Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 203: Tự chui đầu vào lưới.
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Trương Hách Bản sao lại có thể nói thật cho hắn chứ?
T4 và nhóm Hồ Điệp mâu thuẫn đã lâu. Trước T4 đã dùng không ít lời lẽ bẩn
thỉu công kích Hồ Điệp, cả sáng cả tối hắt nước bẩn lên người Hồ Điệp. Mâu thuẫn ra xung đột giữa các cô ở buổi biểu diễn lần trước chỉ là một lần mà thôi. Tất cả đều không phải là do ông chủ Bác Nghệ là Quách Văn Tung điều khiển sao? Các cô hận T4, lại càng hận ông chủ Quách sai khiến việc này.
Lý Đông Lôi càng oán hận, cảm thấy mình đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hắn và Quách Văn Tung đúng là có quan hệ không tồi, cũng đến cổ vũ tinh thần, không ngờ lại bị con nhóc này đâm một đao. Hắn uất ức mà biết khóc lóc với ai đây?
Hiện giờ con nhóc này xin lỗi hắn, hắn nhận hay không đây?
– Đúng vậy. Lý Đông Lôi cũng nghiêm mặc nói.
– Mặc dù nói lời trẻ nhỏ không biết gì nhưng cô nói như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm thì sao? Nếu chúng tôi làm như vậy thật thì cũng không cần cô nói ra. Bộ trưởng Triệu là một người lãnh đạo rất khoan dung, chúng tôi cũng thường xuyên vui đùa với ông ấy. Nhưng chúng tôi rõ ràng không nói như vậy, cô lại hắt bát nước bẩn lên người chúng tôi như vậy. Tôi biết là các cô không muốn ăn bữa cơm này, vừa rồi lúc Quách tổng mời các cô cũng vẫn từ chối mãi. Tôi đã khuyên hắn bỏ đi nhưng hắn lại muốn cố ý hợp tác với các cô, không ngờ rằng các cô lại làm nên chuyện như vậy.
Trong lòng Quách Văn Tung thầm khen, nghĩ thầm Lý Đông Lôi không hổ là người lăn lộn trong hệ thống quan lại quốc gia nhiều năm, vừa nói đã nắm được trọng điểm, đẩy hết trách nhiệm lên đám người Bạch Tố và nhóm Hồ Điệp.
Hắn và Trương Hách Bản không cãi cọ xem mình có gọi bộ trưởng Triệu là ông già hay không, dù là Trương Hách Bản cũng không có biện pháp chứng mình bọn họ nói nhưng bọn họ cũng chẳng có biện pháp chứng minh là mình không nói. Hắn thay đổi chiến thuật, đẩy hết hỏa lực sang chuyện các cô từ chối tới dự tiệc. Cứ như vậy sẽ khiến bộ trưởng Triệu hoài nghi các cô có phải là muốn cố ý trả thù mình và Lý Đông Lôi mà tới hay không.
Hắn vốn tưởng lần này chắc thắng, ít nhất cũng có thể khiến bộ trưởng Triệu sinh ra hoài nghi với động cơ của Trương Hách Bàn,
Nhưng không ngờ Trương Hách Bản lại hành động vô cùng kín kẽ.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lại, nước mắt rơi xuống như hạt châu, vô cùng oan ức nói:
– Xin lỗi. Tôi không biết những lời này lại mang lại phiền toái cho các người. Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã không nói ra rồi.
Quách Văn Tung suýt nữa là ngã sấp xuống ghế. Cô nói như vậy không phải là ám chỉ mình và Lý Đông Lôi bởi sợ gánh hậu quả nên mới liều mạng phủ nhận sao?
Ông chủ uất ức, T4 hiển nhiên phải vội vàng giúp phản kích.
– Trương Hách Bản, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi biết cô ghét T4 chúng tôi. Nhưng chúng ta cạnh tranh thì có liên quan gì tới ông chủ đâu? Cô cố tính đồ – tội cho người vô tội như vậy là không được. Là T4 chúng tôi muốn khiêu chiến và các cô, có gì đều để chúng tôi chịu hết.
– Đúng vậy. Ông chủ chúng tôi là người có nhân phẩm thế nào chứ? Chúng tôi hiểu rõ hơn cô nhiều. Cô cho rằng chỉ một chút ấy là có thể lừa được trí tuệ của bộ trưởng Triệu sao? Nằm mơ đi.
– Thảo nào người ta lại gọi cô là nữ ma đầu, đúng là âm hiểm thật.
Coong.
Triệu Á Châu gõ nhẹ chiếc đĩa lên miệng bát, trầm giọng nói:
– Tôi đã nói chuyện này dừng ở đây, ầm ầm ĩ ĩ còn ra cái gì nữa.
Quách Văn Tung biết bộ trưởng Triệu đã tức giận thật rồi. Hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ra dấu bảo T4 câm ngay, đừng là bộ trưởng Triệu càng tức giận nữa.
Thức ăn đưa lên, Quách Vân Tung ân cần gắp cho bộ trưởng Triệu. Bộ trưởng Triệu mỉm cười cảm ơn, hình như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng khi Quách Văn Tung đứng lên mời rượu thì hắn cũng chỉ đưa lên cho có lệ, sau đó liền hạ chén rượu xuống.
Cảm tình sâu cạn đều nhìn ở chén rượu cả. Quách Văn Tung biết bình thường đã ghi nhớ chuyện này trong lòng rồi.
Gọi một câu ông già thì chẳng sao. Nếu hắn cho là mình và Lý Đông Lôi thích nói xấu hắn trước mặt người khác thì xong rồi.
Bộ trưởng Triệu mặc dù xa cách với Quách Văn Tung nhưng lại phi thường quan tâm tới Trương Hách Bản đang ngồi đối diện. Thấy cô rầu rĩ không vui, liên tục lau nước mắt, không ăn miếng nào, ông liền lên tiếng hỏi:
– Cô bé, sao cháu không động đũa thế?
– Cháu sợ. Trương Hách Bản nói.
– Sợ cái gì? Bộ trưởng Triệu hỏi.
– Sợ sau này không thể hát nữa.
– Sao lại thế chứ?
Bộ trưởng Triệu cười.
– Tại sao lại không thể hát nào?
Trương Hách Bản nhìn Quách Văn Tung trước mặt, rồi lại nhìn Lý Đông Lôi, đợi tầm mắt hai người chuyển về phía cô thì cô lập tức giống như con thỏ sợ hãi, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của bọn họ. Vì vậy bộ trưởng Triệu liền hiểu rõ ý của cô. Hắn cười sang sảng nói.
– Cháu lo bọn họ trả thù phải không?
– Cháu không nghĩ vậy đâu. Trương Hách Bản phủ nhận khe khẽ.
– Yên tâm đi, ông cam đoan với cháu là chỉ cần nhóm Hồ Điệp ca hát phù hợp với chính sách pháp luật của quốc gia thì ông sẽ ủng hộ hết sức, bật đèn xanh cho.
Sắc mặt Lý Đông Lôi biến đổi hẳn.
Hắn biết sau này dù là thế nào, mình cũng không thể dùng thủ đoạn hành chính chỉnh các cô nữa. Nếu không thì nhất định hắn không thể qua nổi cửa của bộ trưởng Triệu.
Trong lòng Quách Văn Tung cũng trầm xuống, không sợ đắc tội với nhóm Hồ Điệp nhưng thái độ của bộ trưởng Triệu, rất rõ ràng đã đứng về phía bên kia rồi.
– Cám ơn ông Triệu. Trương Hách Bàn cuối cùng cũng mỉm cười, chủ động nâng chén rượu trước mặt lên nói:
– Ông Triệu, cháu mời ông một chén.
– Tốt, ông với cháu gái uống rượu nào.
Bộ trưởng Triệu nâng chén chạm với Trương Hách Bản một cái, sau đó uống
cạn. Mãi tới khi bộ trưởng Triệu lên xe rời đi rồi, các thành viên khác cũng đi theo, Quách Văn Tung mới xoay người lại nói với Lý Đông Lôi.
– Hôm nay chúng ta bị một con lỏi chơi rồi.
Trên mặt Lý Đông Lôi cũng âm trầm như sắp vắt ra nước. Vừa rồi lúc bộ trưởng Triệu còn ở đây, trong lòng hắn sợ hãi nên mới nén lại. Hiện giờ bộ trưởng Triệu không còn ở đây, bất mãn và lửa giận của hắn rốt cục đều phát ra cả, nói:
– Ông làm việc hay lắm.
Quách Vận Tung nghe thấy hắn đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, cơn tức trong lòng cũng bừng lên, quát:
– Cái gì mà là tôi làm việc hay hả? Đây là điều tôi mong thấy sao? Tôi sao biết được con ranh đó lại tàn nhẫn và thủ đoạn đen tối như vậy được? Bản thân tôi cũng là người bị hại mà.
– Không trách ông thì trách ai? Nếu không phải ông lôi tôi tới cổ đông thì tôi phải dây với đám xướng ca vô loài này sao?
– Xướng ca thì đã sao? Trước kia không phải ông cũng có ý đồ với họ à?
Không nói thêm một câu, Lý Đông Lôi xoay người rời đi.
Quách Văn Tung cũng biết là mình đã đắc tội với Lý Đông Lôi rồi. Nhưng hiện tại trong lòng hắn bừng bừng lửa giận không có chỗ xả, bản thân cũng giống như một thùng thuốc nổ lúc nào cũng có thể bộc phát vậy, làm sao còn có thể nhún nhường với người khác chứ?
Mãi tới khi Lý Đông Lôi lái xe đi ra, trong lòng Quách Văn Tung mới hơi hối hận.
Hắn biết quan hệ giữa hắn với Lý Đông Lôi đã xuất hiện vết rách rồi.
– Ông chủ, xin ông bớt giận. Triệu Tĩnh hiểu ý người khác nhất trong T4 ra an ủi.
– Bớt cái rắm. Quách Văn Tung mắng.
– Các cô đi theo tôi. Tôi muốn lên nói rõ với mấy con điếm kia một phen. Chúng nó nếu không nói ra hồn thì tôi sẽ khiến chúng chết tại Yên Kinh. Con mẹ nó, cọp không phát uy thì người ta cũng không biết Mã vương gia có bao nhiêu con măt à?
Mặc dù biết làm như vậy không ổn, canh ba nửa đêm, ông chủ Bác Nghệ mang T4 đi lên phòng Hồ Điệp đánh nhau, nếu như bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ bọn họ cũng hổ thẹn. Dù sao thì bọn họ dẫn người lại đây, đến lúc đó thì fans của Hồ Điệp sẽ lên mạng mắng bọn họ là bắt nạt người khác.
Nhưng nếu ông chủ yêu cầu thì các cô làm sao dám phản kháng?
– Ông chủ, chúng tôi giúp ông đánh nhau. Các cô cũng có cùng kẻ địch chung.
– Kéo nát miệng thối của mấy con nhỏ này ra.
Quách Văn Tung đã tới phòng Bạch Tố rồi, cho nên biết số phòng.
Hắn đứng ở cửa đập, gọi: – Bạch Tố, Bạch Tố.
Chả ai trả lời.
Hắn vừa ấn chuông cửa, ấn mãi mà không ai trả lời. Thế này rõ là đổ dầu vào lửa.
Quách Vận Tung tràn đầy cơn giận, không thể áp chế được nữa, giơ chân đá lên cửa, quát to:
– Bình thường, con khốn mau mở cửa ngay, nếu không mở cửa ngay cho tao thì tạo sẽ cho mày sống không bằng chết. Tao sẽ cho mày thân bại danh liệt. Mở cửa, mở cửa cho tao.
Vẫn chẳng ai thèm trả lời.
Đám người T4 cũng chạy lên gọi cửa nhưng bên trong rõ ràng sáng đèn mà lại chẳng ai thèm đáp một tiếng.
Rất rõ ràng là người ta chiếm lợi xong, không muốn chơi đùa với các người nữa.
Rầm rầm…
Quách Văn Tung đá lên cửa, mắng:
– Bạch Tố, con điếm kia. Mày cho rằng mày trốn bên trong là không sao à? Mày có giỏi thì trốn cả đời đi.
Rầm…
Quách Văn Tung lại đá lên cửa, mắng:
– Mày sẽ bị cả ngàn vạn người “cưỡi”. Chúng mày sớm muộn sẽ bị báo ứng. Xem tao sẽ xử lý bọn mày thế nào,
Rầm…
Cú đá thứ ba của Quách Văn Tung rơi vào khoảng không.
Bởi vì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra. Hắn hoàn toàn không đoán được, cả thân thể cũng vọt vào luôn.
Thân thể hắn vừa vào, cửa phòng điền đóng rầm lại.
T4 lúc này mới kịp phản ứng, vô cùng lo lắng.
– Ông chủ bị bắt tiến vào rồi, làm sao bây giờ? Có cần báo cảnh sát không? Triệu Tĩnh vội nói.
– Sao có thể báo cảnh sát được? Vương Nam nói.
– Nếu cảnh sát tới, chúng ta giải thích thế nào đây? Ông chủ mà bị mất mặt, hắn lại không…
Tiếp theo cô không dám nói nữa. Các cô đều hiểu rõ là Quách Văn Tung trọng mặt mũi nhất. Nếu cảnh sát tới, thẩm vấn xem hôm nay xảy ra chuyện gì, giới truyền thống lại viết bài, thế thì ông chủ còn mặt mũi ra gặp người ngoài không?
Đây không phải là bọn họ bắt nạt người khác mà bị mấy người phụ nữ bắt nạt.
Quách Văn Tung vừa ngã vào phòng, thân thể lao về phía trước, lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
Nhưng vừa vọt tới hai bước, một cái chân duỗi ra ngáng, sau đó rầm một cái hắn liền ngã chúi mặt xuống đất như chó xơi phân.
Đang muốn đứng lên lý luận với bọn họ thì đầu hắn đã bị một chân đạp xuống.
Một chân này rất mạnh, giống như một tảng đá lớn vậy, khiến đầu hắn bị dí sát xuống thảm, nửa mặt dán chặt vào sợi thảm, xương mặt cũng như sắp vỡ tới nơi.