Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 206: Xé trời!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Buổi trưa.
Trong thư phòng, anh nắng tươi sáng, ấm áp lan tỏa khắp căn phòng.
Ở trước bàn gần bên cửa sổ, một ông lão cao gầy đang vẽ tranh. Sắc mặt của ông lão hồng nhuận phơn phớt, tinh thần vô cùng phấn chấn. Lúc vẽ tranh con mắt hơi nheo lại, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa lại có thần quang.
Ông lão về chính là một bức sông núi Lê gia, mà đối tượng ông lão và được lấy tư một bức ảnh đen trắng đã ngả vàng được bày trên bàn.
Bởi vì ông lão vẽ chính là lối vẽ tỉ mỉ, cho nên mỗi một nét vẽ đều cực kỳ tập trung. Nét vẽ thanh mảnh, dày đặc trên bức tranh, đủ để thấy công phu của người
vẽ, thật là đã dùng hết tâm tư.
Cốc cốc
Hai tiếng đập cửa cơ hồ bé không thể nghe được vang lên.
Ông lão biết, đó là người gõ cửa lo lắng quấy rầy cảm xúc vẽ tranh của mình.
Cach.
Người hầu hỗ trợ đẩy cửa căn phòng, để ba lão bưng một chén canh tổ yến đến.
Bà lão để cạnh tổ yến lên trên bàn cơm, sau đó đi đến bên thư phòng, nói:
– Nghi một chút. Uống chén súp đã. Bình thường công tác đã bận rộn như vậy, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, lại đi hao tâm tốn sức vẽ tranh, đã mấy tháng rồi còn chưa vẽ xong? Không được thì để cho Như Long giúp ông vẽ tiếp. Nó vẽ tranh hai, ba lần là đã vẽ xong, vừa đơn giản lại vẽ không kém ông. Tóc của ông lại hơi bạc, về sau càng nhuộm càng nhanh bạc rồi. Trước kia ba tháng mọi nhuộm một lần, bây giờ một tháng đã phải nhuộm rồi.
Lông mi của ông lão hơi nhíu lại, nhưng thực sự không tức giận chút nào.
Ông quen bà lão lúc công tác tại cơ sở. Lúc ấy, ông lão bị đày đến núi Lê gia nơi trời cao hoàng đế xa. Trong lúc ông lão khó khăn nhất, cuộc sống ảm đạm nhất, hai người lại yêu nhau. Bà ấy có tính cần cù cùng mộc mạc, nhiệt tình lại chu đáo của nàng dâu Lê gia. Bà ấy đã chăm lo cuộc sống của ông lão hàng ngày. Lúc ông lão bị bỏ tù do chịu một bản án oan, cả người nhà của ông lão cũng không tin ông. Bà lão lại không chút do dự tin tưởng ông, ngày đêm bôn ba, cuối cùng cũng thu thập đầy đủ chứng cứ giúp ông lão rửa sạch oan.
Bà lão không những cứu tánh mạng của ông, mà còn cứu vớt ca sự nghiệp chính trị của ông. Đối với ông, bà lão là một người phụ nữ phi phàm, là bạn già của ca cuộc đời ông.
Mấy chục năm qua, hai người cũng chỉ giận nhau một lần và cũng chỉ có một lần duy nhất.
Ông lão cất bút vào hộp, tiếp nhận khăn lau tay do người hầu đưa tới, sau đó ngồi ở trước bàn uống canh tổ yến, nói:
– Tiểu Lục trở về rồi hả?
– Trở về rồi.
Bà lão gật đầu nói.
– Vừa về nó đã đến nói chuyện phiếm cùng tôi, lại đấm chân, mát xa cho tôi nữa.
Vẫn là sinh con gái hiếu thuận. Mấy đứa kia chỉ tết âm lịch mới có thể thấy một 1 hồi thôi.
– Bọn chúng có công việc cần phải làm.
Cách nghĩ của ông lão và bà lão không giống nhau. Mấy con trai của bọn họ đều phải quản lý và xử lý rất nhiều việc. Có đứa là quan to, có đứa lại khống chế một tập đoàn lớn. Công tác bận rộn cũng có thể giải thích được.
– Hừ. Sự nghiệp, sự nghiệp. Đàn ông các người chỉ biết đến sự nghiệp.
Bà lão bất mãn nói, nhưng nghĩ đến mục đích mình tới đây, lại vội vàng đè cơm nóng tính lại, nói:
– Những năm này Tiểu Lục sống quá khổ rồi.
– Vậy hãy để cho nó rời động thiết đi. Một người phụ nữ trông coi gia sản gần trăm tỷ, chuyên cần quan tâm đúng là không ít.
Ông lão nói.
– Không phải chuyện công tác.
Ba lão vỗ nhẹ nhẹ trên vai ông lão một cái, nói:
– Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi. Tôi là nói đến cuộc sống của nó. Ông ngẫm lại đi, chuyện kia đều đã qua bao nhiêu năm rồi? Nó vẫn cứ một mình cô đơn lẻ bóng như vậy, ông cho là dễ dàng sao?
– Không phải vẫn còn có con nhóc Đường Tâm kia sao?
Ông lão cúi đầu uống canh, không muốn tiếp tục nói đến chuyện này với ba lão nữa. Vấn đề này cũng không phải là lần thứ nhất hai người nói đến rồi, khó giải lắm.
– Ông không nói đến Đường Tâm thì không sao. Ông vừa nói đến tôi lại đau lòng.
Hốc mắt ba lão đỏ lên, nói:
– Đang yên lành, làm sao lại sinh bệnh chứ? Tôi cũng đã sớm nói rồi, tôi muốn xuất ngoại đi cùng cháu, ông lại hết lần này tới lần khác không cho tôi đi.
– Liên Hoa có thể chiếu cố cháu tốt. Những người khác đi cũng chỉ quấy rầy cháu nó thôi. Bác sĩ cũng đã nói rồi. Đây là trị liệu cách ly, tốt nhất là không để cháu nó chịu bất kỳ cảm xúc nào quấy nhiễu, cho dù là tốt hay là xấu.
Ông lão nhẹ nhàng thở dài, an ủi nói.
– Ông nói nhẹ nhõm lắm sao. Ông biết điều này có ảnh hưởng như thế nào đối với người phụ nữ không? Lúc Đường Tâm ở bên cạnh, Tiểu Lục còn có người nói chuyện. Hiện giờ, Đường Tâm cũng không có đây, con nó không có một ai để nói chuyện, để tâm sự…
– Không được.
Ông lão cắt ngang ba lao phàn nàn, trực tiếp nói.
– Cái gì không được?
Ba lão hỏi.
– Điều các người muốn là không được.
Giọng của ông lão kiên quyết nói.
– Cái ông già này.
Bà lão tức giận, nói:
– Chuyện đó đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, Khương gia chúng ta không nên kiên trì như vậy chứ?
– Trừ phi tôi chết đi.
Ông lão nói.
– Ông…
Bà lão cũng không biết nói cái gì cho phải.
– Tức chết tôi. Cái ông già bảo thủ này, hắn cũng là cháu ngoại của ông. Chẳng lẽ ông không muốn mang hắn về gặp sao?
Ông lão trầm mặc không nói.
Trong lòng ba lão mừng thầm, nghĩ chẳng lẽ ông lao động tâm rồi?
Vì vậy, bà tranh thủ thời gian thêm một mồi lửa, muốn định chuyện này, nói:
– Nếu không tôi để cho Tiểu Lục đi đón hắn trở về ăn bữa cơm? Chỉ ăn một bữa cơm thôi. Hiện giờ, hắn cũng đang ở Yến Kinh, nếu như vậy còn không cho tiểu Lục gặp mặt một lần, ông nói trong lòng của con nó sẽ khó chịu bao nhiêu chứ? Vừa rồi con đến chỗ tôi, còn chưa nói được mấy câu thì từng giọt nước mắt đã chảy ra.
– Tiểu Lục sẽ không khóc.
Ông lão nói.
Ba lão suýt chút nữa bị lời này làm nghẹn chết, cũng biết mình nói quá mức. Hiểu con gái không ai bằng cha, con gái của mình có tính tình gì, hắn làm cha làm sao có thể không rõ ràng chứ?
– Ông nói ông rốt cuộc có đồng ý hay là không. Nếu ông không đồng ý, tôi liền đi tìm bố để nói lí lẽ.
– Không được đi.
Ông lão nói.
– Thứ nhất, thân thể của bố không tốt, đừng quấy rầy bố. Thứ hai, kết quả cũng sẽ như thế thôi.
– Vậy thì để cho Tiểu Lục vụng trộm đi nhìn hắn một lần, vẫn được chứ?
Bà lão còn chưa từ bỏ ý định.
Ông lão nhẹ nhàng thở dài, quay người nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của bạn già, mềm mỏng nói:
– Đời này, tôi đều không có làm trái ý của bà. Duy chỉ có chuyện này tôi không thể theo ý của bà được. Không được là không được.
-Ôi …
Bà lão biết rõ ông lão là chủ của gia tộc, nhưng cũng có chỗ khó xử cùng cố kỵ của mình, nên chỉ khe khẽ thở dài, quay người ra khỏi phòng.
Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, ông lão đứng dậy đi đến bên cạnh tủ sách của hắn, rút ra một bản sử ký ở hàng thứ hai ô thứ ba. Mở ra, bên trong có một bức ảnh chụp một nam sinh, khuôn mặt có sáu bảy phần tương tự Đường Trọng.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có nụ cười của bé trai kia một cách nhập thần, thật lâu sau mới nói nhỏ:
– Nếu như cháu có đủ sức mạnh, vậy thì hãy xé trời đi. ….
– Tiểu thư, nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Không thể ở lại ăn tối cùng thủ trưởng và phu nhân à?
Thủ vệ Phúc bá lên tiếng giữ người phụ nữ áo trắng đi ra từ trong buồng lại.
– Cháu còn có công tác phải xử lý đây này.
Người phụ nữ khẽ cười, nói.
– Phúc bá, bác giữ sức khỏe. Có thời gian cháu sẽ về thăm bác.
– Ôi. Cháu nên trở về nhiều thăm thủ trưởng cùng phu nhân. Ba bình thường cũng không có người nói chuyện, chỉ có thể nói chuyện nhà cùng thủ vệ chúng tôi hết buổi sáng. Mỗi lần cháu cùng em trở về, bà ấy đều có thể vui cười vài ngày.
– Cháu biết rồi.
Người phụ nữ đáp.
Bước ra cửa sân, nhìn cửa lớn lộ ra vẻ tiêu điều gia lạnh trong gió, làm cho cảm xúc của cô rối như tơ vò.
Nhà giàu có sâu như biển. Mình sinh ra ở gia đình như vậy, ngay lúc đầu đã có được sự hâm mộ của người khác. Nhưng ai biết được, mình lại hâm mộ chuyên đơn giản nhất của người ta.
Lúc trẻ cho rằng tình yêu là chuyện của hai người. Hiện giờ mới biết được, tình yêu là chuyện của hai gia đình, hai gia tộc, thậm chí là hai phe phái.
Nếu như anh ấy không bị như vậy, thì có lẽ chuyện đã không thành như thế này?
– Đã lâu rồi không đi gặp anh ấy.
Người phụ nữ thầm nghĩ trong lòng.
Cô bắt đầu lái xe, thông qua tầng tầng trạm gác, sau đó mới đi đến cửa ra vào của Hoa Thanh uyển, nơi có lính cầm súng đề phòng nghiêm ngặt.
Gặp xe cô đi ra, một chiếc Land Rover có thể đổi màu ngụy trang đã đợi từ lâu ở cửa ra vào, nhẹ nhàng ấn còi.
– Bip. …..
Người phụ nữ chạy chiếc xe đến bên cạnh xe Land Rover, cũng không xuống khỏi xe, chỉ hạ xuống cửa sổ xe, nhìn người phụ nữ đẹp, gợi cảm trong xe Land Rover.
– Về đến nhà sao còn không đi vào chứ? Mẹ mới vừa rồi còn hỏi em.
Người phụ nữ nói nhỏ.
– Chị cho em là ngốc à?
Khương Khả Khanh cười hì hì.
– Nếu em theo chị trở về, ba đảm bảo sẽ cho người cột em cấm túc trong nhà, ngày mai sẽ giải em đi xem mặt. Trong một tuần lễ, em sẽ bị bức gả đi. Thế chuyện đó có được không?
– Chuyện gì?
Người phụ nữ áo trắng hỏi.
– Cắt. Đừng giả bộ nữa.
Khương Khả Khanh tùy tiện nói.
– Lúc vừa rồi em gọi điện thoại cho chị, chị nói chị trở về thăm mẹ, em biết ngay chị có ý định gì rồi. Bây giờ, nhìn sắc mặt của chị, em biết ngay chuyện đó không thành. Đúng không?
– Em đến trêu chọc chị đấy à?
Người phụ nữ giận dữ, nói. Tuy hai cô không phải chị em ruột, nhưng lại như chị em ruột. Qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cô làm bạn bên mình. Bằng không, mình cũng không biết phải vượt qua thời gian dài dòng buồn chán như thế nào.
– Em tới để an ủi chị mà.
Khương Khả Khanh nói.
– Buổi biểu diễn của bọn hắn là buổi tối hôm nay. Ngày mai, em mời cô bé họ Tô tơi ăn cơm.
Người phụ nữ áo trắng sững sờ, hỏi:
– Cô ta cũng tới.
– Chị không ngờ tới à?
Khương Khả Khanh cười hắc hắc nói.
– Thằng nhãi kia biến cô ta thành thợ trang điểm. Hắn có rất nhiều phương diện rất giống cha của hắn, đặc biệt là phương diện tán gái. Quả thật là trò giỏi hơn thầy. Cha của hắn cũng chỉ cho cửu thiên tiên nữ như chị hạ phàm. Hắn lại có cô nhóc họ Tô bên cạnh, con gái bảo bối của Thu Hồng Đồ cũng vì thằng nhãi này muốn chết muốn sống. Mẹ chồng bình thường cũng chỉ cần hầu hạ một con dâu. Mẹ chồng như chị chỉ sợ phải hầu hạ mấy con dâu rồi.
– Dù là như vậy.
Vẻ mặt của người phụ nữ ôn nhu nói:
– Tôi cũng nguyện ý.