Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 210: Đấu rượu hay đấu khí?
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Sao tôi nghe thế nào cũng không thấy là cô đang khen tôi vậy?
Đường Trọng vừa cười vừa nói, nhìn Tô Sơn rút nước sôi vào trong tách để tráng, động tác nhẹ nhàng rất có nhịp điệu, giống như đang gãy một khúc nhạc động lòng người hay mua một điệu ôn hòa vậy.
Chỉ là nấu nước và tráng chén rất đơn giản nhưng động tác lại có thể thực hiện hoàn mỹ tới vậy, cũng không trúc trắc, sạch sẽ lưu loát, giống như bản thân cô vậy.
– Hắn không biết xấu hổ là nội tại, cũng là tự tin. Cậu không biết xấu hổ là bên
ngoài, cũng là vô lại.
Mặt Tô Sơm không chút thay đổi nói. Đều nói người đẹp vì lụa, Tô Sơm mặc bộ quần áo giả trang, đeo cặp kính đen lớn vậy mà vẫn khó có thể che dấu phong thái ngời sáng của cô. Cô giống như mỹ ngọc trong đá hay ngọc trai, thời khắc nào gặp ánh mặt trời cũng đều chói sáng.
– Cậu biết tôi sẽ nói tung tích của cậu cho Khương Khả Khanh, cũng biết cô sẽ tới gặp tôi. Thậm chí cậu cam tâm tình nguyện đi tới hội Hồng Ưng với tôi. Cậu rõ ràng đã biết tất cả đáp án nhưng lại giả ngây giả dại trốn tránh trách nhiệm sao? Hy vọng tôi nói như vậy cậu cũng không cảm thấy xấu hổ.
– Tôi cũng còn cách nào khác đâu. Đường Trọng vừa cười vừa nói, cũng chẳng thấy xấu hổ gì. – Tôi nếu không làm vậy thì không phải sẽ nợ cô một mối nhận tình sao? Nếu như tôi nói mình không tình nguyện bị đưa tới đây, bị ép bất đắc dĩ mới phải tới, nói như vậy thì không phải càng giống cây ngay không sợ chết đứng hơn một chút à? Có người đàn ông nào lại muốn làm mặt trắng (giai bao) không? Mặc dù mặt tôi đúng là có trăng thật.
– Tôi giúp cậu cũng là vì lợi ích của bản thân mình.
Tô Sơn không chút dấu diếm.
– Ngay từ đầu khi yêu cầu cậu tới làm hội phó hội Hồng Ưng thì đều là bởi thân phận thứ hai kia của cậu. Lúc đó trên danh nghĩa là cậu có được thân phận này. Nhưng tôi tin là một ngày nào đó cậu có thể dùng thân phận này thu hoạch ích lợi của mình. Đến lúc đó không phải là hội Hồng Ưng càng mạnh mẽ hơn sao? Đây là điều mà tôi chờ mong.
– Cô không cảm thấy đánh cuộc như vậy rất nguy hiểm sao?
– Nếu như thắng thì không phải là thu hoạch cũng càng phong phú à.
– Thua thì sao?
– Sao có thể thua được?
Tô Sơm hỏi ngược lại.
– Tôi chỉ mất công đặt thêm một nước cờ mà thôi.
– Cũng đúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Cô cảm thấy phía tôi không đáng tin, lúc nào cũng có thể thay đổi phe cánh. Hoặc là cô vốn không thuộc về phe cánh nào. Chu Du coi cô là Tiểu Kiều, Thất Sát tôn trọng cô, Phá Quân chắc cũng có quan hệ không tồi với cô phải không?
Ngay cả tôi cũng đã giao gia sản duy nhất của mình cho cô quản lý rồi. Ngẫm lại, chúng tôi thật đáng thương mà. Cả một đám đàn ông đều bị cô quay vòng vòng.
– Không, là tôi quay vòng vòng vì các anh.
Tô Sơn cũng không tán thành cách nói của Đường Trọng. Cô lại dùng nước sôi rửa trà lần thứ hai. Nước đổ lên lá trà, hương trà liền lập tức tỏa ra, mùi thơm nức mũi.
– Cho dù là giúp cậu quản lý quán Cẩm Tú hay đến Yến Kinh trang điểm đều là g tôi nỗ lực, hắn phải có báo đáp, có phải không?
– Không sai.
Đường Trọng gật đầu. Tô Sơn không ngốc. Cô còn là một người phụ nữ rất thông minh. Muốn cô cứ khăng khăng đi theo người mình thích, sinh tử có nhau là chuyện hiển nhiên không có khả năng.
Ngay cả chính Đường Trọng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy. Cho nên hắn giao quán Cẩm Tú cho Tô Sơn cũng phải đưa Lâm Vi Tiếu tới làm “quan tài vụ”.
Hiện tại bọn họ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, cũng là đồng bọn hợp tác chiến lược. Cô đã hoàn thành những việc đồng bọn phải làm, mình cũng chẳng có cách nào yêu cầu cô làm nhiều hơn. Thật ra cũng đã rất nhiều rồi.
– Với giao tình hiện tại của chúng ta, nếu tôi có cơ hội thì hiển nhiên sẽ nghĩ tới cô đầu tiên. Vẻ mặt Đường Trọng chăm chú, nói.
– Tôi tin cậu.
Tô Sơn nói:
– Bởi tôi sẽ không làm cậu thất vọng.
Đường Trọng nghĩ, cô gái này đúng là kiêu ngạo phát ghét.
– Cậu tức giận sao?
Tô Sơn nói.
– Không.
Đường Trọng phủ nhận.
– Cậu tức giận rồi.
Tô Sơn lại nói.
– Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có hơi tức giận.
Đường Trọng mặt dày nói.
– Tôi đang suy nghĩ, nếu tôi có thể giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, toàn thân tỏa ra khí bá vương, xông trận khiến người ta phủ phục xuống ôm bắp chân tôi hổ là cứu tinh liên chất, thiếu chủ giáng trần, chúng tôi là sứ giả ánh sáng của người, chỉ đâu đánh đó, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không màng thì cô có như nhân vật nữ mê giai, vừa thấy tôi xuất trận liền kích động hộ, sau đó chảy máu té xỉu, nói là anh muốn gì thì em cho anh cái đó không? Quan hệ của chúng ta như vậy có phải là đơn giản hơn không?
Tô Sơn đưa một ly trà tới trước mặt Đường Trọng, nói.
– Cậu mơ mộng quá.
– Cho nên tôi mới nói là tôi tức giận có lý do mà.
Đường Trọng nói:
– Tôi nhớ rõ là trước đây có người nói, phụ nữ thì phải tán, nữ thần thì phải chinh phục. Rốt cục cô là phụ nữ hay nữ thần?
– Nữ thần cũng chỉ là phụ nữ được một số người nhàm chán thần thánh hóa thôi. Tô Sơn không muốn trả lời vấn đề này.
Đường Trọng đưa chén trà lên nhấp một ngụm, trà thơm mát tràn ngập trong miệng, không khỏi khen ngợi:
– Trà này không tồi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Trọng cảm thấy công phu pha trà của Tô Sơn đặc biệt ngon ngọt hơn,
|Cánh cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo da đen xinh đẹp gợi cảm đi vào, chính là Khương Khả Khanh.
Cô thấy Đường Trọng và Tô Sơn đang ngồi uống trà, nhếch môi nở nụ cười nói:
– Thằng ranh ngốc, cháu đúng là có phúc đấy. Tô tiểu thư rất ít khi pha trà cho người khác.
– Tại sao?
Đường Trong nghi hoặc hỏi.
– Tại sao?
Khương Khả Khanh hấp tấp chạy tới ngồi xuống cạnh Đường Trọng, nhìn Tô sơn
– Tô tiểu thư, vấn đề này cô trả lời đi.
– Không phải không muốn mà là phiền lắm.
Tô Sơn nói.
– Trà tuy nói là có nguồn gốc từ Hoa Hạ nhưng lại phát dương quang đại tại Đông Dương. Tôi theo sự phụ là đại sự lớn nhất về trà còn lại tại Hoa Hạ là Lý Hương Quân học tập trà đạo chín năm, còn có chút thành tựu. Sư phụ Lý mỗi lần pha trà thì ba ngày trước nhất định phải ăn chay, nghe Phật âm, tắm rửa thay quần áo, bằng thân thể sạch sẽ và tinh thần no đủ để làm chuyện này. Nước phải là nước mưa hoặc nước suối lắng đọng trong hang núi. Mỗi lá trà đều phải chọn lựa cẩn thận, già khô thì đứng, non quá thì vô vị. Mỗi khi người biểu diễn trà đạo thì trà chưa vào miệng, người đã say mê.
– Nghe cô nói thì tôi cũng say mê rồi.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh trông đợi, nói:
– Thế mới gọi là hưởng thụ chân chính chứ.
– Tôi là đệ tử của sư phụ Lý, nếu mỗi lần pha trà đều ăn chay niệm phật, thật sự là hao phí thời gian và tinh lực. Nhưng nếu như mỗi lần đều chế cái loại nước trà thô thiển này để mời người ta thì chỉ sợ sẽ làm xấu mặt sư phụ. Cho nên tôi không pha nhiều làm gì.
Nước trà ngon ngọt trong miệng lại bị Tô Sơn nói là thứ thô thiển, thật sự là khiến người ta tức chết mà.
– Tôi cũng không ngại thứ thô thiển này đâu. Khương Khả Khanh tiếp nhận chén trà Tô Sơn mời tới, nhấp một ngụm nhỏ, nói:
– Nghe nói Lý đại sự mỗi lần biểu diễn trà đạo cần mấy triệu hả?
Tô Sơn gật đầu nói:
– Có nhận hay không còn phải xem tâm tình của sư phụ tôi.
– Có cơ hội nhất định phải ra mắt người một lần.
Đường Trọng cũng thầm mong mỏi.
– Cố gắng hết sức là được.
Khương Khả Khanh nói.
– Lý đại sư đã thành thần tiên trong loài người rồi. Nhưng tôi cũng sẽ không mời bà ấy. Nghe nói vẻ ngoài của bà vốn rất đẹp, lại được hương trà hun đúc vài chục năm. Một người phụ nữ như vậy khi nhìn thấy không phải sẽ khiến người ta tự ti mặc cảm sao? Tôi thích để người khác tự ti mặc cảm hơn.
Tô Sơm khẽ cười.
Cô ngưỡng mộ đại ma đầu này đã lâu, đối với phong cách mồm loa mép giải của đối phương cũng có lực miễn dịch.
– Thật ra hôm nay mời các người tới đây ăn cơm là ý của tôi mà cũng không phải ý của tôi. Khương Khả Khanh nói một câu rất tối nghĩa.
– Mời là tôi, mà chỗ thì do người khác đặt.
Tô Sơn liếc Đường Trọng một cái, thầm nghĩ, có thể biết thân phận Đường Trọng, lại có thể đặt Bạch Hạc Lầu của Chuẩn Dương hội quán thì hẳn phải là người phụ nữ nắm giữ thương nghiệp cực lớn kia rồi.
Hơn nữa bà ấy còn biết Đường Trọng rất thích món ăn thanh đạm tinh tế của Dương Châu.
Thấy Đường Trọng và Tô Sơn đều trầm mặc không trả lời, Khương Khả Khanh liền biết hai người đã nghe ra ý của mình.
Bọn họ không nói là bởi bọn họ cũng không biết phải nói gì.
– Ăn cơm trước đi.
Khương Khả Khanh nói.
– Không nên phụ ý tốt của người khác.
Nói xong cô liền đi tới phòng ăn, hơn nữa bấm chuông gọi nhà bếp mang đồ lên.
Mỗi một gian này lại có một phòng bếp nhỏ ở ngay đó. Đầu bếp Chuẩn Dương làm thức ăn xong, lập tức mang lên ăn luôn. Nếu nhà bếp cách phòng ăn quá xa, nhiệt độ giảm đi, mùi thơm cũng bay đi, tất nhiên mùi vị không còn nguyên nữa.
Không biết vốn Khương Khả Khanh thích rượu hay vì có tâm sự mà liền lấy ra một bình Ngũ Lương Dịch 98 năm.
Cô mang tới ba chén lớn, rót đầy cả ba.
– Cạn nào.
Khương Khả Khanh hô một tiếng, ngửa cái cổ trắng như tuyết, uống hơn nửa chén rượu trắng vào bụng.
Đường Trọng và Tô Sơn nhìn nhau, cũng chỉ có thể uống theo. Họ nghĩ thầm, nếu cô cứ uống như thế tiếp thì mình tuyệt đối không tiếp được.
Không ngờ Khương Khả Khanh uống một chén xong, rượu trắng vào bụng ánh mắt hơn mê man, nói chuyện cũng cà lăm hẳn. Cô men say mông lung nhìn Tô Sơn, nói:
– Phụ nữ có thông minh nhỏ thì không đủ, có trí tuệ lớn mới làm cho người ta khâm phục. Cô là “con dâu nhà danh gia”, phỏng chừng có không dưới hai mươi chủ gia đình tại Yên Kinh muốn lấy cô về làm con dâu hay cháu dâu. Mặc kệ cô có tới nhà nào cũng phải nhớ kỹ những lời này.
Đây đúng là dằn mặt rồi.
Đường Trọng hiểu rõ, Tô Sơn hiển nhiên càng rõ hơn.
Cô cũng tới quầy rượu lấy một chai Ngũ Lương Dịch 98 năm mở chai rồi chia làm ba, nói. – Mượn hoa hiến phật, kính hai vị một chén.
Nói xong cô cũng uống sạch chén của mình.
Khóe miệng Khương Khả Khanh lộ ý cười nhạt, cũng uống sạch rượu trong chén.
Đường Trọng choáng váng. Hai cô đấu rượu à?
Thấy hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào mình, hắn cũng chỉ có thể cố gắng uống hết chén rượu.
Tô Sơn tháo cặp kính đen trên mũi xuống, bỏ áo khoác khiến mình giống con gấu kia ra, sắc mặt hồng hào, hơi thở như lan, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hắn.
Hai mắt cô khép hờ, nhìn Khương Khả Khanh nói:
– Người phụ nữ thông minh nhỏ thì có hạnh phúc lớn. Người phụ nữ có trí tuệ lớn, trái tim còn cao hơn cả trời, số mệnh khó khăn. Người xưa tổng kết không phải là quy luật thối tha này sao?
Đây là phản kích của Tô Sơn.
Khương Khả Khanh được người ta gọi là nữ ma đầu, bách chiến bách thắng trên thương trường, chiến trường cũng không ai địch nổi. Nhưng cô lại thất bại trên tình trường, qua ba mươi rồi mà còn chưa lập gia đình. Đây không phải là trái tim còn cao hơn cả trời thì là gì?
Đường Trọng muốn khóc tới nơi rồi.
Mấy người phụ nữ này rốt cục là đấu rượu hay đấu khí đây?