Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 201: Bùn vàng rơi vào quần!
dịch : kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Quách Văn Tung còn muốn yêu cầu Đường Tâm nhưng bị Bạch Tố lập tức từ chối, nói thân thể Đường Tâm không thoải mái, còn hơi sốt, vừa mới uống thuốc a rồi đi nằm, lúc này không nên quấy rầy.
Đùa à. Các cô cũng không phải nể mặt mũi Quách Văn Tung mà đến, chỉ không muốn đắc tội quá với cán bộ ngành văn hóa thôi. Cô đã quyết định đi chúc rượu một vòng liền lập tức mang Lâm Hồi m và Trương Hách Bản rời đi. Làm sao có thể cùng đưa Đường Trọng tới chứ? Vậy không phải là tự mình ra ngoài ánh sáng sao?
Nghe Bạch Tố nói nghiêm trọng như vậy, Quách Văn Tung cũng chỉ còn cách thôi rồi. Dù sao thì cũng có Bạch Tố và hai thành viên khác của nhóm Hồ Điệp rồi, vậy là đủ rồi. Trong nhà hàng trung quốc của khách sạn bốn sao, Quách Văn Tung đã đặt phòng từ sớm. Thịnh tình khó có thể chối từ, Bạch Tố và Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản đi cùng với Quách Văn Tung. Ở đây bốn cô gái chân dài xinh đẹp của T4 đã đợi từ lâu. Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt vô cùng. Có lần va chạm của buổi biểu diễn trước, dù các cô có tỏ vẻ không thèm để ý tới truyện quá khứ thì ánh mắt của bọn họ nhìn nhau vẫn đầy tia lửa.
Quách Văn Tung hiển nhiên nhận ra địch ý của hai bên, cười ha hả nói:
– Mọi người đều là người trong nghề, cũng không cần giới thiệu nữa phải không? Nếu như cần tôi giới thiệu thì chứng tỏ là nghề nghiệp của mọi người quá thất bại rồi, người lãnh đạo như tôi cũng quá thất bại rồi.
– Ông chủ lại nói đùa rồi.
Liễu Ngôn Hi có vóc người cao nhất, chừng một mét bảy sáu của T4 cười hì hì nói. Bởi nhiệt độ trong phòng rất ấm nên cô cũng cởi chiếc áo lông chim ra, chi mặc một bộ váy dạ hội màu tím. Cổ váy xẻ rất thấp, lộ ra tòa núi đồi trắng nõn đang run rẩy. Bất chợt nhìn thấy khiến người ta cũng giật mình, giống như cô giấu hai trái bóng thịt rất lớn trong áo vậy.
– Nhóm Hồ Điệp là tiền bối của chúng ta, cũng là mục tiêu truy đuổi của chúng ta. Chúng ta làm sao lại không nhận ra chứ? Phải không các chị em?
– Đúng thế, tôi vốn rất thích em Bản Bản đấy. Cô ấy biểu hiện trên sân khấu thật đáng yêu mà.
– Đường Tâm đâu? Lần trước cô ấy biểu diễn thật kinh người mà. Thân thể của cô ấy đúng là mềm dẻo quá. Nếu tôi làm như vậy thì không gây thắt lưng là không xong rồi.
– Quản lý Bạch cũng là chị cả trong giới của chúng ta, chúng tôi cũng đã ngưỡng mộ từ lâu…
Được ông chủ ám chỉ, bốn người T4 lập tức tới chủ động chào hỏi Bạch Tố, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản. Bên ngoài cười nói, sau lưng đâm dao. Đây chính là thái độ bình thường trong giới này. Bạch Tố, Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm cũng là người từng trải, chẳng bị thái độ này che mắt. Do Bạch Tố đi đầu, Trương Hách Bản bổ sung, hai người nhiệt tình phi thường nói chuyện hàn huyên với mấy cô kia, thân thiết giống như người trong một nhà vậy. Lâm Hồi Âm ngồi một góc lạnh nhạt thờ ơ, giống như một người ngoài cuộc vậy.
– Ha ha, mọi người có thể vứt bỏ chuyện cũ để trở thành bạn bè, đó là chuyện đáng mừng nhất ngày hôm nay. Trong chốc lát tôi nhất định sẽ mời các người một chén.
Quách Văn Tung nói. Nhóm Hồ Điệp và T4 cuống quít nói khách sáo, không dám nhận.
Bởi vì người khách quan trọng còn chưa tới, trong phòng này cũng chỉ có mình Quách Văn Tung và Quách Đông Lôi là đàn ông và bảy mỹ nữ tuyệt sắc, gió thơm rừng thịt, khiến người ta vừa nhìn đã muốn say.
Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, sau đó chỉ thấy một người đàn ông đeo kính trung niên đứng một bên. Một ông lão đầu bạc mang theo mấy người đàn ông đi vào. Quách Văn Tung và Quách Đông Lôi vội vàng đứng lên đón tiếp. Quách Vân Tung xin lỗi:
– Sao lại không gọi điện báo trước để tôi và Đông Lôi đi xuống lầu đón các vị lãnh đạo chứ?
– Tiểu Quách, không cần phải khách sáo như vậy đâu. Chúng tôi không phải là cũng tìm đúng chỗ rồi sao?
Ông lão vẻ mặt phúc hậu kia cười, cầm tay Quách Văn Tung nói.
– Bộ trưởng Triệu, ngài quá khách sáo rồi. Ngài là lãnh đạo, vừa là bậc bề trên, chúng tôi đi xuống đón là chuyện đương nhiên.
Quách Văn Tung không phải không có ý lấy lòng.
– Ăn một bữa cơm thường, cần gì phải phiền toái như vậy, rình rang quá cũng không tốt. Bộ trưởng Triệu Á Châu nhìn quét qua toàn trường, vừa cười vừa nói.
– Tất cả mọi người đều ngồi đi, không cần đứng đầu.
Vì vậy Quách Vận Tung liền để mọi người ngồi xuống. Bộ trưởng Triệu Á Châu, ngồi chủ tọa, chủ nhiệm Khuông ngồi cạnh bộ trưởng Triệu. Một số cán bộ văn hóa khác cũng ngồi xuống, ở giữa hai người đàn ông lại có một nữ minh tinh. Quách Văn Tung nháy mắt ra hiệu, T4 tất nhiên phân tán ra, tìm một chỗ trống giữa các vị lãnh đạo mà hàn huyên. Quách Văn Tung nhìn Trương Hách Bản, cười ha hả nói:
– Bản Bản, cô ngồi cạnh bộ trưởng Triệu đi, báo cáo công việc cho lãnh đạo tốt vào.
Người lớn đều thích Loli, đấy là chuyện bình thường. Cho nên Quách Văn Tung mới sắp xếp như vậy. Bạch Tố đang định bảo để mình tới thì chỉ thấy Trương Hách Bản đã đi tới, cười hì hì nói:
– Tốt rồi.
Trương Hách Bản ngồi xuống cạnh Triệu Á Châu, vẻ mặt vui tươi, nhìn bộ trưởng Triệu nói:
– Ông Triệu, tóc người đen thật đó, dùng thuốc nhuộm gì vậy?
Phụt…
Một gã cán bộ văn hóa đang uống nước không nhịn được mà phun cả nước trà trong miệng ra ngoài.
Sắc mặt những người khác cũng cổ quái nhìn Trương Hách Bản, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy. Ông Triệu? Lại còn có cách xưng hô như vậy sao?
Cho dù bộ trưởng Triệu có giá bằng ông cô đi nữa thì cô cũng không thể hô lên như vậy chứ. Đáng ra cô phải gọi là chú Triệu, anh Triệu, đại gia Triệu mới đúng. Ai là ông của cô chứ? Ai là ông đây?
Càng đáng sợ hơn là câu hỏi của cô.
Tóc ông đen thế, dùng thuốc nhuộm gì vậy?
Ai cũng đều biết một lãnh đạo tới tuổi này thì tóc phần lớn đều là nhuộm lại, dùng thuốc nhuộm gì để tóc đen mãi không thôi đây?
Đánh người không đánh mặt. Cô bé gái này lại tát thẳng vào mặt người ta.
Trương Hách Bản còn không biết mình sai, ánh mắt to ngây thơ chớp chớp nhìn mọi người, hỏi:
– Mọi người sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nói gì sai sao?
Quách Văn Tung thật sự là rất vui vẻ, nghĩ thầm, cô đương nhiên không nói sai gì rồi. Cô nói hoàn toàn đúng.
Cô không nói như vậy thì làm sao có thể có lỗi với bộ trưởng Triệu đây?
Quách Văn Tung mà Lý Đông Lôi tới mời Bạch Tố và nhóm Hồ Điệp xuống lầu, vốn cũng không có ý tốt gì.Hắn nghĩ trước tiên dùng chiêu bài bộ trưởng văn hóa bắt bọn họ xuống tiếp rượu, sau đó lại sắp xếp một số “hoạt động sau bữa cơm”. Nếu như các cô đồng ý thì đừng có giả vờ làm ngọc nữ thanh thuần trước mặt mình nữa. Người khác là gái điếm, các người cũng thế thôi. Nếu các cô không đồng ý thì sau này chỉ sợ không còn lên nỗi khán đài biểu diễn được nữa, coi như mình được báo thù rửa ẽ hận rồi, cũng xả được cục tức trong lòng.Không ngờ tới là kế hoạch ba bước của hắn còn chưa kịp thực hiện, cô bé này đã châm lửa tự thiêu.
– Làm gì có ông nào chứ?
Quách Văn Tung âm thầm vui sướng như lại và tức giận quát lớn với Trương Hách Bản, nói:
– Cô phải gọi là anh Triệu.
– Anh Triệu sao?
Trương Hách Bản nhìn ông lão ngồi cạnh, vẻ mặt mê mang nói:
– Nhưng vừa rồi các người còn nói hắn là ông già mà. Còn thương lượng là có nên ra tận cửa đón ông già này không. Các người gọi là ông già, sao tôi lại gọi là anh Triệu được? Bộ trưởng Triệu không phải là anh em của các ông cơ mà? Tôi thấy rõ các người không thể là anh em của ông Triệu đâu. Ông Triệu có khí phái và uy vũ thế này, các người chỉ là loại người hầu của ông ấy thôi.
Ánh mắt Triệu Á Châu chuyển về phía Quách Văn Tung, không vui không buồn, khiến lòng Quách Văn Tung phát lạnh,
Hắn hổn hển, nhớn nhác tức giận nói:
– Tôi nói thế bao giờ? Tôi sao lại không tôn kính bộ trưởng Triệu như vậy được? Cái cô bé lừa đảo này, không được ngậm máu phun người. Cô có biết lời nói của cô sẽ gây hậu quả gì hay không?
Lý Đông Lôi cũng nóng nảy, còn lo lắng hơn cả Quách Văn Tung. Quách Văn Tung lo lắng là vì hắn không muốn phá hoại quan hệ giữa nhà mình và bộ trưởng Triệu. Mà hắn lo lắng lại vì mình là quan chức trong thể chết, là cấp dưới trực tiếp của bộ trưởng Triệu. Nếu để hắn nghĩ mình mắng thầm hắn là ông già thì không chừng hắn sẽ cho mình thành trẻ con thật.
– Trương Hách Bản, cô đừng có giả ngây giả dại. Cô cố ý phá hoại quan hệ của chúng ta và bộ trưởng Triệu, rốt cục là có ý đồ gì?
Nếu không phải đang có nhiều người thì Lý Đông Lôi còn muốn lao tới tát cho Trương Hách Bản vài cái. Hắn nhớ kỹ con ranh này rồi. Không, không phải một. Còn cả Bạch Tố, Lâm Hồi m, còn cả Đường Tâm. Hắn muốn cho nhóm Hồ Điệp sống không bằng chết. Thấy vẻ mặt của Quách Văn Tung, Triệu Á Châu thầm nghĩ, có lẽ mình hiểu lầm rồi. Bọn họ chắc không nói sau lưng mình như vậy đâu nhỉ?
Bạch Tố còn lo lắng hơn cả mọi người.
Cô không ngờ Trương Hách Bản vừa lên đã dao trắng đâm vào, dao đó rút ra, đâm thẳng vào tim Quách Văn Tung và Lý Đông Lôi. Vì vậy cô nhảy dựng lên, lớn tiếng quát.
– Bản Bản, cháu sao lại nói lung tung thế. Đó là Quách Tổng và ông Lý nói đùa thôi. Ngay cả nói đùa mà cháu còn không hiểu sao? Đầu cháu bị nước vào à? Giờ mau xin lỗi bộ trưởng Triệu, Quách Tổng và ông Lý đi.
Nghe thấy Bạch Tố răn dạy Trương Hách Bản là nói lung tung, Quách Vân Tung và Lý Đông Lôi nghĩ thầm, người phụ nữ này còn biết tiến thoái, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không.
Nhưng nửa câu sau suýt khiến bọn họ nghẹn tức mà hộc máu.
Cái gì là chúng tôi nói đùa chứ? Chúng ta có bao giờ nói bộ trưởng Triệu là ông già đâu?
Cô nói như vậy không phải là càng khiến bộ trưởng Triệu xác định mình và Lý Đông Lôi nói như thế sao?
Quả nhiên về mặt Triệu Á Châu trắng rồi đen sầm lại.
Quách Văn Tung còn muốn giải thích, Triệu Á Châu đã phất phất tay nói:
– Được rồi, được rồi. Chỉ là xưng hô mà thôi. Ông thì là ông đi. Cô bé này gọi thế cũng không sai. Lấy tuổi của tôi có thể làm ông của cô rồi. Tiểu Quách à, mang thức ăn lên đi.
– Bộ trưởng Triệu, người nghe tôi giải thích đã…
Quách Văn Tung muốn trước khi ăn phải nói rõ chuyện này đã, nếu không thì để cứ không rõ ràng như vậy, sau này càng khó nói rõ rồi.
– Tôi nói là mang thức ăn lên. Triệu Á Châu trầm giọng nói, vẻ mặt cứng nhắc.
– Thế nào? Không chiêu đãi à? Không chiêu đãi thì chúng ta về nhà ăn mì.
– Không không, chiêu đãi chứ. Cũng nên mang thức ăn lên rồi. Quách Văn Tung sắp khóc tới nơi rồi.
Lần này đúng là hắn bị bùn vàng rơi vào quần, không phải là phân thì cũng là cứt rồi.