Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 200: Thế tất phải chết
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Umi | Truyencuatoi.com
Chương 200 : Thế tất phải giết
Bởi vì hai bên không phải bạn bè, thậm chí còn có mâu thuẫn không nhỏ nên ở Bạch Tố không đi ra ngoài tiếp đón. Mãi đến khi cửa phòng có tiếng gõ cửa cô mới đi ra mở cửa.
– Quách tổng, không nghĩ lại gặp được anh ở Yến Kinh.
Bạch Tố cười nói. Cô làm người đại diện, mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại người, lại phải liên hệ với đám phóng viên hay bắt bẻ nhất nên việc đối nhân xử thế sẽ không khiến ai chê trách nửa câu.
– Điều này phải trách Bạch quản lý rồi.
Quách Vân Tung cười ha hả nói. Mặt hắn chữ quốc, mày rậm, mắt to, mặc bộ âu phục màu đen thoạt nhìn rất có mị lực của một người thành công.
– Cô biết tôi là người Yến Kinh, thế mà đến đây cũng không gọi cho tôi. Chẳng lẽ cô lo tôi không mời nổi bữa cơm sao?
– Sao anh lại nói vậy?
Bạch Tố ngoài miệng phủ nhận nhưng trong lòng lại nghĩ, gọi cho ông làm gì, tôi có bệnh đâu?
– Gia tài Quách tổng cả trăm tỷ, dù cho chúng tôi ăn uống ở Yến Kinh tám năm hay mười năm thì đối với ông cũng chỉ như mất sợi lông trâu mà thôi. Anh cũng biết nhóm Hồ Điệp sắp có buổi diễn, thời gian rất gấp nên hai ngày này chúng tôi đều phải gấp rút luyện tập.
– Biết biết.. .
10 Quách Văn Tung gật đầu cười:
– Cũng vì biết chuyện này nên tôi mới tới giúp đỡ cho Hồ Điệp mà.
Hắn nghiêng thân thể, chỉ vào người trung niên đeo kính đằng sau nói:
– Quản lý Bạch, để tôi giới thiệu với cô, đây là trưởng phòng Lý Đông Lôi của bộ văn hoá. Bọn họ chủ yếu phụ trách việc phê duyệt các buổi biểu diễn văn nghệ, các buổi hoà nhạc. Chúng ta có thể biểu diễn hay biểu diễn ở nơi nào đều do họ quyết định.
Trong nội tâm Bạch Tố lo lắng một chút, cô biết hôm nay gặp phải chuyện xấu rồi.
Chắc chắn Quách Văn Tung không có lòng tốt giới thiệu một vị chức cao cho mình đâu. Hắn dẫn người này tới chỉ sợ là để uy hiếp đi.
Xem ra lời đồn bọn họ có chỗ dựa trong ngành văn hoá là không giả.
Chẳng qua Bạch Tố cũng chưa bao giờ hoài nghi điều này. Nếu không có chỗ dựa thì Bách Nghệ làm sao có thể phát triển mạnh trở thành một trong ba công ty giải trí lớn của Hoa Hạ trong mấy năm ngắn ngủi như vậy được.
Hắn lại chỉ vào Bạch Tố nói:
– Lý Xử, đây là người đại diện cho vương bài của Hoa Thanh, là người đại diện cho Hồ Điệp, Bạch quản lý, Bạch Tố.
– Chào cô, Bạch quản lý. Lý Đông Lôi mỉm cười chủ động bắt tay Bạch Tố.
– Trưởng phòng Lý, về sau xin chiếu cố nhiều hơn. Bạch Tố không biết hai người này có âm mưu gì, chỉ có thể ứng phó trước.
– Không nói tới chiếu cố nhưng giúp đỡ lẫn nhau thì vẫn cần. Lý Đông Lôi nói tiếp:
– Hơn nữa, có Quách tổng ở đây tôi cũng phải nể mặt anh ấy vài phần chứ.
Nghe được Lý Đông Lôi nói vậy trong lòng Bạch Tố càng thêm lo lắng.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt, ngược lại vẻ mặt tươi cười mời hai người vào nhà.
– Hai vị muốn uống gì? Bạch Tố lên tiếng hỏi:
– Chỉ có hồng trà cùng trà xanh, hai vị khách quý dùng tạm nhé.
– Không cần đâu. Quách Văn Tung ngồi trên ghế salon, khoát tay nói:
– Vừa rồi chúng tôi đã uống trà ở văn phòng trưởng phòng Lý rồi, phải giữ bụng để ăn cơm chiều chứ. Mà sao không thấy ba tiểu Hồ Điệp xinh đẹp nhỉ?
– Các cô ấy luyện tập quá mệt mỏi nên đi ngủ rồi. Bạch Tổ nói.
– Vậy tốt, chúng ta nói chuyện trước.
Quách Văn Tung nói. Hắn chỉ ghế sopha đối diện, mời Bạch Tố ngồi xuống rồi nói:
– Bạch quản lý, cô cũng đã biết tâm ý của tôi. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi mời cô. Vẫn là câu nói kia, tôi rất coi trọng năng lực của cô, hi vọng cô có thể tới Bách Nghệ giúp tôi, điều kiện tuỳ cô chọn.
Bạch Tố cười lắc đầu nói:
– Quách tổng, chúng ta đã bàn về việc này rồi, tôi cũng đã nói đáp án của mình. Tôi không thể rời khỏi Hồ Điệp, các cô ấy có ý nghĩa rất quan trọng với tôi.
– Tôi cũng nói rồi, cô có thể mang theo Hồ Điệp cùng gia nhập. Quách Vân tung hơi nghiêng thân về phía trước, chờ mong biểu hiện của Bạch Tố trông rất thành ý nói:
– Tôi sẽ không bạc đãi các cô, không chỉ có thu nhập cao mà tôi còn có thể tạo cơ hội để các cô phát triển. Tôi thừa nhận, T4 không phải đối thủ của các cô, thậm chí cũng không có tư cách so sánh. Họ cũng không thể trở thành một Hồ
Điệp khác. Tôi rất mong Hồ Điệp sẽ đến. Tôi sẽ khiến họ trở thành nhóm nhạc nữ & hot nhất Hoa Hạ, không hot nhất Châu Á.
Bạch Tố trầm mặc không nói.
Đương nhiên cô sẽ không tin tưởng lời nói của Quách Văn Tung. Trước kia Ê không tin, bây giờ càng không tin.
Không đi ăn máng khác còn được, chứ nếu đi qua rồi hắn đưa ra một số yêu cầu quá đáng hoặc bởi vì hận Hồ Điệp mà không cho bọn họ biểu diễn thì lúc đó cô tìm ai khóc đây?
– Bạch quản lý, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ, không để thành ý của tôi trôi theo nước chảy.
Quách Văn Tung cười ha hả nói.
Lý Đông Lôi ở bên cạnh cũng xen vào:
– Đúng vậy. Tôi biết Quách tổng nhiều năm nhưng hiếm khi thấy hắn thành khẩn mời ai như vậy. Bạch quản lý đừng phụ ý tốt này nha.
– Quách tổng, trưởng phòng Lý, không phải tôi không biết tốt xấu mà tôi thật sự không thể đồng ý được.
Bạch Tố khó xử nói:
– Tôi ký kết hợp đồng với công ty còn chưa hết hạn, Hồ Điệp cũng ký hợp đồng dài hạn với công ty rồi. Hơn thế nữa, tôi cũng không thể thay Hồ Điệp quyết định chuyển đi được. Người đại diện phải phụ thuộc vào nghệ sĩ, nếu Hồ Điệp không đi thì một người đại diện như tôi chuyển sang cũng không có nghĩa gì đúng không?
– Không sao, ba tiểu Hồ Điệp cũng đang ở khách sạn, vậy chúng ta gặp mặt nói chuyện được chứ? Quách Văn Tung nhìn đồng hồ quay sang nói với Lý Đông Lôi:
– Chắc Triệu bộ trưởng cùng Khuông chủ nhiệm cũng sắp đến rồi đấy.
– Sắp đến rồi. Lý Đông Lôi gật đầu.
Quách Văn Tung quay sang nói với Bạch Tố:
– Bạch quản lý, hôm nay tôi làm chủ mời được bộ trưởng Triệu Á Châu cùng chủ nhiệm Khuông Tân Văn của bộ văn hoá tới. Cô mời ba tiểu Hồ Điệp tới gặp mặt, tâm sự với chúng tôi một lúc được chứ.
Quả nhiên, hồ ly đã lộ đuôi rồi.
Quách Văn Tung mang Lý Đông Lôi tới là để ra uy, sau đó giả vờ thành tâm nói chuyện hợp tác, hi vọng mình cùng Hồ Điệp đến Bác Nghệ giúp hắn.
Khi mình vừa từ chối hắn lại sinh độc kế, mời cán bộ của bộ văn hoá tới lại muốn mình cùng Hồ Điệp đi tiếp khách. Có nên đi hay không đây?
Nếu đi sẽ trúng quỷ kế của Quách Văn Tung. Nếu ăn xong còn có tiết mục khác thì sao?
– Còn nếu không đi, thế thì không phải đắc tội với cán bộ của bộ văn hoá sao? Buổi hoà nhạc của Hồ Điệp tại Yến Kinh còn chưa diễn ra nữa.
Quách Văn Tung đã tính toán kỹ càng. Đây là bức Hồ Điệp đến bước đường cùng mà.
Trong khi suy nghĩ, cô nghe bọn hắn nói chuyện hình như còn mời một bộ trưởng cùng chủ nhiệm nữa chứ.
Nếu vậy Hồ Điệp không chỉ đắc tội với một người đâu. Đây chính là một nhóm, thậm chí là một hệ thống cán bộ trong ngành văn hoá giải trí đấy. Đây không phải chỉ còn đường chết sao?
– Thật sự rất xin lỗi. Bạch Tố mặt áy náy nói:
– Quách tổng, Lý Xử, hai anh cũng biết ngày mai buổi hoà nhạc của Hồ Điệp sẽ diễn ra. Mấy ngày này các cô ấy vẫn liều mạng luyện tập, thật sự là rất mệt mỏi, sau khi về ăn một chút liền đi ngủ rồi. Hôm nay trời lại lạnh như thế, tôi cũng không thể lôi các cô ấy từ trên giường xuống được. Nếu không cẩn thận họ sẽ bị cảm lạnh làm ảnh hưởng đến buổi biểu diễn ngày mai. Tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Hay là để lần sau do chúng tôi làm chủ mời Quách tổng cùng trưởng phòng Lý được không?
Nụ cười trên mặt Lý Đông Lôi biến mất, không vui nói:
– Bạch quản lý nói vậy đã có thể không được. Chúng tôi đầy thành ý đích thân tới mời, chỉ muốn cùng Bạch quản lý và nhóm Hồ Điệp ăn một bữa cơm tối cũng khó sao? Tôi biết ngày mai Hồ Điệp có buổi diễn mà T4 cũng có buổi diễn nhưng họ đã sớm đợi trong phòng ăn rồi. Bạch quản lý, chúng ta làm nghề gì thì phải có giác ngộ của nghề đó đúng không?
Đây là chĩa súng thật đấy. Ngôi sao tham gia bữa tiệc của quan lớn và thương gia giàu có là chuyện thường, vừa để lôi kéo chỗ dựa, vừa là kiếm thêm chút tiền cơm. Những ngôi sao kia thường sẽ không từ chối. Tất nhiên có một số bữa tiệc là không thể từ chối.
Bởi vì, ăn bữa cơm mà mời được ngôi sao sẽ chứng minh người đó thành công.
Mà bây giờ lại là tiệc rượu của quan lớn nhất ở bộ văn hoá, ai dám đắc tội chứ?
Ngay lúc này, Bạch Tố rất muốn lao tới cắn chết tên ti tiện bị ổi Quách Vân Tung này.
Vì muốn dụ dỗ Hồ Điệp mà ngay cả T4 cũng muốn hi sinh rồi.
Nhưng T4 là T4, Hồ Điệp là Hồ Điệp. T4 có thể làm nhưng Hồ Điệp cũng không cần làm như thế. T4 có thể làm vì sao bắt Hồ Điệp cũng phải làm?
Cô phải trả lời mấy người kia việc này thế nào đây?
Bạch Tố còn đang suy nghĩ xem trả lời thế nào thì có tiếng gõ cửa.
Bạch Tố đi ra mở cửa thì nhìn thấy Trương Hách Bản đứng ở ngoài cười hì hì.
Bạch Tố vội vàng ra hiệu cho Trương Hách Bản, bảo cô mau tránh đi.
Nhưng Trương Hách Bản giống như không phát hiện, vừa cười vừa nói:
– Dạ Bạch, khách đã về chưa? Chúng ta đi ăn khuya đi.
Quách Văn Tung không nghĩ Trương Hách Bản sẽ chủ động đưa đến cửa, nghe cô nói liền cười nói:
– Bạch quản lý, cô nghe thấy không, người đẹp Bẫn Bản cũng đói bụng, vậy chúng ta cùng đi chứ. Tôi đã đặt phòng ở lầu bốn của khách sạn này rồi.
Bạch Tố trừng Trương hách Bàn rồi xoay người nói:
– Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Đường Tâm cùng Lâm Hồi Âm ngủ rồi, tôi cùng Bản Bản đi qua kính rượu mấy vị lãnh đạo…
Cô nghĩ thầm, ít một người liền ít đi phiền toái. Hơn nữa, Đường Trọng tuyệt đối không thể đi. Với tính cách của hắn, 90% sẽ đấu võ cùng người ta, 10% sẽ đánh cho người ta không ra tay được.
– Chị Hồi Âm cũng đói. Trương Hách Bản cười nói.
Lúc này Bạch Tố mới thấy Lâm Hồi Âm đã chỉnh tề đứng ở cửa rồi.
Trong lòng Bạch Tố cảm động, cô biết hai người này là lo lắng cô không ứng phó được mới cố ý đến giúp mình.