Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 211: Tôi là dì nhỏ, không phải gái.
Nhóm dịch: Kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Tâm cao ngất có quan hệ gì với thông minh và trí tuệ lớn? Trong lòng người đàn bà thông minh ít không kiêu ngạo sao?
– Đàn bà thông minh ít biết rõ chừng mực, đàn bà có trí tuệ lớn phát hiện không ai trên thế giới có thể xứng đối với mình.
– Vậy cô là người thông minh ít hay là người có trí tuệ lớn?
– Trí tuệ lớn nhất của tôi chính là biết rõ cách đùa nghịch người thông minh như thế nào.
Đánh võ mồm, cô tới tôi đi, hai người mượn nhờ hai chén Ngũ Lương Dịch này cùng bảy tám phần cảm giác say, đấu đá nhau túi bụi.
Đường Trọng đứng dậy, chạy đến trước tủ rượu lại lấy ra một lọ Ngũ Lương Dịch 98 năm.
Vặn mở nắp bình, lại chia chai rượu làm ba.
Sau đó hắn bưng cái chén kia lên trước mặt mình, thân thể lung la lung lay, mắt đỏ hồng nói:
– Tôi mời hai người một chén này.
Nói xong, hắn ngẩng mặt, ừng ực, ừng ực rót một phần ba chai rượu để vào trong bụng.
Vẻ mặt hai cô gái khiếp sợ nhìn Đường Trọng, nghĩ thầm, tại sao tửu lượng thằng này lại hung mãnh như vậy? Cả ngày trong tù uống rượu sao?
Hai cô gái này cũng không uống rượu nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đợi hắn nói ra lời nói hùng hồn hoặc là triết lý danh ngôn gì đó.
Đường Trọng lau vết rượu trên khóe miệng một cái, lại vô cùng tự nhiên nấc lên một cái.
Miệng của hắn mở ra định nói gì đó.
Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu ngã vào trên mặt bàn.
– Đây là tự sát à? Khương Khả Khanh uống quá nhiều rượu cho nên tốc độ phản ứng của não cũng chậm hơn rất nhiều, sửng sốt cả buổi mới lên tiếng hỏi.
– Đây là tự sát.
Tô Sơn chậm chạp đáp lại.
Đường Trọng làm một giấc mộng. Hắn đưa thân vào trong một thế giới màu trắng vô hạn. Thế giới này trống rỗng, không có cao ốc, không có ô tô, không có biển, không có dòng sông, thậm chí không có ai, chỉ có một khóm cây nở đầy những bông hoa như tuyết trắng.
– Hắn tự tay ngắt một bông hoa xuống, lập tức bông hoa trong tay biến thành Tô Sơn. Hắn lại ngắt xuống một đóa, đóa hoa đó lại biến thành Khương Khả Khanh.
Hắn tiếp tục lấy xuống đóa thứ ba, đóa hoa kia biến thành Trương Hách Bàn. Hắn vội vàng vứt đóa hoa thứ ba kia xuống mặt đất, dùng sức dẫm chân vài lần.
Vì vậy, không thấy Trương Hách Bản rồi, đóa hoa tuyết trắng kia biến thành một đống mảnh vỡ màu tuyết trắng.
Hắn nhếch môi nở nụ cười, đang cười thì tỉnh lại.
Hắn muốn thò tay lên lau nước trên khóe miệng nhưng không cách nào nhấc tay lên được. Nhẹ nhàng giật giật, hắn phát hiện có một cái gì mềm nhũn đặt ở trên cánh tay của mình. Thoáng cái, cơn buồn ngủ của Đường Trọng biến mất, đầu óc của hắn lập tức thanh tỉnh, huyết áp lên cao, tim đập rộn lên, khó có thể ngăn mình không kích động.
Chẳng lẽ Tô Sơn thừa dịp mình uống say liền ngủ cùng mình sao?
Khó trách người khác nói đàn ông không uống say thì đàn bà không có cơ hội. Say rượu là cách để che dấu nam nữ mập mờ tốt nhất, uống rượu rồi, ta sẽ không biết chuyện gì xảy ra.
Đây là cái cớ tốt nhất, còn cái gì có thể lấy cớ tốt hơn chuyện này?
Nếu như chàng cố tình, thiếp cố ý, vậy thì không cần phải uống rượu rồi.
– Không thể để cho cô ấy tỉnh ngủ.
Đường Trọng thầm nghĩ. Cánh tay của hắn bị Tô Sơn dùng làm gối đầu rồi, hắn không dám động đậy bởi nếu như vậy hắn sẽ làm Tô Sơn bừng tỉnh.
Vì vậy chỉ có thể hoạt động nửa cánh tay thôi.
Ngón tay hắn bắt đầu nâng lên, sau đó khép lại, sờ lên cổ của cô rồi sờ lên ngực cô.
– Ghê gớm thật.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Tuy cách một tầng quần áo nhưng xúc cảm cũng giống như sợi bông kia, nắm ở trong tay nhưng không đông lạnh lại mà có thể tự do biến thành da thịt mềm mại, thật đúng là khiến cho người ta có loại cảm giác kích thích.
Trước đó, Đường Trọng sờ qua nhiều nhất chính là đùi Trương Hách Bản và Lâm Hồi m. Đường Trọng nhắm mắt lại, muốn sờ xuống kiểm tra những chỗ khác nhưng tay a lại với không tới rồi. Vì vậy chỉ có thể dừng lại tại trên phần thịt màu hồng phấn này.Đời người được sờ ngực, thế cũng đủ rồi. Đúng lúc này, Tô Sơn đã có động tĩnh. Thân thể cô nhẹ nhàng giãy dụa, tựa như muốn giãy dụa để tay Đường Trọng ở trên ngực mình rơi xuống.
Đường Trọng lập tức giả ngủ, tạm thời vẫn không thể cho cô biết là mình đã tỉnh lại, bằng không thì lập tức không có biện pháp tìm cô bắt đền, chính mình vẫn là con trai, tại tình huống không có cảm giác gì bị cô lấy đi, như vậy sẽ rất thiệt thòi.
Một cô gái còn có thể bắt đền một tầng màng, con trai bắt đền cái gì?
– Chớ có sỜ.
Đúng lúc này, người con gái mở miệng nói chuyện.
– Túi tiền cùng trinh tiết đều có. Không cần lo lắng.
Nghe được tiếng nói của người này, thiếu chút nữa thì Đường Trọng từ trên giường nhảy dựng lên. .
-Là cô?
Hắn đẩy Khương Khả Khanh ra như là gặp phải quỷ. Không ngờ đó cũng không phải giường mà là một cái sập nhà hàng cung cấp cho khách nghỉ ngơi tạm thời.
Nó cũng thoải mái dễ chịu giống như giường nhưng không có diện tích lớn như giường. Vốn là thân thể hai người đã chiếm diện tích rất lớn rồi cho nên thân thể hắn vừa di chuyển một chút liền ngã lăn xuống mặt đất. Trên mặt đất có phủ một tấm thảm dày đặc cho nên cũng không có cảm giác đau đớn.
Thế nhưng đây không phải là Tô Sơn sao?
Chẳng lẽ thân thể mình vừa sờ chính là Khương Khả Khanh sao?
Rối loạn.
Thật sự là quá xằng bậy rồi.
Khương Khả Khanh đột nhiên bị Đường Trọng dùng lực lớn đẩy ngã, cái ót nặng nề đâm vào sau sập. Tuy sau sập cũng là vải bông nhưng cô vẫn vô cùng tức giận.
Cô nhảy dựng lên mắng:
– Thằng nhóc thối, cho dù tôi không phải Tô Sơn thì cậu cũng không cần hạ độc thủ như vậy chứ? Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu à?
– Không phải…
Đường Trọng cảm giác mình lại lên cơn say, bắt đầu nói lắp.
– Sao cô ở chỗ này? Sao tôi ngủ ở chỗ này? Tô Sơn đâu rồi?
Trong tiềm thức Đường Trọng cảm thấy nếu có cô gái nằm ở bên cạnh mình thì nhất định cô gái ấy là Tô Sơn, làm sao Khương Khả Khanh có thể nằm chung cùng mình? Cô là dì nhỏ của mà. Cho nên vừa rồi hắn nhắm mắt sờ loạn một phen, kết quả không chiếm được tiện nghi Tô Sơn mà lại đã ăn đậu hũ của dì nhỏ.
Khó trách Khương Khả Khanh nói hắn muốn giết người diệt khẩu. Loại chuyện này nếu truyền đi thì…
– May mắn không có người trông thấy.
Trong lòng Đường Trọng lại thở dài một hơi.
– Hơn nữa mình cũng không có làm chuyện gì quá mức. Đường Trọng tự an ủi mình ở trong lòng.
– Dì nhỏ chính là em mẹ mình, là trưởng bối của mình, có đứa bé nào không bú mę?
Như vậy Đường Trọng cảm giác thật sự mình sờ soạng bộ ngực của dì nhỏ cũng không phải chuyện gì quá đáng. Nói không chừng còn có người từng nếm qua sữa của dì nhỏ đây này.
– Sao tôi không thể ở chỗ này? Khương Khả Khanh nổi trận lôi đình, nhìn Đường Trọng cười lạnh, nói:
– Thằng nhóc thối này còn có lương tâm không? Cậu vừa uống ba chén rượu đế vào bụng liền gục xuống bàn giả chết, nha đầu nhà họ Tô uống xong chén thứ ba cũng sụp đổ, tôi có lòng tốt sắp xếp cho các người, vậy mà cậu dám đối xử với tôi như thế sao?
Cũng khó trách Khương Khả Khanh cảm thấy oan ức.
Tiệc rượu hôm nay, Đường Trọng là người đầu tiên té xỉu, sau khi hắn gục xuống, Khương Khả Khanh lại cùng Tô Sơn uống xong chén thứ ba, sau đó công lực Tô Sơn không đủ nên cũng tuyên cáo đầu hàng.
Tửu lượng Khương Khả Khanh kinh người, tạm thời còn có thể giữ tỉnh táo.
Cô gọi bồi bàn tới đỡ Tô Sơn đến gian phòng cách vách nghỉ ngơi, lại để cho người hỗ trợ mang Đường Trọng lên trên giường này.
Cô có thói quen ngủ ở trên giường mình, ở bên ngoài thì rất khó ngủ, cho nên không có ý định nghỉ ngơi, vốn là muốn ngồi ở bên cạnh trông coi, đợi đến lúc Đường Trọng tỉnh lại thì nói chuyện riêng cùng hắn vài lời.
Không ngờ thằng nhóc này vừa tỉnh liền tới ôm mình, sau khi nghe được tiếng mình thì lập tức dùng hết sức đẩy mình đi như là nghe phải tiếng ma quỷ. Xin đi, người ta cũng là phụ nữ đấy, như vậy là động vào lòng tự tôn đấy.
– Thì ra là như vậy.
Đường Trong nghe Khương Khả Khanh giải thích xong, cũng hiểu được thật sự mình hành động quá phần rồi. Hắn vội vàng bò lên từ trên mặt đất, áy náy nói:
– Cô không có chuyện gì chứ? Tôi thấy hình như đầu cô bị đập xuống đúng không?
– Ra kia chơi bùn đi.
Khương Khả Khanh đá tới một cước.
– Muốn sờ là sờ, muốn ôm là ôm. Tôi là dì nhỏ, không phải gái.
Đường Trọng sớm đã quen công phu nói lời ác độc của Khương Khả Khanh, chỉ là hắn rung động sâu sắc dưới năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cô. Nhiều câu kinh điển như vậy, một khi cô há mồm sẽ ra sao?
– Tôi nghĩ là cô đã trở về rồi chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
– Có mấy câu còn chưa nói cho cậu biết cho nên muốn chờ cậu tỉnh lại. Ai biết cậu có thể ngủ như heo.
Khương Khả Khanh giải thích nói.
– Cậu đừng có hiểu lầm, không phải tôi muốn ngủ cùng cậu mà là do tôi thật sự quá mệt. Vốn là tôi ngủ ở bên ngoài đấy, như thế nào mà lại lăn vào bên trong vậy?
Còn có chuyện này sao?
Vẻ mặt Đường Trọng khiếp sợ. Nếu như quả thật lúc đầu Khương Khả Khanh ngủ ở bên ngoài, như vậy hai người đã trải qua động tác khó cỡ nào mà có thể khiến cô ngủ bên trong, mình nằm bên ngoài vậy?
– Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Khương Khả Khanh đứng lên duỗi lưng một cái, nhô lên bộ ngực lớn mềm. Bởi vì trong phòng mơ điều hòa cho nên tuy trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũng không thấy rét.
– Thứ nhất là con nhỏ kia vô cùng thông minh, có một người phụ nữ lo lắng đứa con trai ngốc của mình sẽ bị cô gái này lừa, cho nên để tôi tới đây. Thứ hai, mỗi tuần cô đều trở về một chuyến, hy vọng có thể khiến người trong nhà đồng ý đưa cậu trở về. Tôi không biết cậu có quan tâm đến chuyện này không nhưng đứng ở trên lập trường của tôi, tôi vẫn muốn nói cho cậu biết chuyện này.
Dùng một chút, cô nói:
– Thứ ba, tuy trở về là rất tốt nhưng không thể quay về cũng không có cái gì đáng tiếc nuối. Cậu có cha còn có mẹ, coi như tất cả những người khác đều chết sạch đi.
Cô đi tới cửa, tháo chiếc áo khoác của mình từ trên giá áo xuống rồi mặc vào, lại quàng trên cổ một cái khăn, nhìn Đường Trọng nói:
– Tô Sơn ở gian phòng bên cạnh, mật mã mở cửa là 333. Nếu như cô ta còn chưa ngủ thì cậu còn có thể đi vào ôm cô ta để nghỉ ngơi một lát.
Nói xong, cô kéo ra cửa gian phòng nhanh chóng rời đi.