Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 205: Mu bàn tay hay bàn tay đều là thịt!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trương Hách Bản dáo dác đi tới bên cạnh cửa, dựa vào ván của nghiêng tai nghe ngóng, hỏi:
– Đi rồi hả?”
– Đi rồi.
Đường Trọng đứng ở bên cạnh nói. Hắn không cần đem lỗ tai dán vào cửa cũng | biết động tĩnh bên ngoài. Đối với một cái thói quen nghe ếch kêu trùng gọi chuồn chuồn vỗ cánh bay đi mà nói, nếu khoảng cách gần như vậy mà lại nghe không được thì chắc chắn lỗ tại hắn đã xảy ra vấn đề rồi.
Vì vậy Trương Hách Bản thở dài thở ra một hơi, thè lưỡi, nhìn Đường Trọng và Bạch Tố nói:
– Hai người ra chân thật ác độc, trực tiếp đá người tới chết.
Đường Trọng cùng Bạch Tố thật sự là muốn hộc máu. Xin nhờ, ai ra tay ác hơn? Là ai vừa rồi dội nước sôi muốn làm bằng cây hoa cúc’ của người ta.
Đường Trọng ở bên trong ngục giam Hận Sơn học qua nhiều thủ đoạn trừng phạt như vậy nhưng cũng chưa từng có giam nguc hoặc là phạm nhân nào nghĩ tới chiều nước sôi tưới hoa này. Trương Hách Bản quả thực là thiên tài. Nếu cô tiến vào ngục giam Hận Sơn, Đường Trọng cảm giác chắc chắn vị trí Nhị đương gia của mình tại ngục giam Hận Sơn sẽ phải nhượng lại cho cô. So với mình, cô lợi hại hơn nhiều và cũng chuyên nghiệp hơn nhiều.
– Dùng nước sôi giới người, cô vẫn là con gái sao? Đường Trọng nói.
– Đương nhiên đúng rồi. Vẻ mặt Bạch Tố kiêu ngạo nói.
– Cậu nhìn xem trong phòng này có phải bộ ngực của tôi lớn nhất không?
Đường Trọng quét hình một vòng rồi rất nghiêm túc gật đầu. Vì vậy ánh mắt mấy người con gái đều chuyển dời đến trên người của hắn. Đường Trọng nhìn thấy cả Tô Sơn cùng Lâm Hồi m cũng nhìn mình chằm chằm, nhún nhún vai, vừa cười vừa nói:
– Không ngờ các cô cũng sẽ để ý tới vấn đề bộ ngực lớn nhỏ nhưng tôi nói rất đúng sự thật. Thật sự của cô ấy lớn hơn một chút.
Vì vậy ánh mắt của hai người lại càng thêm không có thiện cảm.
Bạch Tố thở dài nói
: – Quách Văn Tung có thù tất báo. Hôm nay hắn đã ăn thiệt thòi lớn như vậy, chỉ sợ sẽ trả thù chúng ta.
Đường Trọng cười nói:
– Số lần hắn trả thù còn thiếu hả?
– Được lắm.
Trương Hách Bản nói:
– Chúng ta nhường nhịn thì hắn sẽ bắt nạt chúng ta, chúng ta đánh hắn thì hắn sẽ trả thù chúng ta. Đương nhiên phải lựa chọn cái thứ hai rồi, tình nguyện bị người trả thù còn hơn là bị người bắt nạt. Bị người bắt nạt chính là chúng ta đơn phương chịu thiệt, bị người trả thù chứng minh chúng ta đã chiếm qua tiện nghi.
– Nói không sai.
Đường Trọng khen. Khó trách Tô Sơn cảm thấy mình cùng Trương Hách Bản là cùng một loại người. Trên nhiều khía cạnh, quả thật bọn hắn có chỗ tương tự, đều là dốc sức liều mạng chiếm tiện nghi, tính cách không chịu thiệt thòi. Thà ta phụ người trước còn hơn để người có cơ hội phụ ta, ích kỷ.
– Phối hợp ăn ý.
Trương Hách Bản đưa bàn tay nhỏ bé của mình qua, Đường Trọng thò tay ra vỗ tay cùng cô.
– Hai người còn bắt đầu vui cười sao? Bạch Tố sẵng giọng.
– Hắn có thể báo động không?
– Không biết.
Đường Trọng nói.
– Nếu hắn báo động thì hắn sẽ phải chỉ điểm gì với cảnh sát? Ban đêm xông vào phòng phụ nữ bị đánh sao?
– Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra, bằng không thì buổi hòa nhạc ngày mai cũng bị ảnh hưởng.
Bạch Tố nói
. – Mọi người đói bụng lắm không? Chúng ta cũng không còn đồ gì ăn được. Đã muộn như thế này, đi ra ngoài tìm đồ ăn cũng phiền toái, hay tôi gọi điện thoại cho người quán cơm tàu lầu dưới để bọn họ xào một chút đồ ăn đưa lên đây nhé. Tô tiểu thư, thiệt thòi cho cô rồi.
Tô Sơm cười khẽ nói:
– So với điều kiện trường học tốt hơn nhiều rồi.
Bạch Tố cũng cười, nghĩ thầm, quả thật điều kiện trường học rất khổ nhưng cô cũng không phải học sinh bình thường, người khác khổ, còn cô khổ cái gì đây?
Vườn Hoa Thanh.
Một nơi uy danh hiển hách mà không phải dân chúng bình thường có thể biết.
Đây là một cái sân nhỏ rất cổ xưa sân, cũng có thể nói là cư xá. Tuy nó không phải là tòa nhà cao tầng hay biệt thự mà người ta thường bán hoặc cho thuê nhưng nó vẫn có sức hấp dẫn rất đặc biệt, càng ngày càng có một loại cảm giác tang thương của lịch sử hùng hậu trăm năm.
Tường vẫn là tường trăm năm trước đây, ngói vẫn là ngói trăm năm trước, cây cũng cây trăm năm trước. Đã qua nhiều thế hệ thay đổi, thay thế nhưng những cảnh này lại không biến hóa bao nhiêu. Biến hóa duy nhất chính là trải qua dầm mưa dãi nắng bao lần tuế nguyệt, mặt tường bắt đầu bong ra từng mảng, gạch ngói bắt đầu mục nát. Từ bên ngoài nhìn vào có cảm giác một vẻ già nua. Có chú ý mới đổi mới, có nhớ tình bạn cũ mới giữ nguyên dạng. Căn phòng cùng cái sân chiếm diện tích cực lớn vẫn đang gió mặc gió, mưa mặc mưa tồn tại, hơn nữa đối với toàn bộ Yến Kinh, thậm chí toàn bộ quốc gia, toàn bộ thế giới đều có ảnh hưởng cùng tác dụng rất lớn.
Kit.
Một cỗ xe Audi hệ 9 biển đỏ dừng ở sân, tường cao ngói đỏ, khóa đồng sơn son, mái hiên thoạt nhìn có chút cổ xưa, chắc hẳn chủ nhân sân nhỏ này cũng luôn nhớ tình bạn cũ. Cửa xe phía sau được đẩy ra, một người phụ nữ xin đẹp mặc áo trắng, khí chất trác tuyệt đi ra.
Cô vừa đi lên thì cửa gỗ đã bung ra.
– Tiểu thư, cô trở về rồi. Một ông lão mặc áo dài màu xám khẽ cười nói, mà ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng đều hiện rõ ra, chứng tỏ tâm trạng rất vui vẻ.
– Vâng, bác Phúc, bác có khỏe không? Người phụ nữ đứng ở cửa ra vào quan tâm hỏi.
– Cám ơn đại tiểu thư quan tâm. Sức khỏe của tôi rất tốt. Hiện tại mỗi ngày đều có thể chơi được hai ván cờ vua cùng với thủ trưởng đây này.
Ông lão trả lời, nhìn người phụ nữ ở trước mặt giống như là nhìn con gái của mình. Ông là quản gia, đã ở đây mấy chục năm rồi. Từ lúc cô sinh ra đến khi cô bị bộ tập nói, từ lần đầu tiên cô đi đường té ngã đến khi cô bện tóc mặc váy xinh đẹp đi tới nhà trẻ, mỗi bước đi của cô ông đều nhìn thấy.
– Phải chú ý sức khỏe. Người phụ nữ nói.
– Tôi mua quà cho cha tôi cũng có một phần của ông, tôi để xe sau mái hiên, ông để cho tiểu Lý tới lấy đi, ông cũng đừng tự mình làm việc, coi chừng cái lưng.
– Vâng. Tôi sẽ bảo tiểu Lý đi lấy.
Ông lão nhếch môi cười.
– Làm khó tiểu thư mỗi lần mua quà đều chuẩn bị một phần cho tôi.
– Đây là việc cần phải làm. Người phụ nữ vừa cười vừa nói.
– Tôi đi thăm mẹ tôi.
– Đi thôi. Mấy ngày gần đây, lão phu nhân liên tục lẩm bẩm, nói chủ nhật mỗi tuần cô đều tới thăm bà nhưng vì sao tuần trước lại không trở về?
– Tuần trước tôi bận quá. Người phụ nữ nói.
Cô tiến vào sân nhỏ, trực tiếp đi tới phòng nhỏ phía bên phải. Trong phòng đốt hương rất dễ chịu, vừa tiến vào giống như là từ mùa đông Mạc Bắc đi tới mùa xuân Hải Nam.
Một bà lão sắc mặt phớt hồng, khí chất ung dung ngồi ở trên ghế salon, đang xem TV. Bởi vì vô cùng chuyên tâm xem nên không phát hiện có người tiến đến.
Tới tận khi người phụ nữ này đến trước mặt bà, thò tay cầm tay của bà thì bà mới có chút kinh ngạc, cười cười nói:
– Ồ, tại sao con trở về rồi?
– Con không thể trở về à? Người phụ nữ cười.
– Lẽ ra vào tuần trước phải trở về đấy. Bà lão nắm chặt tay con gái, đánh giá từ trên xuống dưới, nói
– Gầy.
Mỗi lần con trở về mẹ đều nói như vậy. Người phụ nữ nói.
– Lần sau gầy hơn lần trước, hiện tại thành bộ dáng gì rồi hả?
– Mẹ chỉ nói sự thật. Bà lão không vui nói. – Con nhìn xem sắc mặt con tái nhợt, chắc chắc là thiếu dinh dưỡng.
– Đó là do bên ngoài lạnh, mùa đông lạnh đấy.
– Bỏ qua chuyện này.
Bà lão nói
. – Mẹ biết rõ công việc của con bề bộn nhưng cũng không thể không ăn cơm thật ngon. Về chuyện này mẹ đã quyết, từ nay về sau, thứ tư, thứ sáu mỗi tuần phải về nhà ăn cơm, mẹ sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị cho con mấy nồi súp.
– Không cần đâu.
Người phụ nữ từ chối.
– Con ở bên ngoài sẽ không có súp uống à? Con khỏe lắm.
– Mẹ nói cứ như vậy thì cứ như vậy đi.
Bà lão cường thế nói.
– Con đừng tưởng rằng con làm chủ tịch rồi là không cần nghe lời mẹ nữa. Chủ tịch thì làm sao? Chẳng phải mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra hay sao? Hoặc là buổi tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu trở về, hoặc là mỗi ngày đều trở về ăn cơm. Ai cũng nói sinh được khuê nữ tốt, trưởng thành hiểu được lòng người. Con nhìn con cùng Khả Khanh xem, hai người các con đều chạy xa, mười ngày nữa tháng đều không về nhà. Các con không trở lại, nhà cũng ít người, cái sân rộng này trống rỗng đấy, ở nhiều khó chịu.
– Bọn con không quan tâm đến mẹ sao?
Người phụ nữ vừa cười vừa nói.
– Quần áo mẹ mặc trên người không phải đều là bọn con mua cho mẹ hay sao? Trang sức đeo tay trên tay mẹ không phải bọn con tuyển hay sao? Mẹ muốn ăn 3 bánh ngọt ở con phố nhỏ, không phải bọn con chạy tới mua về sao? Mẹ muốn nói chuyện thì bọn con nói chuyện cùng mẹ. Mẹ thích xem phim hài, bọn con cùng mẹ xem, cùng cười vui. Con làm xong vội chạy về bóp vai, đấm chân cho mẹ, mẹ còn không vui sao?
Bà lão hưởng thụ con gái mát xa vai cho mình, cười không ngậm miệng được, nói:
– Đúng như mẹ vừa nói vậy, sinh con gái tốt hơn sinh con trai. Nhưng nếu như con có thể trở về ở thì càng tốt rồi. Con xem con cùng Khả Khanh, nguyên một đám không nguyện ý lập gia đình. Khả Khanh làm sao vậy? Một cô gái có gia đình tốt như vậy lại không có lý tưởng cuộc đời sao?
– Khả Khanh thông minh lắm, chuyện của nó nó có chừng mực, mẹ cũng đừng lo lắng. Người phụ nữ khuyên nhủ.
– Có thể không lo lắng sao?
Bà lão thở dài nói:
– Không phải mẹ đẻ ra nhưng chẳng lẽ mẹ cũng không thể làm mẹ kế à? Con nói chuyện với nó bảo là nếu không tìm được đối tượng kết hôn thì mẹ sẽ tìm người mai mối cho nó. Đến lúc ấy nó không đồng ý cũng phải đồng ý.
Đây là tác phong phong kiến.
– Ai bảo các con không cho mẹ bớt lo kia mà? Nếu như các con tốt, gia đình hòa thuận, mẹ có thể như vậy sao?
Người phụ nữ trầm mặc.
Bà lão phát hiện con gái đang tươi cười liền cứng ngắc lại, cũng biết mình nói sai, thò tay cầm chặt một tay con gái rồi siết nhẹ, nói:
– Nghe nói thằng nhóc kia đã đến Yến Kinh rồi hả?
– Đã đến. Người phụ nữ nói.
– Con trở về là muốn mẹ nói vài lời với lão già kia à?
– Đúng là con có ý này. Người phụ nữ nói.
– Thế nhưng con không muốn làm mẹ khó xử.
– Mẹ có cái gì khó xử hay sao?
Bà lão nói:
– Mu bàn tay trong lòng bàn tay đều là thịt. Nhìn con mẹ cũng đau lòng lắm.
Bà đứng lên nói
– Con ở bên cạnh đợi đi, mẹ đi nói hộ con vài lời.