Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 204: Cảm ơn trời đất, người đi ra!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Thả tao ra, thả tao ra. Bất luận Quách Văn Tung giãy dụa như thế nào thì đầu của hắn đều không có biện pháp nâng lên khỏi mặt thảm. Lông tơ của tấm thảm mỏng đâm vào mặt khiến hắn rất ngứa, hơn nữa xương cốt của hắn đang rất đau đớn. Hắn không nhìn về tới là ai giẫm lên đầu hắn nhưng hắn biết rõ người này thực sự rất khỏe.
Vẫn không có người trả lời.
Đường Trọng giẫm đầu của hắn khiến hắn không có cách nào có thể nhúc nhích, Trương Hách Bản bắt đầu ra tay hành động.
Cô lấy dép lê liên tục đập mạnh vào người hắn, cô đập vào phía sau lưng, mông, đùi, bắp chân.
Về sau cô cảm thấy làm như vậy thật sự là chưa đủ nghiền rồi. Khí lực của cô không lớn như Đường Trọng, lại không đi giày cao gót, đạp xuống như vậy chẳng phải là gãi ngứa cho người sao?
Vì vậy, cô chạy đến tủ giầy gần cửa ra vào, lấy đôi giày cao gót của Bạch Tố ra, mỗi tay đều cầm một chiếc. Tay cô cầm mũi giấy, dùng gốc giấy đánh vào lưng Quách Văn Tung.
– Tên khốn, còn muốn chiếm tiện nghi của tôi. Trương Hách Bản cười lạnh nói
. – Ông cho rằng tôi là loại đàn bà tùy tiện sao? Ông cho rằng tôi giống như các ả tiện nhân ngực lớn không có óc T4 kia, thấy đàn ông là bâu tới như ruồi sao?
– Dám mắng dì Bạch của chúng tôi là gái điếm thối. Ông mới là loại như vậy, mẹ của ông mới là như vậy.
– Tôi sẽ xuyên phá cây hoa cúc của ông.
Trương Hách Bản ra tay dưới sự phẫn nộ, mỗi một lần hạ gót giầy đều dùng đủ khí lực, khiến cho Quách Văn Tung kêu to, đau không chịu nổi.
Hắn vốn cậy mạnh, dùng thủ đoạn ác độc đến công kích Bạch Tố cùng ban nhạc Hồ Điệp nhưng lại không thành. Hiện tại hắn thấy đầu càng lúc càng nặng, trên khóe miệng và mắt đều có vết rách, lực công kích của Trương Hách Bản cũng càng lúc càng lớn, hắn bắt đầu xin lỗi, cầu xin tha thứ.
Sau khi đánh một hồi, Trương Hách Bản đau lưng, tay cũng không còn sức lực.
Cô ném giày cao gót sang một bên, con mắt ngắm loạn bốn phía, muốn tìm một công cụ vừa có thể hung hăng trừng phạt Quách Văn Tung lại vừa tiết kiệm thể lực bản thân.
Đúng tại lúc này, ấm nước ở bên trong gian phòng bắt đầu sôi.
Ngay lập tức, ánh mắt cô sáng ngời, cô nhanh chóng vọt tới bưng ấm nước.
– Bản Bản. Mau dùng tay.
Bạch Tố la lớn. Cô cũng thống hận Quách Văn Tung cho nên đối với việc ẩu đả cùng công kích của Đường Trọng và Trương Hách Bản đều không lên tiếng, để mặc bọn họ xử lý, trong nội tâm cũng cảm thấy hả giận.
Nhưng hiện tại cô không thể không lên tiếng ngăn cản.
Nếu Trương Hách Bản hấp lên, dùng một bình nước sôi này xối lên đầu của hắn ta thì… Ôi mẹ ơi, đó là người sao? Đó là người chết. Cô muốn trả thù nhưng cũng không hy vọng bởi vì trả thù mà ban nhạc Hồ Điệp phải tới quan tòa.
– Tôi không phải Bản Bản. Tôi là Đường Tâm.
Trương Hách Bản cầm theo ấm nước chạy đến bên người Quách Văn Tung, nghiêng ấm nước một cái, một nguồn nước nóng hổi chảy xuống lưng Quách VânTung.
Cô rất tức giận vì Bạch Tố kêu lên tên của mình. Về sau nếu Quách Văn Tung trả thù thì chẳng phải trả thù mình sao?
Vì vậy, Trương Hách Bàn tranh thủ thời gian phủ nhận mình không phải là Trương Hách Bản, mà là Đường Tâm. Nếu như bị trả thù thì tên bạo lực Đường Trọng kia chịu là tốt rồi. Đường Trọng thật sự rất vui vẻ. Trương Hách Bản, cô còn có thể ngu hơn một chút sao? Tiếng nói của cô đã bán rẻ cô.
Tuy bây giờ là mùa đông, Quách Vân Tung mặc trên người áo sơ mi cùng âu phục, thế nhưng nguồn nước nóng vừa mới dội vào, lập tức làm quần áo cũng nước, nước nóng đâm thẳng vào da thịt.
A a a…
Đầu Quách Văn Tung vẫn đang bị chân người giẫm lên, không có biện pháp nói chuyện, chỉ có thể thông qua yết hầu phát ra tiếng gào đau đớn chói tai khó có thể chịu được.
Đau nhức!
Thật sự là quá đau đớn!
Hắn cảm giác mỗi một dây thần kinh trong thân thể đều đang phồng lên, da thịt như bị một con dao nhỏ cắt từng khối.
Đây là lăng trì.
Dùng nước sôi lăng trì.
– Bản Bản, đưa ấm nước cho dì. Bạch Tố sốt ruột nói. Cô thò tay muốn đoạt lấy ấm nước từ trong tay Trương Hách Bản.
– Xảy ra án mạng đấy.
– Không đưa. Trương Hách Bản tránh né truy đuổi của Bạch Tố. Bàn tay nhỏ bé của cô lại “không cẩn thận nghiêng đi, sau đó lại có một nguồn nước chảy xuống mông Quách Văn Tung.
Đầu Quách Văn Tung vẫn không thể nhúc nhích, nhưng hắn mông lại có thể.
Lúc nước sôi đổ xuống, toàn bộ bờ mông của hắn thoáng nảy lên. Sau đó bắt đầu vặn vẹo điên cuồng giống như một con giun bị chặt một đao vậy.
Aaa…
Quách Văn Tung cảm giác không chịu được rồi. Hắn thò tay dốc sức liều mạng vuốt bắp chân Đường Trọng, dùng móng tay cào, cấu.
Bàn chân to của Đường Trọng nghiện mạnh một cái, mạnh đến mức Quách Vân Tung đau đớn, không còn lực phản kích.
– Bản Bản.
Bạch Tố thật sự lo lắng. Hai người kia thật sự là coi trời bằng vung. Nếu bọn họ gây trọng thương cho ông chủ Bác Nghệ thì cho dù có bối cảnh lớn như thế nào cũng không thể giải quyết. Đây là khách sạn, rất nhiều người biết ban nhạc Hồ Điệp ở căn phòng này, ở bên ngoài lại có nhiều người T4 trông coi như vậy, nếu như phát sinh vụ an thì không người nào trong số họ chạy thoát.
Thế nhưng Trương Hách Bản vẫn cầm ấm nước, không chịu buông tay, cô cũng không có cách nào đoạt được.
Bởi vì cô sợ nước sôi sẽ bắn tung tóe làm Trương Hách Bản bị bỏng, càng sợ hơn là Trương Hách Bản sẽ càng tức giận, đổ toàn bộ ấm nước vào người Quách Vân Tung. Chỉ sợ tới lúc ấy thật sự là khiến người ta bỏng chết.
– Hắn mặc quần nên không biết ‘cây hoa cúc’ ở chỗ nào.
Trương Hách Bản còn nhớ vừa rồi Quách Vân Tung ở bên ngoài mắng các cô là “ngàn người, vạn người luân phiên”. Những lời này khiến cô muốn lập tức chọc nát ‘cây hoa cúc’ của Quách Văn Tung.
Không, bị bỏng cũng đủ rồi.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói:
– Vậy thì trọng điểm phá cúc.
Vì vậy, cô cầm ấm nước tưới dọc theo mông Quách Văn Tung, rồi tót một vòng vào trung tâm bộ vị giống như tưới hoa vậy.
Rầm rầm rầm…
Quách Văn Tung biết mình không phản kháng được, hai tay dốc sức liều mạng đánh vào thảm, hai chân đạp loạn lên, dùng cách này để giảm bớt đau đớn.
Thật sự là đau chết người.
Trương Hách Bản nhìn thấy phản ứng của thân thể Quách Văn Tung liền nở nụ cười toe toét.
– Hình như bị bỏng rồi. Tôi thật lợi hại. Cô như một con quỷ, coi chuyện này như một trò chơi.
– Bản Bản, mau đưa ấm nước cho dì. Bạch Tố xông lại bắt được cánh tay Trương Hách Bản, sau đó cầm chuối ấm nước.
Lần này Trương Hách Bản không hề phản kháng mà là hào phóng đưa ấm nước vào trong tay Bạch Tố, cười hì hì nói:
– Dì Bạch, trò này hay lắm đấy, dì cũng chơi thử xem.
– Bà cô của tôi ơi… . Bạch Tố sắp khóc rồi. Đây là chơi sao? Có thể chơi như vậy sao?
– Buông hắn ra, mau buông hắn ra. Bạch Tố nói với Đường Trọng.
Đường Trọng cũng bị thủ đoạn của Trương Hách Bàn làm cho rung động. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ cô gái này cũng từ trong ngục giam đi ra hay sao?
Hắn dời chân mình khỏi đầu Quách Văn Tung, rốt cuộc Quách Văn Tung cũng khôi phục tự do.
Hắn ghé vào một chỗ ngồi yên, không nhúc nhích, giống như là đã chết.
Bạch Tố cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống, hộ:
– Tổng giám đốc Quách.
Sau đó, cô nghe được âm thanh nức nở nghẹn ngào của Quách Văn Tung cùng với bả vai run rẩy.
Hắn khóc!
– Tổng giám đốc Quách. Bạch Tổ nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng khuyên nhủ:
– Ông nên nghĩ thoáng một chút, trẻ con không hiểu biết nên hay nói giỡn cùng ông.
Quách Văn Tung không trả lời, bả vai càng thêm run rẩy.
– Có nên đưa hắn tới bệnh viện không? Bạch Tố ngửa mặt lên hỏi Đường Trọng đang đứng ở một bên. Đường Trọng lắc đầu.
Thù đã báo, người cùng với bọn hắn không có vấn đề gì rồi. Bọn hắn đưa người tới bệnh viện, đến lúc đó không thể trốn tránh trách nhiệm rồi.
Từ đầu tới cuối, Đường Trọng không nói một câu nào.
Hắn chỉ làm một việc chính là dùng chân giẫm lên đầu Quách Văn Tung.
Những chuyện khác đều do một mình Trương Hách Bàn làm.
– Ôi. Bạch Tố thở dài. – Tổng giám đốc Quách, chúng tôi là nhân vật nhỏ, cho tới bây giờ cũng không muốn đối đầu cùng ông. Chỉ là ông khinh người quá đáng, ông muốn công kích bọn tôi, hãm hại bọn tôi, hôm nay càng muốn ra tay với bọn tôi. Con thỏ nóng này cũng cắn người, không thể trách bọn tôi, là do ông tự tìm đấy.
Bạch Tố khoát tay áo, ý bảo Đường Trọng ném hắn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, Quách Văn Tung nhảy dựng lên, mở hai tay lao tới muốn bóp cổ Bạch Tố.
– Mày chết đi.
Hắn biểu lộ dữ tợn, giống như là một con sói hoang bị thương. Bạch Tố đã từng luyện tập qua võ công, thân thể nhanh nhẹn dị thường. Thân thể của cô hướng về sau, mông ngồi ngay trên nệm, sau đó hai chân thuận thế đá ra ngoài.
ầm
Một cước của cô đá vào bụng Quách Văn Tung khiến thân thể hắn bay nhào ra sau.
Đường Trọng vẫn đang coi chừng Quách Văn Tung, lo rằng hắn chó cùng rứt giậu, sẽ ra tay tới người vô tội.
Không ngờ lo lắng của hắn thật đúng là ứng nghiệm, quả nhiên Quách Vân Tung tìm được cơ hội muốn bóp cổ Bạch Tổ.
Nhìn thấy Bạch Tố một cước đá bay hắn, vì vậy Đường Trọng lại không chút khách khí, tung một cước đá vào mông hắn. Hắn như một quả bóng đá, bị Đường Trọng đá cho Bạch Tố bên kia cầu môn.
Hai người phối hợp ăn ý, có thể nói đây là một hồi đá bóng rất khốn nạn.
Bịch.
Bạch Tố quét chân 180°, trực tiếp đánh bay hắn đến trên ván cửa.
Thân thể cao lớn của hắn đâm vào trên ván cửa, phát ra tiếng vang nặng nề, sau đó theo ván cửa chảy xuống, nằm im lặng trên mặt đất.
Đường Trọng đi qua, cầm cổ áo của hắn ném ra bên ngoài.
Sau đó “Rầm” một tiếng, cánh cửa gian phòng đóng lại.
Các thành viên T4 chờ ở bên ngoài lo lắng như lửa đốt, không biết làm thế nào mới tốt.
Báo động? Mọi chuyện sẽ náo loạn, nhất định sẽ kinh động tới truyền thông, chuyện hôm nay sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, người mất mặt nhất chính là ông chủ bọn họ.
Tìm bảo vệ quán rượu sao? Các cô phải giải thích thế nào về tất cả mọi chuyện đây? Vì sao các cô cùng ông chủ Quách anh dũng đạp cửa phòng ban nhạc Hồ Điệp?
Là do ông chủ bọn họ muốn đến kiếm chuyện chơi, là do ông chủ của bọn hắn đạp cửa, tất cả trách nhiệm đều quy kết về phía bên bọn họ.
Hiện tại ông chủ bị người ta ném ra, hôn mê bất tỉnh. Các cô lập tức vui mừng chạy tới.
Cám ơn trời đất. Rốt cuộc các cô không cần suy nghĩ khó khăn.