự, đi vào một vườn hoa ở phía sau.
Có một cỗ xe lăn dừng ở chính giữa sân nhỏ trong khu vườn gieo trồng các loại thực vật chịu rét. Một bóng lưng đàn ông gầy gò ngồi trên xe lăn, trên người bọc lấy chăn lông dày đặc, ngẩng mặt lên một chút, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đám mây đen mờ mịt rộng lớn trên bầu trời.
Y tá trung niên làm tư thế mời, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Người phụ nữ đứng ở mái nhà công nhìn xuống trong chốc lát, khe khẽ thở dài. Ẽ Cô đi đến phía trước xe, vừa cười vừa nói:
– Anh ba, em tới thăm anh rồi.
Ngũ quan của người đàn ông này rất sâu cũng rất đoan chính. Nếu như không phải ở phía dưới mắt có một vết sẹo dài thì hẳn là một người rất đẹp trai.
Mắt của hắn rất sâu, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ, giống như là rất lâu không chợp mắt. Từng nếp nhăn rậm rạp chằng chịt quay chung quanh bốn phía hốc mắt, khiến cho hắn thoạt nhìn già hơn tuổi một chút.
Cái chăn lông bọc lấy vị trí bắp đùi cùng của hắn, vốn là cần phải đưa hai chân xuống bộ phận bàn đạp của xe lăn nhưng ở đó lại trống rỗng bởi vì toàn bộ bộ phận từ xương bánh chè trở xuống đều đã bị cắt đứt.
Tựa như người đàn ông không nghe được lời người phụ nữ này nói, vẫn đang chuyên chú ngẩng đầu nhìn lên trời.
Người phụ nữ cũng không để ý, cô đặt mấy cái hộp đang ôm ở trong ngực kia xuống mặt đất, mở cái hộp đầu tiên ra, nói:
– Đây là một đội bao tay. Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nếu đi ra ngoài thì phải nhớ đeo nó lên.
Sau đó cô lại mở cái hộp thứ hai ra, nói:
– Đây là một khối kê lót đun nóng bảo vệ môi trường, anh để tấm này xuống dưới mặt ghế, ngồi như thế sẽ không sợ lạnh nữa.Cô mở chiếc hộp thứ ba ra rồi nói:
– Biết rõ anh thích sách cho nên em đến tiệm sách chọn cho anh một vài quyển. Anh nhìn xem có hợp ý không. Nếu như không thích thì em sẽ mang đi đổi mấy quyển khác.
Tất cả các hộp đều được mở ra, từng món lễ vật được móc ra.
Người đàn ông vẫn hồn nhiên chưa tỉnh, vẫn đang giữ tư thế ngẩng đầu nhìn lên trời, từ đầu đến cuối đều không cúi đầu nhìn người phụ nữ móc quà ra.
Người phụ nữ trầm mặc ngồi xổm một lúc, sau đó lại giật mình thanh tỉnh.
Cô kéo chiếc chăn lông dày đặc kia một phát, khiến nó bao trùm kín đùi người đàn ông.
– Thời tiết bên ngoài lạnh, hay là chúng ta trở về đi?
Người đàn ông vẫn không trả lời.
Người phụ nữ thở dài thật sâu rồi quay người rời đi.
– Khương tiểu thư, cô về à?
Y tá trung niên lại chạy ra đón chào.
-Ừ.
Người phụ nữ nói
– Thời tiết lạnh, đẩy anh ba tôi về sớm một chút. Anh ấy thích ăn thanh đạm đấy nhưng như vậy không được, phải ăn nhiều thịt một chút mới có sức khỏe.
Nhóm dịch: Kieuphong – metruyen.com
– Vâng, nhất định tôi sẽ nghe theo, hết sức chăm sóc cho Tam gia. Y tá trung niên vừa cười vừa nói.
Khi tiếng ô tô bên ngoài nổ máy thì người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn đang 3 ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Gió lạnh như dao nhỏ thổi mạnh vào đôi má, coi việc nhìn đám mây đen nhánh đang đuổi nhau trên bầu trời là trò chơi thú vị.
– Tuyết rơi rồi.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn. Hắn duỗi hai tay khô gầy như củi ra, đón lấy bông tuyết không tồn tại.
Đường Trọng do dự rất lâu nhưng vẫn chưa quyết định được có nên sang phòng bên cạnh nhìn xem Tô Sơn đã tỉnh ngủ chưa.
Tự tiện sang phòng con gái không phải là hành động của chính nhân quân tử, hắn làm sao có thể làm ra chuyện trái với đạo đức hàng ngày của mình?
Nhưng hiện tại sắc trời đã muộn, hắn cần phải đi xem Tô Sơn đã rời giường chưa. Nói cách khác, buổi tối hôm nay cũng không thể ở lại đây qua đêm được.
Vì vậy, hắn mặc chỉnh tề, đẩy cửa phòng đi đến gian phòng bên cạnh.
Quả nhiên, trên vách phòng có một cái khóa điện tử.
Đường Trọng nhớ kỹ mật mã mà Khương Khả Khanh để lại. Sau khi hắn nhập “333”, khóa điện tử kêu tít tít tít, cửa gian phòng cũng không mở ra.
– Mật mã sai. Khóa điện tử phát ra tiếng nhắc nhở.
Đường Trọng phiền muộn muốn thổ huyết.
Thà trêu chọc kẻ tiểu nhân còn hơn trêu chọc đàn bà. Hắn biết Khương Khả Khanh sẽ không tốt như vậy, trước khi đi còn để lại một hố nhỏ cho mình nhảy vào.
Đường Trọng xoay người rời đi, hy vọng Tô Sơn còn chưa có tỉnh ngủ.
Đáng tiếc, hy vọng của hắn rơi vào khoảng không.
Két.
Từ bên trong cửa gian phòng đẩy ra, Tô Sơn mặc áo lông cao cổ đẩy cửa phòng ra, đứng ở cửa ra vào nói:
– Anh tỉnh rồi hả?
– Tinh rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Lo rằng cô chưa tỉnh nên tôi không biết xấu hổ quấy rầy cô. Cái khóa điện tử này không tệ, mật mã sai liền không mở được, nhà cô cũng nên trang bị một cái.
Ánh mắt Tô Sơn nhìn chằm chằm vào hắn.
– Xin anh đi, khóa điện tử nhà ai sai mật mã rồi còn có thể mở cửa?
Rất nhanh đấy, Tô Sơm liền từ trong biểu hiện giấu đầu hở đuôi của hắn phát hiện sơ hở nói
: – Mật mã là ba số chín.
– Vậy sao?
Đường Trọng cười.
– Tôi ấn bừa thử mấy con số. Đúng rồi, cô tỉnh rượu rồi hả? Chúng ta phải đi về rồi.
– Chờ một lát.
Tô Sơn quay người trở về phòng, nhanh chóng khoác thêm cái áo lông và đeo cái kính to màu đen đi ra. Trong phòng mở điều hòa cho nên vừa đi ra khỏi liền cảm thấy gió lạnh rét thấu xương. Loại cảm giác này giống như là từ trong nhà tắm hơi thoáng cái nhảy vào hầm bằng nam cực.
Nhưng có lẽ do uống qua rượu nên thân thể hai người có chút khô nóng, cũng không biết rét lạnh, ngược lại cảm thấy gió lạnh này thổi tới khiến mình rất thoải mái đấy.
Đứng ở cửa ra vào tiệm cơm Chuẩn Dương, Đường Trọng từ chối quản lý đại sảnh gọi xe phục vụ, nhìn Tô Sơm nói:
– Đi một chút chứ?
– Đi.
Tô Sơn gật đầu.
– Cô xem mây đen tới càng lúc càng nhanh, sắc trời càng ngày càng trắng, chứng tỏ sắp có tuyết rơi..
Đường Trọng khoe khoang kiến thức của mình.
– Nếu như chúng ta đi chậm một chút, nói không chừng trước khi tới nội thành có thể thấy tuyết rơi.
Tô Sơn không nói gì, rút cổ rút vào bên trong áo lông, hai người sóng vai đi trong màn đêm gió lạnh.
Đường Trọng đoán không sai, sau khi mây đen bị gió thổi tản đi, lập tức có hạt mưa róc rách bay thấp đến trên mặt người. Không, không phải hạt mưa, bởi vì mưa đánh vào trên mặt người sẽ nổ tung, biến thành bọt nước.
Hiện tại cái đang rơi xuống chính là mưa đá to như hạt đậu, nó hung ác đập vào bên trên mặt người, sau đó bắn ngược ra ngoài.
Trận mưa đá này đến thật nhanh, hai người đều không phòng bị, tay và mặt đều bị mưa đánh vào.
– A.
Tô Sơn lên tiếng kinh ngạc. Hiển nhiên, những viên bị nhỏ này đang đùa vui mặt cô.
Đường Trọng khó được nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Tô Sơn, không nhịn được liền cười ha hả, nói:
– Cô có muốn quay về tiệm cơm gọi xe không?
Tô Sơn quay đầu lại nhìn thoáng bóng quán cơm Chuẩn Dương, nói:
– Không cần. Đi thôi.
Vì vậy, hai người lại đi về phía trước. Tô Sơn đi ở phía trước, Đường Trọng đi ở phía sau. Nói như vậy, Đường Trọng có thể dùng phía sau lưng của mình giúp cô chống đỡ mưa đá tập kích.
Mưa đá rơi xuống càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng dày đặc. Mưa đá ngắn ngủi mấy phút.
Trên mặt, trên người, trên mu bàn tay, cành cây ven đường trên cùng với mặt đất đen kịt, tất cả đều bị những hạt ngọc nho nhỏ này làm cho rung động.
Sắc trời càng ngày càng mờ, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Mưa đá đã nhỏ lại, sau đó phảng phất nhiều bông tuyết trắng như lông ngỗng lao đảo bay xuống.
Vốn là một đóa, hai đóa, hay ba đóa mắt thường đều có thể đếm được. Những bông tuyết kia nhanh chóng phô thiên cái địa rơi xuống, cảm giác như toàn bộ thế giới đều bị chúng chiếm lĩnh.
Mặt trời nhô lên cao xóa màn đêm, gió tuyết gào thét hạ Càn Khôn.
Gió đánh bay sợi hoa tuyết, lông ngỗng xoáy mình trong cát.
Vốn là đồ trang sức trang nhã, đến cuối cùng, toàn bộ thế giới đều bị bông tuyết đẹp như mộng này bao bọc.
– Mỗi năm vui nhất nhất chính là lúc tuyết rơi. Phóng ngựa hát dài uống cho say.
Đường Trọng la lớn.
Hắn đi nhanh vài bước chạy đến trước mặt Tô Sơn, thân thể nghiêng về phía trước, làm một thủ thế mời:
– Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điều không?
Tô Sơn chần chờ một chút rồi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay lớn của Đường Trọng:
– Tiên sinh, đây là vinh hạnh của tôi.
Đường Trọng đứng thẳng, kéo Tô Sơn lại gần mình, bước đi đều, hai người tay nắm song song đi cùng một chỗ.
Bốn bước nhanh về sau, lại tiến lên một bước. Đế giày đạp vào hạt mưa đá trên mặt đất phát ra tiếng vang răng rắc.
Yên tĩnh, trống trải, trời và đất hợp thành một đường nhìn không tới biên giới. Hoàng hôn bốn phía, tuyết bay như những con bươm bướm đang nhảy nhót dưới ánh đèn màu vàng.
Lôi kéo, ôm, uốn éo di chuyển, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nhảy điệu Tăng
gô trong bầu trời đầy tuyết.