Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 198: Anh trai ngựa giống
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Umi | Truyencuatoi.com
Chương 198: Anh trai ngựa giống.
Răng rắc.
Một cỗ Porsche Cayenne nghiền cành khô trên nền đất đầy lá rụng, tới trước cửa của một tòa biệt thự mới ngừng lại.
Một cô gái mặc đồ màu hồng đẩy cửa xuống xe, thời tiết bên ngoài lạnh khiến thân thể cô rùng mình một cái, kìm lòng không được liền quấn nhanh khăn quàng cổ cùng áo khoác lên người.
– Mùa đông ở Yến Kinh giống như là bà lão khoác áo bông vậy, bên trong gầy còm, bên ngoài mập mạp, phảng phất như kéo dài một thế kỷ vậy.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên trời, nghĩ thầm tiết trời như thế này chắc hẳn sắp có tuyết rơi.
Cô đi đến cửa biệt thự, vốn là chuẩn bị thò tay gõ cửa nhưng nghĩ nghĩ một lúc lại lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi của mình, tự mở cánh cửa lớn.
Cũng bằng chiếc chìa khóa này, cô mở cửa phòng biệt thự.
Đẩy cửa vào, cô trực tiếp đi lên tầng hai của biệt thự.
Phía bên phải tầng hai có một gian phòng, cửa phòng không khóa, từ ngoài đã có thể nhìn thấy quần, áo khoác, gối, đồ lót cùng Bra-áo ngực của phụ nữ rơi trên mặt đất. Trong phòng tràn ngập mùi hormone, có thể tưởng tượng đêm qua chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày rồi đi đến cửa sổ kéo một bức màn ra.
Xoẹt!
Căn phòng đen kịt bây giờ đã tràn đầy ánh sáng tươi đẹp, đủ để khiến mọi người đang ngủ say trên giường bừng tỉnh.
– A. Một cô gái kinh hãi hô lên, cô ngẩng đầu lên, tóc tai bù xù nhìn cô gái mặc đồ màu hồng đứng bên cửa sổ, tự giác phát ra tiếng kêu.
– Trương Khả? Thiếu nữ mặc đồ màu hồng nhìn thấy gương mặt quen thuộc nằm trong ổ chăn kia cũng không khỏi sững sờ.
Trong hội bọn họ, cô gái này nổi danh là “thục nữ điển hình, đã đính hôn cùng với công tử Lí Giai, hai người như tình mật ý, thường xuyên ân ái công khai, nghe nói tại lễ Giáng Sinh năm nay sẽ kết hôn. Không ngờ trước khi kết hôn một tháng lại nằm trên ngường anh cả của mình.
– Bồ Đề sao? Cô trở về từ lúc nào vậy? Trên mặt Trương Khả không khỏi thoáng hiện một vòng xấu hổ.
– Ngày hôm qua. Đồng Bồ Đề cười hì hì nhìn cô, nói:
– Thoạt nhìn thấy cô rất gầy, không ngờ bộ ngực lại lớn như vậy.
Sắc mặt Trương Khả càng thêm khó chịu, nhỏ giọng nói:
– Bồ Đề, cô cũng biết trong hội của chúng ta nam cũng như nữ, tất cả chơi tất cả đấy, ai cũng không ý kiến với ai. Nhưng vẫn mong cô đừng nói ra ngoài.
– Nhìn cô nói kìa. Đồng Bồ Đề cười ha hả nói.
– Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái. Mặc kệ đây là lần thứ nhất hay lần thứ một trăm nhưng cũng đã là vợ chồng. Đã là vợ chồng thì có nghĩa cô là chị dâu tôi, tôi có có thể bán đứng chị dâu của mình sao? Tôi có thể lại để cho Lí Giai kia hận anh cả tôi sao? Tôi không làm được cái việc ngu ngốc này.
Trương Khả thoải mái gật đầu, dùng chăn mền bọc lấy ngực, thò tay với nội y ở trên mặt đất. Vì sợ bị nhìn thấy, cho nên tay cô không có cách nào duỗi thẳng, không với tới nội y được.
– Hắc. Đồng Bồ Đề nhếch miệng, nói:
– Tất cả mọi người quen như vậy rồi, cũng không cần khách khí như vậy. Có muốn tôi giúp cô nhặt lên không?
– Không cần, không cần.
Trương Khả dũng cảm kéo chăn ra, thân thể trần truồng chạy đến ven bệ cửa sổ, nhặt quần áo của mình rồi chạy tới toilet.
Eo mảnh mông gầy, ngực lại run rẩy.
Đồng Bồ Đề huýt sáo, nói:
– Quả thật ánh mắt anh cả tôi không tệ, cực phẩm như vậy cũng bị hắn phát hiện.
Bởi vì sau khi bỏ đống chăn ra, một thân thể phụ nữ đẫy đà lõa lồ ở trước mặt Đồng Bồ Đề.
– Các người còn muốn giả bộ ngủ đến lúc nào?
Sau đó, một người đàn ông có bộ dáng thoạt nhìn rất giống siêu sao đá bóng quốc tế ở nước Anh tên là Beckham, đầu tóc rối bời, râu ria rậm rạp, từ trong chăn thò đầu ra. Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn cô gái đứng ở cửa sổ đang nhìn bọn hắn chằm chằm, cười khổ nói:
– Em gái bảo bối của anh, em không biết làm chuyện này sẽ làm giảm tuổi thọ sao?
Sau đó, hắn tự tay vỗ vỗ ổ chăn khác nói :
– Bảo bối Điềm Tâm, rời giường đi.
Vì vậy, từ trong chăn lại có một người phụ nữ đầy đặn chui ra. Bộ ngực căng phồng, mặt và cổ lại cực gầy, cũng là một trong những người đàn bà cực phẩm ở trên giường.
Đồng Bồ Đề cũng không biết cô gái này, không biết anh trai bất lương của hắn phát hiện ra hạt giống tốt này ở chỗ nào.
Cô gái này liếc nhìn Đổng Bồ Đề, không sợ hãi, không xấu hổ, nhặt quần áo từ mặt đất lên rồi mặc vào người. Sau đó cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang nằm trên giường, mim cười duyên dáng, sau đó im lặng rời đi.
Gã đàn ông này nhìn cặp mông lớn vặn vẹo lúc cô gái rời đi, có chút tiếc nuối nói:
– Đây mới là đàn bà.
– Thể lực không tệ lắm.
Đồng Bồ Đề giễu cợt nói.
– Ha ha. Lớn tuổi rồi.
Gã đàn ông này vẫn hồn nhiên chưa nhận ra đây là em gái đang châm chọc. Hắn dùng chăn mền che khuất bộ phận trọng yếu của thân thể mình, nghiêng dựa vào đầu giường, thò tay lấy một điếu thuốc từ tủ đầu giường nhen nhóm. Sau khi hít một hơi thuốc lá, hắn tự khen mình nói:
– Mười năm trước, bên trên cái giường ngủ này có thể chứa một bầy. Em cho rằng ngoại hiệu “ngựa giống của anh tự đến hay sao?
Cái giường lớn này của hắn cũng rất đặc biệt, rộng 2m tám, chiều dọc cũng là 2m2. Nếu muốn nằm chật chiếc giường này thì ngoài hắn ra còn phải 3,4 người nữa.
Chiếc giường quả thật rất lớn.
– Quả thật em thấy rất kiêu ngạo vì có một anh trai ngựa giống. Đổng Bồ Đề nói.
Gã đàn ông này lại hít một hơi thuốc lá, nhìn một thân áo đo trước mặt tại giống như một đóa hoa hồng mùa đông, thương tiếc nói:
– Em gái bảo bối của anh, em thật vất vả từ Ấn Độ trở về vậy mà đã tới gặp anh trước. Nhưng bây giờ mới là sáng sớm mà đã chạy tới quấy rầy mộng đẹp của anh, còn châm chọc, khiêu khích anh như vậy, lương tâm em không thẹn sao?
– Bây giờ còn là sáng sớm sao? Đồng Bồ Đề kêu lên.
– Bây giờ cũng đã là ba giờ chiều rồi.
– Cũng là bởi vì biết rõ thời gian nên anh mới nói sáng sớm. Em cho rằng ngựa ẽ giống bắt đầu làm việc lúc nào?
– Gã đàn ông không khách khí nói.
– Nói đi. Không chuyện không lên điện Tam Bảo. Em tìm anh là có chuyện gì vậy?
– Chuyện tối hôm qua là do anh làm à? Đồng Bồ Đề gọn gàng dứt khoát hỏi.
– Chuyện gì?
– Ban nhạc Hồ Điệp bị người tập kích.
Đồng Bồ Đề nói. Có một số việc có thể giấu diếm được người bình thường, dấu diếm được rất nhiều người nhưng lại hết lần này tới lần khác không lừa được các cô.
Gã đàn ông kinh ngạc nhìn cô, nói:
– Em chính là vì chuyện này mà chạy tới quấy rầy mộng đẹp của anh sao?
– Đương nhiên là cũng muốn đến xem anh trai yêu quý của em thế nào. Đồng Bồ Đề dịu dàng cười nói.
– Bồ Đề à Bồ Đề, em thật giống như cái tên. Gã đàn ông vừa cười vừa nói.
– Anh nghĩ sư phụ của em cho em đổi tên “Bồ Đề là muốn em giác ngộ, trí tuệ bỗng nhiên khai mở như chợt tỉnh ngủ, đốn ngộ chân lý, có cơ hội đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục hả? Anh nghĩ em theo bà lão Long Thụ kia học tập pháp môn huyền diệu sẽ càng ngày càng thông minh, không nghĩ chỉ số thông minh cũng không lợi hại lắm. Nếu như anh ra tay thì hắn còn có thể sống được sao?
– Anh đã quan tâm tới hắn rồi hả?
– Quan tâm thì chưa tới, chỉ là chú ý mà thôi.
Người đàn ông không đếm xỉa nói.
– Đối với Đồng gia chúng ta mà nói, quả thật cái tên họ Đường này rất chướng mắt.
– Anh đã biết rõ chuyện về hắn hả? Đồng Bồ Đề cảm thấy rất cổ quái, nếu người khác nghe được khẳng định không hiểu ra sao, thế nhưng người đàn ông này lại không lơ đễnh chút nào.
– Đương nhiên. Hắn trầm giọng nói.
– Em cho rằng trên cái thế giới này ai là người có chỉ số thông minh cao nhất? Chính là người xấu. Ai là người có chỉ số thông minh cao nhất trong đám người xấu? Chính là đàn ông yêu đương vụng trộm, là một kẻ háo sắc. Nếu như làm chuyện này mà ngay cả một ít chỉ số thông minh cũng đều không có thì chẳng phải đã bị người khác đánh chết rồi sao?
– Thói quen ưa thích thiếu phụ đàng hoàng của anh cũng có thể sửa sửa lại. Đồng Bồ Đề khuyên nhủ.
– Hắc.
Gã đàn ông nhếch miệng cười nói, hút thuốc như vậy mà hàm răng lại không bị khói nhuộm màu. Răng đều, trắng nõn, thoạt nhìn rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra thiện cảm.
– Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng nhất định phải theo đuổi thiếu phụ đàng hoàng. Em không hiểu, thiếu phụ và thiếu nữ hoàn toàn không giống nhau. Thiếu nữ là cô muốn cái gì thì tôi cho cái đó, còn thiếu phụ đó là tôi muốn cái gì thì cô cho cái đó.
Em có hiểu không?
– Em không rõ. Em không tốt cái chuyện này. Đồng Bồ Đề nói.
– Không phải anh làm, chẳng lẽ là do cái gã thích vẽ hổ kia làm sao?
– Cũng không phải hắn. Gã đàn ông này lắc đầu.
– Sao anh khẳng định như vậy?
– Em quên rồi sao? Rất lâu trước đây, lúc anh với hắn vẫn là bạn bè. Lúc đó hắn thích vẽ nhất không phải hổ mà là rồng, về sau vì cấm nên mới không thể không đổi thành vẽ hổ. Gia đình bọn họ như vậy, cả ngày vẽ rồng có ý nghĩa gì? Một gã có ý chí rồng hổ sẽ quan tâm tới chuyện nhỏ của gia đình sao? Nếu như là hắn ra tay thì hắn sẽ không mời tay chân mà sẽ trực tiếp tìm sát thủ, hoặc là trực tiếp để cho những đứa em trai theo đuổi ra tay.
– Vậy là do ai làm? Đồng Bồ Đề cau mày hỏi.
– Em gái tốt của anh. Em cảm thấy đùa giỡn với anh trai em thú vị lắm hả? Gã ngựa giống cười khổ nói.
– Rõ ràng em cũng đã biết đáp án, còn chạy tới khảo nghiệm anh làm cái gì?
Đồng Bồ Đề bắt đầu cười khanh khách, ngây thơ nói:
– Người ta mới chỉ suy đoán, không xác định.
– Tự cho là thông minh, ra tay lại hẹp hòi, nhất định là phụ nữ. Ngoài Khương Di Nhiên thì còn có thể là ai? Nếu như hỏi người nào của Khương gia hận người Đường gia nhất thì chẳng phải là cô ta sao? Bởi vì chuyện kia đã khiến cho cha cô ta thiếu đi ủng hộ của nhà chúng ta, ở lần nhiệm kỳ mới khó có được cơ hội được lên chức. Muộn một bước chính là muộn cả đời. Còn trẻ như vậy đã lui xuống, nghĩ đến trong lòng rất không cam tâm đấy.
– Chuyện người nhà Khương gia cũng quá bất lợi.
Đổng Bồ Đề quay người mở cửa sổ ra một khe hở. Thực sự không khí ở trong phòng rất ngột ngạt, khó chịu.
– Đã không chào đón người ta trở về thì quang minh chính đại đứng ra phản đối là được rồi, dùng loại thủ đoạn nhỏ này để bức người rời đi, còn muốn đồ trách nhiệm lên thân chủ Đồng gia chúng ta.
– Em cho rằng mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?
Điều thuốc trong tay người đàn ông này đã được hút xong. Hắn nhìn một vòng, không tìm được cái gạt tàn thuốc, vì vậy liền nhét nó vào trong chén nước để ở đầu giường.
– Em biết vì sao thằng nhóc họ Đường kia lại không sợ hãi, làm việc đàng hoàng như vậy không?