Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 202: Tự giết mình
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Vì Bạch Tố nhận được điện thoại của Quách Văn Tung nói là ông ta muốn tới nên những người đang ở trong phòng Bạch Tố, Đường Trọng, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều đi ra ngoài. Bọn họ cũng không muốn gặp Quách Vân Tung. Phòng của Tô Sơn đã được dọn dẹp nhưng vì chưa ăn cơm chiều nên cô vẫn đi có theo Đường Trọng vào phòng cậu ta, chuẩn bị đợi đến lúc Quách Văn Tung đi thì bọn họ sẽ cùng ra ăn cơm. Không ngờ Quách Văn Tung lại đến mời khách, hơn nữa bọn Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều qua đó rồi. Đường Trọng mở một khe cửa nhỏ ra, nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ ở bên cạnh cửa ra vào. Quách Văn Tung còn muốn mời mình đi gặp nhưng lại bị Bạch Tố từ chối, bảo lý do là do hắn bị “cảm mạo”. Bạch Tố lo lắng lúc Đường Trọng dùng cơm sẽ lòi đuôi hoặc lúc đánh người sẽ lòi đuôi. Mà bản thân Đường Trọng cũng không muốn đi. Nếu có người đánh nhau với mình lúc đang ăn cơm, mình sẽ tát hay là một cước đạp vỡ “cậu nhỏ” của hắn đây? Đợi đến lúc tiếng bước chân xa dần, Đường Trọng mới đóng kín cửa lại.
– Từ chối tất cả các bữa tiệc chiêu đãi, cậu sao có thể tiếp tục được chứ?
Tô Sơn ngồi trên ghế salon, khuôn mặt hơi ngẩng lên, hỏi. Một ngôi sao thì làm sao lại không có xã giao với người khác chứ? Từ chối từng buổi xã giao, chẳng lẽ không bị người khác hoài nghi hay sao?
– Thời gian còn ngắn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Đợi đến lúc thời gian đủ lâu rồi thì nhất định sẽ bại lộ. Tôi cũng không nghĩ rằng có thể giấu diếm cả đời được, mà cũng không muốn giấu diếm cả đời. Đợi đến lúc Đường Tâm về, tôi sẽ trở lại làm chính mình, sống cuộc sống của chính mình.
Tô Sơn hơi đổi sắc, nhìn người đàn ông mà cho tới bây giờ mình vẫn chưa hiểu nổi, nghĩ thầm, mặc kệ cậu ta là người tốt hay là người xấu, có thủ đoạn, tính cách, tính tình, tâm cơ như thế nào, cuối cùng cậu ta vẫn là một người anh tốt. Cậu ta có thể vì người em gái mà mình chưa gặp mặt bao giờ làm những chuyện như vậy, mong rằng cũng không xấu xa với những người bên cạnh.
– Cậu không lo cho các cô gái ấy sao?
– Lo chứ.
Đường Trọng rất nghiêm túc gật đầu:
– Tôi sợ mấy cô ấy bắt nạt người khác quá thảm.
– ….
– Cô cũng phải nhận ra chứ.
Đường Trọng nói:
– Ở đây con quỷ tinh quái nhất chính là Trương Hách Bản, tôi đứng trước mặt cô ấy mà cũng không lợi dụng được gì. Hơn nữa, nếu cô ấy muốn bắt nạt người khác thì sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị…
Lúc nói đến câu này, “cậu nhỏ” của Đường Trọng không khỏi thắt lại. Hắn nhớ tới cảnh một cước của Trương Hách Bản đã đạp vào “cậu nhỏ” của hắn.
– Tôi cũng đã nhận ra rồi.
Tô Sơn nói:
– Cận kề cái chết không thiệt thòi. Dốc sức liều mạng không rẻ. Cô ấy và cậu đều là một loại người.
– Tôi không bằng cô ấy. Tôi nắm chắc con đường của mình.
Đường Trọng nói. Hắn tức giận nghĩ lại lúc bị người ta cắn vào “cậu nhỏ”. Chuyện này quá hèn mọn bỉ ổi rồi.
– Bạch Tố là một người đại diện rất tốt, khéo léo, hiệu giao tiếp, xã giao. Tính cách của cô ấy tỉ mỉ, thích hòa khí sinh tài. Cũng vì sự có mặt của cô ấy mà nhóm nhạc Hồ Điệp mới có thể đi đến một bước này. Đương nhiên, lúc không nhịn được nữa thì cô ấy cũng sẽ bộc lộ bộ mặt hung ác của mình.
– Lâm Hồi Âm thì sao?
Tô Sơn hỏi:
– Mỹ nhân bằng sơn trong mắt giới truyền thông, từ khi tôi đến cũng chưa từng nghe thấy cô ấy nói chuyện nhiều.
– Cô ấy không nói câu nào, cho nên cũng là người an toàn nhất.
Đường Trọng nói:
– Cô ấy không chủ động chọc vào người ta, cũng rất ít người chủ động dám chọc vào cô ấy.
– Cuối cùng bọn họ vẫn là phụ nữ.
Tô Sơn thở dài, không biết là đang cảm thán ba cô gái nhóm nhạc Hồ Điệp sắp gặp phải nguy hiểm hay là tiếc hận vận mệnh của mình. Cô cũng giống vậy, cũng đều là phụ nữ.
Đàn ông làm việc có thể không quân tử, nhưng phụ nữ chỉ cần hơi giở một chút thủ đoạn là sẽ bị coi thường. Thế giới này rất bao dung với đàn ông và rất tàn nhẫn với phụ nữ.
– Nếu như tôi không đoán nhầm thì tầm hai phút nữa sẽ có người gọi điện cho tôi
Đường Trọng nói.
Quả nhiên chưa đầy hai phút, điện thoại của Đường Trọng đã vang lên. Trên màn hình hiện số của Lâm Hồi Âm. Đường Trọng ấn nút nghe những không thấy tiếng gì.
Hắn chỉ cần chuyên tâm lắng nghe là đủ rồi, Lâm Hồi sẽ không nói gì với hắn.
– Các cậu thật sự rất ăn ý. Tô Sơn nói:
– Xem ra cậu đã hòa nhập vào tập thể này rồi.
– Cũng không thể làm cho cô ấy thất vọng mới đúng.
Đường Trọng ghé điện thoại lên tại, ôn nhu nói.
Đây vốn là sát cục đã được sắp xếp tỉ mỉ nhưng lại bị hai con tiện nhân Trương Hách Bản và Bạch Tố phá hoại, con mẹ nó đúng là tự giết mình mà.
Mọi người có thể hiểu tâm trạng của Quách Văn Tung lúc này không?
Mọi người có thể tưởng tượng ông ta đang tức giận như núi đổ, như thủy triều không?
Ông ta muốn chết.
Ông ta muốn chết. Ông ta càng muốn để hai con tiện nhân Bạch Tố và Trương Hách Bản chết cùng. Ông ta vốn là vội vàng sắp xếp kế hoạch này, muốn vượt qua sự cố, đã giải thích cho phó bộ trưởng Triệu Á Châu là mình không phải là người có thể làm những chuyện như vậy, đây đều là hai con kỹ nữ đó hãm hại.
Thế nhưng mà phó bộ trưởng Triệu Á Châu rõ ràng hơi tức giận, thừa nhận sự thật là ở tuổi mình có thể làm “ông nội”, cũng không muốn Quách Văn Tung nói lại chuyện này nữa.
Quách Văn Tung bụng đầy ủy khuất và oán khí, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này. Ông ta rời khỏi bàn, tự mình bao nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.
Mượn nhờ khe hở này, cũng thuận tiện bộc phát tâm trạng của mình.
Ông ta biết hôm nay đã bị mấy con tiện nhân này hãm hại rồi. Mặc dù nói phó bộ trưởng Triệu là bạn bè cũ với ông nội hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bạn cũ mà thôi. Bây giờ ông nội ông ta đã về hưu, cha lên chức bất lợi, mình cũng chỉ có thể cố giữ quan hệ với phó bộ trưởng Triệu Á Châu này thôi. Nếu để cho 3 người này xảy ra xích mích với nhà mình, mà chuyện này bị ông nội ông ta biết thì không những không bảo vệ được mình mà còn cầm quái trượng gõ đầu mình. Cha của mình, chú của mình mà biết mình đắc tội tới nhân vật lớn như vậy thì càng không thể giúp đỡ gì cho mình. Có cách nào chứ? Vốn dĩ ông ta định dùng tiểu hồ ly Trương Hách Bản này để đã nịnh nọt người này mà. Ai biết được cô gái thoạt nhìn không biết gì lại giảo hoạt như vậy, không để ý đã bị cô ta đâm cho một đao. Cái này chỉ có thể nói là Quách Văn Tung thật không biết gì về ba thành viên 2 nhóm Hồ Điệp rồi. Đường Tâm thì được rồi, Đường Trọng là con người hắc ám nhất thì không cần nói. Tính cách Lâm Hồi m trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc có chuyện sẽ vô cùng tỉnh táo, chỉ cần hơi xúc phạm sẽ bị cô ấy trả thù. Còn Trương Hách Bản này chính là một tiểu quỷ, có khuôn mặt đáng yêu không tà niệm nhưng lại có tim gấu gan báo. Cô ấy thích náo nhiệt, thích xem người ta diễn trò, lại càng thích đùa dai. Cô ấy diễn kịch có thể làm người ta chán ghét chết đi sống lại. Lúc Trương Hách Bàn gọi phó bộ trưởng Triệu Á Châu là “ông Triệu”, lúc đó Triệu Á Châu cũng không tin lời Trương Hách Bản nói, cũng không tin Quách Vân Tung và Lý Đông Lôi sẽ nói xấu sau lưng mình, hơn nữa gọi mình là “ông già” nữa. Ở vào vị trí của ông, còn có âm mưu dương mưu gì mà chưa từng thấy qua chứ?
Thế nhưng mà Quách Văn Tung và Lý Đông Lôi phản ứng quá khẩn trương, giống như là có tật giật mình.
Tiếp theo, câu nói của Bạch Tố gần như giết chết bọn họ. Cô vẻ mặt kinh hoàng đứng dậy, nói:
– Bản Bản, sao cháu có thể nói lung tung như vậy? Đó là tổng giám đốc Quách và Lý Xử nói đùa thôi.
Đúng vậy đấy. Có lẽ bọn họ vì muốn biểu hiện địa vị không tầm thường nên nói mình là “ông già” thì cũng không phải không thể. Hơn nữa ông cũng tuyệt đối không ngờ cô gái nhỏ này lại có thể ngốc đến mức nói những lời của bọn họ cho mình nghe.
Vì vậy sự tín nhiệm của Triệu Á Châu với Quách Văn Tung bắt đầu dao động, thái độ cũng không còn thân thiết nữa. Ngại hình tượng của mình, không muốn bị người khác nói tới lại bị như vậy, Triệu Á Châu mới rời tiệc mà đi. Ông muốn đợi đến lúc đồ ăn được đưa lên mà đã rời đi, những người kia sẽ không nói gì nữa. Không ngờ Bạch Tố lại không chịu bỏ qua, vẻ mặt cô sợ hãi, vô cùng sốt ruột, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, quát:
– Trương Hách Bản, cháu không nghe lời cô nói sao? Lập tức xin lỗi bộ trưởng Triệu, quản lý Quách và trưởng phòng Lý đi.
Đánh rắn đánh dập đầu. Buổi tối hôm nay nhất định phải đánh chết Quách Vân Tung.
Trương Hách Bàn vành mắt đỏ lên, nước mắt thì cứ chảy ra. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của cô xuất hiện hai hàng nước mắt, cô dùng bàn tay đầy đặn lau lau, quay người nói với phó bộ trưởng Triệu:
– Ông Triệu … à chú Triệu, thật xin lỗi, cháu… cháu không biết là bọn họ nói đùa. Cháu cũng không ngờ chú sẽ tức giận.
Quách Văn Tung suýt nữa thì ngất tại chỗ.
Bà cô của tôi ơi, cô đây là muốn dìm chết tôi à?
Nhất định phải phản kích, không phản kích không được.
Hắn đang muốn nhảy dựng lên phản bác lời của Trương Hách Bản, nói là cô mau lấy ra chứng có thì đã thấy phó bộ trưởng Triệu Á Châu cầm chiếc khăn trên đĩa lên lau nước mắt giúp cô ta, ấm giọng nói:
– Đứa bé ngoan, đừng khóc nữa. Bọn họ đang nói đùa thôi, ông cũng không tức giận đâu. Cháu vẫn gọi ông là ông nội đi. Ông lớn tuổi như vậy rồi, làm ông nội của cháu thì cũng không lỗ gì.
Chuyện đã náo loạn đến bước này rồi, bộ trưởng Triệu Á Châu làm sao có thể mặt dày để Trương Hách Bàn gọi mình là chú chứ? Đây không phải là quất vào cái mặt mo của mình sao?
– Cảm ơn ông Triệu. Ông là một người tốt.
Trương Hách Bản lau nước mắt nói. Cô gái này nói đỏ mắt là đỏ mắt, rơi lệ là rơi lệ, không hàm hồ chút nào. Hơn nữa mắt cô vừa to vừa tròn, cái mũi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, giống như bị ủy khuất rất lớn vậy. Như thế càng làm cho người khác tin rằng cô ấy đã nói đúng sự thật, những người lớn này vì mặt mũi và lo lắng nên mới nổi trận lôi đình nói dối thôi. Trương Hách Bản chính là người có thể làm cho người khác không kìm lòng được mà nghĩ cô là đứa trẻ nhỏ.
Trương Hách Bản nhìn Quách Văn Tung và Lý Đông Lôi, nói:
– Tổng giám đốc Quách, trưởng phòng Lý, ông Triệu nói ông ấy không tức giận, các chú cũng đừng giận nữa. Đều là cháu không tốt, cháu không nên nói lung tung. Cháu… cháu… Chút nữa cháu sẽ mời rượu mọi người.
Mặt Quách Văn Tung khẽ co quắp lại, bàn tay đặt dưới mặt bàn đã nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm thẳng vào khuôn mặt vẫn còn đang thút thít ni non diễn trò của Trương Hách Bản kia.
Nhưng ông ta vẫn cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, cố gắng mỉm cười nói:
– Không ai chấp nhặt với một đứa trẻ nhỏ đâu. Chú cũng không tức giận với cháu. Chỉ là những đứa trẻ thích nói dối thì không phải là thói quen tốt, như vậy có khả năng sẽ làm người khác hiểu nhầm. Chú hy vọng cháu có thể chủ động nói rõ sự thật cho bộ trưởng Triệu nghe.