Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 209: Bởi vì cậu còn không biết xấu hổ hơn cả hắn ta
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Bạch Tố vô cùng hiểu rõ bạn học Trương Hách Bản. Sau khi cô ấy nói một ý kiến gì đó thì sẽ không dứt ra được.
– Tuy tôi là hội viên của diễn đàn nhưng cống hiến cho diễn đàn rất ít, cả ngày
đều tải nội dung của người khác chứ chưa từng tải lên bài nào của mình cả, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Nếu vừa rồi quay được cảnh kia thì tôi ít nhất cũng đạt
được 100 điểm tích lũy, nói không chừng còn được người ta tặng thêm cho điểm tích lũy nữa này…
Khó trách có người nói dân mạng Hoàng Sắc có tố chất cao nhất trong Hoa Hạ Quốc. Bởi vì thế giới rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến lớn, bất kỳ tin tức gì cũng có thể khiến dân mạng Hoa Hạ mắng nhau, duy chỉ trên diễn đàn dân mạng Hoàng Sắc là chưa thấy chửi mắng nhau bao giờ. Tất cả đều nói “chủ topic khổ cực rồi”, “cám ơn chủ topic”, “chủ topic là người tốt, cả đời bình an”… Mà ngay cả loại người không có tim phổi như Trương Hách Bản đều còn có thể đánh cả chó cũng suy nghĩ kiểm điểm tích lũy trên diễn đàn.
– Đưa níck của cô cho tôi mượn dùng đi.
Đường Trọng quay người nói với Trương Hách Bản.
– Không cho mượn. Trương Hách Bản từ chối:
– Tôi mất tiền mà, sao phải cho anh mượn?
– Keo kiệt. Đường Trọng nói.
Đường Trọng nói.
– Các ngươi mới keo kiệt này. Nhanh như vậy đã ngừng đánh nhau rồi…
Trương Hách Bản phản bác lại. Cô giống như là… là gì… là gì ấy nhỉ?
À! Là thẹn thùng.
Cô là thục nữ, lại còn là thục nữ tuổi vị thành niên, thấy cảnh sờ đùi sờ ngực như vậy thì sao có thể không thẹn thùng chứ?
Vì thế đôi má đỏ ửng, dùng sức giậm chân, nói:
– Đồ sói háo sắc, bại hoại, lưu manh!
Sau khi nói xong, giống như ở sợ ở lại sẽ bị lây bệnh, cô bỏ lại Đường Trọng đang ngây ngốc, kéo cửa phòng thay đồ ra rồi chạy ra ngoài.
– Tôi sẽ còn trở lại thăm cậu nữa.
Đồng Bồ Đề cười hì hì nói, sau đó lướt nhanh qua người hắn.
Đợi đến lúc bọn họ đều đi hết, Đường Trọng mới đi đến một góc, nhìn thấy Lâm Hồi m đã mặc quần vào, vội lấy áo khoác phủ lên người Lâm Hồi m, nói:
– Mau mặc vào. Thật sự không ngờ cô còn chưa mặc quần áo…
Lúc Đường Trọng đi vào, Lâm Hồi m vẫn chưa mặc quần. Hắn liếc qua đã thấy bộ đùi vừa trắng vừa thon và bộ đồ lót màu tím bao lấy bộ ngực tuyết trắng kia. Trắng kia thật sự là trắng đến mức chói mắt, tím kia cũng rất gợi cảm, thật sự làm cho người ta ý loạn tình mê.
Lâm Hồi m nhìn hắn một cái, chị chỉ vào cửa ra vào.
Vì vậy lúc này Đường Trọng mới như bừng tỉnh, đi ra phía ngoài.
Đường Trọng đi ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Bạch Tố và một số nhân viên khác đang kinh ngạc nhìn mình.
Bạch Tố bước nhanh chạy ra mở lời, nhỏ giọng hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Không có gì.
Đường Trọng nói. Nơi này không thích hợp để nói chuyện, hắn không thể nào giải thích cặn kẽ được.
– Phải làm động tác khó cỡ nào thì giày của cậu với giày của Đổng tiểu thư mới nổ tung lên như thế chứ?
Bạch Tố nghi ngờ hỏi.
Đường Trọng cười khổ, nói:
– Cô ta cố tình muốn hãm hại tôi. Vừa rồi ở trong phòng thay đồ tôi đã đánh nhau với cô ta một trận.
– Vậy sao?
Bạch Tố hiển nhiên không tin lời giải thích của Đường Trọng:
– Nếu là đánh nhau thì sao sau khi Bản Bản đi ra lại liên tục chửi mắng cậu là sói háo sắc, lưu manh, hạ lưu, còn nói là đã làm chuyện gì làm người ta mắc cỡ chết cơ mà?
Đường Trọng quay đầu nhìn về phía Trương Hách Bản. Trương Hách Bàn giống như là một khuê nữ đàng hoàng vừa mới bị người ta đùa giỡn, sắc mặt tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
– Mę nó.
Đường Trọng phiền muộn thổ huyết. Là ai vừa rồi đậy kích động, tay lớn tay nhỏ nắm chặt lại rồi hô hào “đánh đi, đánh đi, tiếp tục đánh đi” chứ? Như thế nào mà trong nháy mắt cô ta đã thành người bị hại rồi?
– Chính là đánh nhau.
Đường Trọng nói:
– Lúc đánh nhau khó tránh khỏi va chạm.
– Là sờ bóp nhi?
Bạch Tố cười hì hì nói:
– Hồi m đâu rồi? Tìm nó rồi chúng ta về khách sạn thôi, để Fans hâm mộ ngăn lại cũng không hay chút nào.
– Cô ấy vẫn còn đang mặc quần áo.
Đường Trọng nói. Sau đó Bạch Tố kinh ngạc trừng mắt nhìn Đường Trọng. Đường Trọng sững sờ, cũng biết mình nói sai.
Cô ấy còn chưa mặc quần áo, mình lại xông vào như vậy? Lâm Hồi m vẫn không nổi giận sao?
Bầu không khí trên xe có chút quỷ dị.
Lâm Hồi m bị Đường Trọng chiếm tiện nghi cũng không nói tiếng nào, đang ngồi ở đằng sau ngủ. Mà Trương Hách Bản chiếm được tiện nghi lớn của Đường Trọng thì cứ hừ hừ, mặt hầm nhìn Đường Trọng, giống như cô không làm như vậy thì không phải vợ bé.
Ánh mắt Bạch Tố nhìn về phía Đường Trọng có vài tia nghiền ngẫm, nói:
– Cô gái họ Đổng kia không chịu để yên đâu. Cô ta đã giúp cậu gây thù oán bốn phía rồi. Cứ như vậy thì một lát sau cậu sẽ đắc tội với mười mấy người đấy. Nếu bọn họ tung tin đồn trong ngành thì thanh danh của cậu sẽ càng xấu hơn…
– Cô cũng đã nhìn ra rồi sao?
Đường Trọng cười khổ:
– Cho nên tôi mới kéo cô ta đến phòng thay đồ đánh một trận.
– Là sờ soạng một trận chứ?
Trương Hách Bản không khách khí vạch trần:
– Dạ Bạch à, dì không biết bọn họ đáng hận thế nào đâu. Người ta vẫn còn là trẻ con mà bọn họ lại cứ sờ đùi, sờ ngực, lại còn chặn cửa lại nữa chứ, cháu muốn chạy đi cũng không được. Mắt cũng không biết nhìn đâu. Thật sự là xấu hổ chết người mà.
– Vậy sao? Sao lúc đấy tôi lại cảm thấy cô rất hưng phấn nhi? Còn muốn chụp đăng lên diễn đàn nữa chứ.
Đường Trọng phản kích nói:
– Cô có nhiều diễn đàn VIP nhi?
– Tôi làm gì có.
Trương Hách Bản phủ nhận:
– Xin người, tôi là ngôi sao mà. Ngôi sao sẽ đưa những tin này lên diễn đàn à? Nếu như bị lộ ra ngoài thì vô cùng mất mặt.
– Vậy những cuốn video trong ổ “huấn luyện tri thức chuyên nghiệp trong ổ D là ở đâu vậy?
Đường Trọng cười lạnh nói:
– Hơn mấy chục Gb đây này. Không phải là lúc cô mua máy tính được tặng kèm chứ? Nếu truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt lắm đấy.
Trương Hách Bản sững sờ, kêu to rồi nhào về phía Đường Trọng, tức giận quát:
– Tên đại sắc lang này, lại dám xem trộm máy tính của tôi. Cái đấy cũng không phải có mình tôi xem đâu. Dì Bạch và chị Hồi m cũng xem mà.
Đường Trong kinh ngạc nhìn Bạch Tố và Lâm Hồi m, đợi đến lúc Trương Hách Bản cắn được mấy phát trên cánh tay hắn mà vẫn chưa tỉnh.
Bạch Tố cười xấu hổ, nói:
– Chỉ là hiếu kỳ thôi. Bản Bản, đừng làm loạn nữa. Chúng ta nói chuyện chính sự đây này.
Bạch Tố cố gắng kéo Trương Hách Bản ra khỏi ngực Đường Trọng, nói sang chuyện khác:
– Lần đầu tiên người họ Đổng kia tới, ấn tượng của tôi với cô ta cũng không tệ, không ngờ cô ta lại là người am hiểm nhất.
– Càng âm hiểm chính là cô ta cố ý thân mật với tôi trước mặt Hồi m và Bản Bản, chính là muốn học sinh ác cảm với tôi. Không ngờ chiêu này lại có tác dụng. Cô nhìn thái độ của Bản Bản với tôi đi…
– Lúc đi về cô ta hơi không cam lòng, xem ra cậu đã hạ thủ lưu tình.
– Là cô ta hạ thủ lưu tình. Đường Trọng cười khổ:
– Tôi không đánh lại cô ta.
– Làm sao có thể chứ?
Bạch Tố khiếp sợ. Trong ấn tượng của cô, Đường Trọng chính là siêu nhân điện quang bách chiến bách thắng, còn có người mà cậu ta không đánh lại sao? Hơn nữa còn là một cô gái?
– Thân thủ của cô ta hơi quỷ dị.
Đường Trong nghiêm túc gật đầu:
– Lần đầu tiên giao thủ, tôi cảm giác có thể thắng được cô ta. Nhưng lúc này, khi tôi cầm lấy bờ vai của cô ta thì cô ta đã dùng chiêu thức Yoga phản kích. Những chiêu thức kia rất cổ quái, lực sát thương lại rất lớn. Nếu cô ta sử dụng chiêu “mười tầng trói buộc”, cuốn lấy chân tay tôi thì tôi cũng không thể nào giãy dụa được. Chỉ một chiêu này thôi cũng để tôi rơi vào hiểm cảnh.
Bạch Tố rất lo lắng. Nhưng mà nghĩ lại, Đường Trọng nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Hắn nói hắn không đánh lại cô gái kia, kết quả không phải cô gái kia mặt mũi xám xịt chạy ra sao? Ngay cả đôi giày dưới chân cũng bị thủng một lô lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
– Nếu cô ta muốn giết cậu thì làm sao giờ?
Bạch Tố hỏi.
– Tôi sẽ giết cô ta trước.
Đường Trọng nói:
– Không phải cậu nói không đánh lại cô ta sao?
– Có thể, đánh không lại cô ta nhưng giết thì được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Bản Bản, từ vừa rồi cháu nói thật đúng là mắng không sai mà.
Bạch Tố nói.
– Là cái gì vậy?
– Tiện nhân.
– Cảm ơn đã khích lệ.
Hội quán Chuẩn Dương.
Đường Trọng và Tô Sơn bắt taxi đến. Tô Sơn nói tên mình cho hội quán nghe, lập tức có một tên quản lý đại sảnh ra đón rồi đưa bọn hắn vào khu vực khách quý.
Hơn nữa vị quản lý khách sạn kia thỉnh thoảng còn nhìn về phía “Đường Tâm”, không thể không nói đây chính là Fans hâm mộ của nhóm nhạc Hồ Điệp, đã nhìn ra thân phận của cô.
– Hai vị khách quý, xin mời vào bên trong.
Ở trước cửa ra vào của một gian phòng, một người quản lý xinh đẹp, dáng người cao gây đang cung kính đây cửa ra mời hai người vào.
– Khương tiểu thư sẽ tới ngay lập tức. Hai vị muốn uống chút gì không?
– Trà.
Tô Sơn nói.
– Tôi sẽ cho người hầu hạ.
Quản lý đại sảnh nói.
– Không cần.
Tô Sơn từ chối:
– Tôi tự tới.
Đây không phải là căn phòng đơn giản, có thể nói là phòng ở trong vẹn.
Có thư phòng tràn ngập những cuốn sách chứa những tác phẩm vĩ đại, có bàn ăn có thể đủ cho hai mươi người ngồi, còn có phòng trà. Bên trong phòng trà có rất nhiều loại lá trà và những đồ nấu nước, uống trà. Một bên của phòng trà chính là cửa sổ nước, ngôi ở đây có thể vừa xem có cây đây đình trì trong hội quán Chuẩn Dương, phong hoa tuyết nguyệt, thật làm cho người ta có cảm giác an nhàn thoải mái dễ chịu.
– Được rồi. Hai vị có điều gì dặn dò thì xin mời rung chuông.
Quản lý đại sảnh dặn dò vài câu rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
– Uống trà gì?
Tô Sơn hỏi.
– Thiết Quan m.
Đường Trọng nói.
Vì thế Tô Sơn liền lấy ra một hộp Quan m Vương cực phẩm, sau khi xem màu trà, ngửi mùi hương, cảm thấy phẩm tương được thì lúc này mới bắt đầu bỏ ra.
– Cô uống trà rất chú ý?
Đường Trọng hỏi.
– Tôi làm việc đều chú ý.
Tô Sơn trả lời.
– Ví dụ như thông báo tin tức của tôi ra ngoài?
– Không. Là thông báo tin tức của tôi.
Tô Sơn nói:
– Ở Yến Kinh cậu không thân thích. Tôi đến Yến Kinh thì cũng phải báo dì Khương một tiếng. Đây là lễ tiết.
– Hay cho cái lễ tiết.
Đường Trọng cười:
– Sao cứ phải áp đặt lên người tôi? Nghe nói có một tên không biết xấu hổ tên là Chu Du thích cô thì phải, sao không chọn cậu ta đi?
– Bởi vì cậu còn không biết xấu hổ hơn cả hắn ta.
Tô Sơm nghiêm mặt nói.