Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 208: Nữ siêu sao yoga đại chiến nữ minh tinh!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Đường Tâm, Đường Tâm… Trương Hách Bản, Bản Bản, Lâm Hồi m, Lâm Hồi m… Tiếng hô như núi lở biển gầm, điên cuồng tới cực hạn.
Buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp lại đạt thành công lớn một lần nữa. Mãi tới khi buổi diễn chấm dứt, tiếng hộ của vạn người dưới sân khấu vẫn còn vang lên rất lâu chưa dứt.
Tâm tình Bạch Tố vô cùng kích động và bất đắc dĩ, lại để Lâm Hồi m ra ngoài ẽ hát một bài hát của nhóm Hồ Điệp. Tới lúc đó fans hâm mộ hét tới khàn giọng E rồi. Vì vậy, Bạch Tố cũng chỉ còn cách mang theo nhóm Hồ Điệp đi vào trong 2 phòng thay đồ.
– Thay đổi quần áo đi, chúng ta lập tức rời đi.
Bạch Tố nói. Đường Trọng còn tốt, vẫn mặc âu phục và đi giày da, cùng lắm là thay đổi màu âu phục một chút. Lâm Hồi m và Trương Hách Bản thì phải thay đổi trang phục hoàn toàn, bỏ hết giày da, váy lấp lánh ra. Nếu ăn mặc như vậy ra ngoài thì không bị lạnh cóng mà chết cũng không xong.
Lâm Hồi m và Trương Hách Bàn còn chưa thay xong quần áo thì đã thấy Đồng Bồ Đề dẫn theo một đoàn nam nữ trẻ tuổi đi tới.
Đám nam nữ này đều mặc quần áo hoa lệ, khí chất không tầm thường, thần thái cao ngạo, không giống những người bình thường khi nhìn thấy ngôi sao sẽ mừng rỡ điên cuồng khó tự chủ, ngược lại bọn họ còn có vẻ như ở trên cao nhìn xuống,
mặt mang nét tươi cười. Vẻ tươi cười này trái lại khiến người ta cảm thấy không thân thiết.
Trong lòng Bạch Tố cảm thấy buồn bực. Người phụ nữ này sao lại mang đám người này tới làm gì chứ?
Đường Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, giống như nhìn chằm chằm vào một con rắn độc vậy.
Đồng Bồ Đề đúng là đại tiểu thư không thèm màng thế sự, làm như không thấy thái độ của hai người, cười hì hì đi tới, nói với Bạch Tố:
– Quản lý Bạch, chúc mừng nha. Buổi biểu diễn thành công trọn vẹn, mấy người bạn của tôi cũng nghe mà như mê như say đó.
– Cám ơn Đổng tiểu thư. Cũng cám ơn các bạn của cô. Hy vọng không khiến mọi người thất vọng.
Bạch Tố mỉm cười nói lời cám ơn. Cô biết dù cô gái này tới có ý đồ gì thì những người này cũng không phải là người cô có thể đắc tội. Hơn nữa người khác mang bạn bè tới cổ vũ, nếu khiến bọn họ không vui thì đúng là không ra gì.
– Sao lại có thể thất vọng chứ? Ba người bọn họ biểu diễn tốt lắm, cực kỳ tốt. Đồng Bồ Đề xoay người nhìn mấy nam nữ phía sau, nói:
– Mọi người nói có đúng không?
– Đúng đúng. Quả thật là tốt lắm. Đường Tâm vừa xuất hiện đã khiến tôi rung động rồi… Đường Tâm, có phải cô đã luyện công phu rồi không?
– Giọng hát của Lâm Hồi m rất đặc biệt, khàn khàn tang thương, giống như đã phải chịu đau khổ vậy, nghe rất động lòng.
– Bản Bản thì sao? Phong cách trên sân khấu của Bản Bản rất đáng yêu đó. Giọng hát của Bản Bản trong trẻo, giống như mùa hè được uống nước lạnh vậy. | Đợi tới khi mấy người bạn của mình khích lệ nhóm Hồ Điệp một lúc rồi, Đồng Bồ Đề mới đi tới trước mặt Đường Trọng, vừa cười vừa nói.
– Đường Tâm, tôi thật sự thích cách biểu diễn của cô, cho nên buổi diễn vừa kết thúc là tôi đã vội vàng đưa bọn họ qua đây gặp cô, thuận tiện để cô ký tên. Đến đây, tôi giới thiệu với cô một vài người bạn. Bọn họ đều là người tốt, nếu có thời gian thì mọi người có thể uống trà tâm sự một phen.
Cô chỉ vào một cô gái xinh đẹp phía sau, nói:
– Từ Như Ý.
– Đường Tâm, chào cô. Từ Như Ý chủ động đưa tay về phía Đường Trọng.
Đường Trọng cầm tay cô, vẻ mặt tươi cười nhưng lại không nói gì cả.
Từ Như Ý không hờn giận nhìn Đường Trọng, vừa cười vừa nói.
– Đường Tâm cũng không thích nói chuyện sao?
Bạch Tố lúc này mới hiểu độc kế của cô gái này. Cô muốn Đường Trọng đắc tội với những đại công tử, đại tiểu thư phía sau lưng cô đây.
Những người này coi trọng nhất là mặt mũi. Bọn họ chủ động tới đây “động viên”, nếu Đường Tâm lại không để ý tới bọn họ thì nhất định là kết thù lớn rồi.
Bạch Tố vội vàng đi tới giảng hòa, vừa cười vừa nói:
– Từ tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Hôm nay biểu diễn, Đường Tâm vì hát quá nhiệt tình nên họng đang bị đau. Cô xem tiết mục cuối cùng, tôi chỉ để mỗi Lâm Hồi m lên sân đó thôi, cũng không dám để cô ấy và Bản Bản lên. Thật là bất đắc dĩ, xin lỗi, xin lỗi.
– Không thể hát thì cũng không thể nói chuyện sao? Từ Như Ý hiển nhiên không đồng ý với lời giải thích của Bạch Tố.
– Chẳng qua cũng không sao, không muốn nói vậy thì đừng nói đi.
Thấy Từ Như Ý bị Đường Tâm lạnh nhạt như vậy, sắc mặt của mấy nam nữ kia đều không tốt, cũng không ai tới bắt tay nói là đã hâm mộ Đường Tâm từ lâu nữa.
Đường Tầm nắm cánh tay của Đồng Bồ Đề, kéo cô về phía phòng thay đồ.
Trương Hách Bản vừa thay quần áo xong, mở cửa liền thấy Đường Trọng kéo một cô gái đi vào.
Rầm.
Đường Trọng vọt vào, đóng cửa phòng thay đồ lại.
– Các người muốn làm gì?
Trương Hách Bản hỏi. Buổi biểu diễn có vài phòng thay đồ nhưng những phòng khác thuộc về rất nhiều bạn diễn và vũ công cũng nhân viên công tác. Chỉ có một phòng lớn nhất này là thuộc về các ngôi sao.
Chưa có ai để ý tới cô.
Đường Trọng nắm bả vai Đồng Bồ Đề, ấn thân thể nhỏ bé của cô vào vách tường, tức giận quát:
– Cô muốn làm gì?
– Cậu làm đau tôi bây giờ.
Vẻ mặt Đồng Bồ Đề tủi thân nói, vờ sắp rơi nước mắt lã chã, đáng thương vô cùng.
– Tôi hỏi là cô muốn làm gì?
Đường Trọng tất nhiên không bị cô lừa gạt, mặt xám xịt, lại lớn tiếng hỏi lần nữa.
– Tôi chỉ muốn tới thăm cậu…
Đồng Bồ Đề nói nhỏ.
– Thăm tôi làm gì?
– Tôi nhớ cậu mà.
– Có thật không? Đường Trọng cười lạnh.
– Nhớ tôi chỗ nào hả?
Tay hắn sờ vuốt bắp đùi Đồng Bồ Đề, nói:
– Hay cô nhớ chỗ này?
Tay khác của hắn đặt lên ngực Đồng Bồ Đề, nói:
– Hay nhớ chỗ này?
Cho dù là ngực hay bắp đùi thì cũng có cảm giác mềm mại kinh người, nõn nà trắng trẻo, có thể nói là vưu vật đi.
– A… Trương Hách Bản đứng một bên mở to hai mắt. Cô giơ hai tay che mắt nhưng lại lộ ra không ít kẽ hở giữa ngón tay, nhìn qua kẽ hở càng thấy kích thích.
– Đều nhớ. Đồng Bồ Đề đỏ mặt nói.
– Vậy thì tôi sẽ cho cô hết nhớ nhé.
Đường Trọng nói, động tác bắt đầu giơ tăng, vuốt ve đùi Đồng Bồ Đề ngược lên phía trên, sờ tới vườn hoa của cô. Bàn tay đặt trên ngực cũng không thành thật,
muốn thò vào cổ áo cô, cầm lấy trái đào động lòng người kia.
Đồng Bồ Đề cũng không ngờ thằng ranh này lại lớn gan như vậy, ngay trước mặt đồng đội mà làm việc hoàn toàn không kiêng nể gì.
Cô hiển nhiên sẽ không để hắn thực hiện thành công, thân thể nhào tới tiến vào trong lòng Đường Trọng, hai tay ôm lấy phần eo của hắn. Hai tay của Đường õ Trọng không cách nào hoạt động tiếp được.
– Đừng làm ở chỗ này… Có người. Vẻ mặt cô đỏ hồng, vô cùng thẹn thùng nói.
Đường Trọng dùng hết sức giãy ra nhưng không ngờ không thoát được.
– Đừng miễn cưỡng. Đồng Bồ Đề thì thầm bên tại Đường Trọng.
– Đây là Mười tầng trói buộc, là yoga dùng để khóa người của Long Thu Bồ Tát, giúp người giác ngộ. Trên thế giới không có mấy người giẫy được ra đâu.
– Cô có biết không?
Thân thể Đường Trọng ngả lên người Đồng Bồ Đề, nghiêm trang nói.
– Đàn ông công kích phụ nữ đôi khi cũng không nhất định phải dùng chân tay.
– Ha?
Đồng Bồ Đề suy tư một chút liền lập tức hiểu ý của Đường Trọng.
Quả nhiên cô thấy tại bắp đùi mình có một vật tổ cứng rắn đang hung hăng đẩy vào chỗ kín của mình.
– Hạ lưu.
Thân thể Đồng Bồ Đề thụp xuống một cái, không biết dùng phương pháp gì mà khiêng được Đường Trọng khỏi mặt đất. Hai chân Đồng Bồ Đề xoay ba trăm sáu mươi độ, húc Đường Trọng lên, hất tung phần bụng của hắn, bắn hắn ra ngoài.
Trên đỉnh đầu là sàn bê tông cứng, Đường Trọng sao có thể để mình đập vào đó được?
Hai tay hắn nhanh chóng chống về phía trước, chạm tới bê tông trước.
Sau đó hai tay hắn nhấn mạnh một cái, lập tức thân thể rơi xuống mặt đất.
Đồng Bồ Đề còn đầy thù hận, thân thể nhảy vọt lên cao, dùng một đòn Kim kê độc lập của yoga đánh thắng vào đũng quần Đường Trọng.
Hiển nhiên cô muốn phế luôn cái đòn tấn công ngoài chân và tay của gã đàn ông này.
Là một xử nam nhiều năm, Đường Trọng tất nhiên phải bảo vệ nòi giống của mình thật tốt rồi.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng thằng nhỏ không thể để bị đánh.
Thân thể hạ xuống quá nhanh, không thể có cách nào mượn lực trên không trung, chẳng còn cách nào hơn là duỗi chân ra phía trước, hung ác đạp lên chân của Đồng Bồ Đề.
Chỉ cần chân cô đá lên là thân thể của hắn có chỗ tựa mà tránh ra khỏi phạm vi công kích của cô.
Cô mặc váy ngắn, ra một đòn này liền lộ cả nội y ra.
Đáng tiếc là cô biết trước mình sẽ ra tay với người ta, phía dưới còn mặc một cái quần đùi, có muốn lộ nhiều hơn cũng chẳng được.
Đồng Bồ Đề rõ ràng ý định của Đường Trọng, nhưng vẫn cố ý để hắn thành công.
Khi chân hắn đá lên chân mình, cái chân dài của Đồng Bồ Đề thu lại, sau đó lại đá ra, tốc độ so với khi thu về còn nhanh hơn gấp mười lần.
Rầm…
Dày da hai người va chạm, phát ra một tiếng bịch nặng nề.
Sau đó thân thể bọn họ đồng thời rơi xuống đất.
Phụt…
Xoạt… Vừa rơi xuống đất, đôi giày da xa xỉ của bọn họ liền đồng thời rách tung. Giày không thể chịu được va chạm mạnh như vậy, rách toạc ra hơn một nửa.
– Đánh đi, tiếp tục đánh đi. Sao lại dùng rồi.
Sắc mặt Trương Hách Bản bừng bừng, nắm tay kích động hộ. Cô thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt khi xảy ra trước mặt mình thì lại càng hào hứng.
Chả ai thèm để ý tới cô.
Thấy hai người đứng kia trừng mắt nhìn nhau nhưng không nhúc nhích, trong lòng Trương Hách Bản vô cùng thất vọng.
Cô thở dài, mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, nói:
– Hai người biểu diễn còn đẹp hơn phim AV nhiều. Nếu quay lại được thì tốt rồi. Tôi cũng nghĩ ra tên rồi “Nữ siêu sao yoga Ấn Độ đại chiến minh tinh của Hoa Hạ”. Hai cô gái đánh nhau, còn có kích tình, đưa lên mạng nhất định sẽ có rất nhiều lượt like.