Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 197: Hôm nay cô cứ khen tôi đi!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Umi | Truyencuatoi.com
Chương 197: Hôm nay cô cứ khen tôi đi!
– Ở trên mặt tôi. Tiếng nói của Tô Sơn như ngọc thạch va chạm, vô cùng thanh thúy.
Yêu hay không yêu?
Yêu hay không yêu?
Nói thật, đây là lần đầu tiên Đường Trọng nhìn thấy một cô gái có tư chất như Tô Sơn.
– Lần đầu gặp mặt, cô ở đình giữa hồ dùng một đầu dây đỏ buộc một đóa hoa để câu cá, cho Đường Trọng ấn tượng một cô gái rất mơ mộng.
Xinh đẹp, khí chất, cao nhã, không thể tiếp tục khen ngợi thêm nữa bởi nếu khen thêm sẽ có người mắng Đường Trọng là kẻ mê gái.
Chi nhìn vào đôi mắt thôi mà sao có thể nhìn ra nhiều điều như vậy?
Đường Trọng đọc nhật ký của Đường Tâm nên biết Tô Sơn có một thói quen là mỗi tối thứ sáu hàng tuần là đi chơi tennis, vì vậy liền cố ý tự tạo cơ hội vô tình gặp được. Đương nhiên loại vô tình gặp được này thật sự là không có chút nào ngẫu nhiên mà là cố ý đấy, rất dễ bị người khác phát hiện.
Bởi vì bình thường sân tennis số ba căn bản không mơ cho người ngoài, chỉ có sinh viên có địa vị cực cao ở trường học như Tô Sơn mới có khóa. Nói cách khác, ngoài Tô Sơn ra thì cũng không có người nào đi tới sân tennis số ba này, bọn họ sẽ đi tới sân tennis công cộng hoặc là sân tennis số một, số hai hoặc sân tennis số bốn, số năm.
Lúc xưa, Đường Trọng đối với hành động của mình cũng không tin tưởng lắm. Nếu quả thật Tô Sơn là người bạn tốt nhất của Đường Tâm, vậy thì hắn muốn thử một chút. Nếu như cô không nhận ra mình, vậy thì hết thảy cũng không dám, chứng tỏ cô không biết mình có quan hệ với Đường Tâm. Cô càng không biết người hiện tại xuất hiện biểu diễn ở trước mặt công chúng mà truyền thông gọi là Đường Tâm thật ra là hàng giả.
Nhưng nếu như cô nhận ra mình hoặc là nói sau khi cô biết chuyện lại không giữ kín bí mật cho mình, vậy thì tình bạn giữa cô và Đường Tâm là không đáng tin cậy đấy, chính mình sẽ lập tức khuyên bảo Bạch Tố từ bỏ loại quyết định vớ vẩn này đi. Là ai nói kia mà? Có thể tin tưởng trên đời có quỷ nhưng không thể tin tưởng những lời từ miệng đàn bà.
Đối với Đường Trọng mà nói, hắn tin tưởng đàn ông có chân tình nhưng không tin đàn bà có chân tình.
Hắn ở trong tù đã nghe được quá nhiều thiếu phụ vất bỏ người tình như câu chuyện bị tình Phan Kim Liên luyến gian Tây Môn Khánh, lại gặp được quá nhiều tội phạm, lúc vừa mới đến thì cứ hai, ba ngày lại có người phụ nữ đến thăm, về sau nửa năm, một năm đều không đến, tình cảnh bị thương. Những người đàn ông kia càng ngày càng trầm mặc, cuối cùng triệt để buông xuôi hy ô vọng, cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề gì với chuyện này.
Đương nhiên là chẳng trách ai. Anh không thể ở cùng cô ấy thì dựa vào cái gì mà yêu cầu cô ấy chờ anh?
Đường Trọng đã nhận được một kết quả không tưởng được, lần đầu tiên cô e nhìn thấy mình đã biết rõ chân tướng nhưng cô không hề đề cập tới việc này.
Đáp án này cũng không tệ lắm.
Vì vậy Đường Trọng nịnh nọt muốn giúp cô vác túi vợt bóng tennis, đương nhiên kết quả là bị Tô Sơn từ chối.
Về sau là chuyện ở trong quán Cẩm Tú. Cô gái này thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, không có mấy cân sức nặng nhưng chỉ vì đạt được một tin tức liền đem chính mình, Khương Khả Khanh, Hồng Ưng cùng với Du Mục, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của cô.
Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, thủ đoạn độc ác, tâm kế đứng đầu, làm cho người ta chỉ nhìn qua đã phát lạnh.
Đường Trọng tức giận đẩy ngã cô nằm trên ghế salon, hắn muốn nói cho cô biết rằng bất luận cô cường thế cỡ nào thì tôi đều có thể đặt cô ở dưới khuôn mặt.
Cô biết rõ ý nghĩ của hắn, chấp nhận cảnh cáo của hắn.
Cảnh cáo chấm dứt, Đường Trong giao quán Cẩm Tú cho cô quản lý, cũng phụ trách theo dõi Lâm Vi Tiếu. Cô cũng biết điều, chỉ phụ trách kinh doanh cùng nghiệp vụ, về phần tài vụ và nơi này đều giao cho Lâm Vi Tiếu.
Bởi vì Đường Trọng đến từ ngục giam, từ nhỏ đã bị chòm râu dài dùng thủ đoạn bức bách hoặc là nói là áp bách không thuộc lứa tuổi của mình để phát triển. Cho nên, tâm lý của hắn cách xa tuổi thật của hắn.
Nhưng không phải là hắn không thừa nhận, Tô Sơn là người con gái nắm chắc nguyên tắc tiến lùi nhất mà hắn biết.
Một người con gái, còn là một cô gái xinh đẹp, có thể làm được chút điểm quả thật không dễ dàng.
Một ví dụ đơn giản nhất. Vì sao có một số ngôi sao nữ có thể đơn giản gả vào hào phú, hơn nữa những cô gái này còn phải vất vả hao tổn tâm cơ?
Cũng là bởi vì các cô không nắm chắc điểm thăng bằng kỳ diệu giữa tiến và lùi.
Lúc này đây, cô đồng ý tới đây tận tâm tận lực trợ giúp mình. Vì tránh cho mình bị đưa ra ngoài ánh sáng mà tự làm xấu cô trước.
Nghĩ đến việc Tô Sơn ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, đem rất nhiều khả năng cho tới bây giờ cô cũng chưa dùng qua hoặc là cũng không biết cách thức bôi đồ trang điểm lên mặt như thế nào, bôi lên một lần rồi lại rửa, rồi lại bôi lên, trong lòng Đường Trọng sinh ra một chút tình ý.
Không dễ dàng!
– Cô cần phải vẽ ở trên mặt của tôi. Đường Trọng vui đùa nói:
– Thí nghiệm ở trên mặt cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô rất xinh đẹp, không cần trang điểm cũng đã đẹp mà trang điểm lên lại càng đẹp.
Tô Sơn rất nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Quả thật là như thế.
Đường Trọng tí nữa thì ngã xuống đất. Cô gái này thật đúng là không biết xấu hổ, cứ như vậy tiếp thu tất cả những lời tâng bốc của mình sao?
– Còn nhiều thời gian. Tô Sơn bỏ qua biểu lộ kinh ngạc của Đường Trọng nói:
– Bây giờ bắt đầu thí nghiệm ở trên mặt anh.
– Cô chờ một chút. Đường Trọng nói ra.
– Tôi đi sang bên cạnh lấy một chút đồ trang điểm.
Đường Trọng gõ cửa, Bạch Tố ra mở cửa phòng, hắn nhìn thấy Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản đều tụ tập ở chỗ này.
– Sao mọi người đều ở đây? Đường Trọng cười hỏi.
Bạch Tố còn chưa kịp trả lời thì Trương Hách Bản đã vội xen vào hỏi:
– Cô ấy là ai? Anh lừa gạt cô gái ấy từ chỗ nào thế?
– Chuyện này liên quan gì tới cô? Đường Trọng chẳng muốn trả lời vấn đề này của cô.
– Hừ, không nói thì tôi cũng biết. Nhất định là anh lừa gạt bạn gái ở trường học. Trương Hách Bản hừ lạnh nói.
Lâm Hồi m cũng nhìn Đường Trọng, mặc dù hiếu kỳ nhưng với tính tình của cô thì cũng sẽ không hỏi cái gì.
Bạch Tổ kéo tay Đường Trọng, nhỏ giọng hỏi:
– Tại sao là cô ấy?
– Cô biết cô ấy sao? Đường Trọng hỏi.
– Làm sao có thể không biết? Danh tiếng trong trường học của cô ấy còn lớn hơn Bạch Tố lại khanh khách cười, nói:
– Tuyển người này quả thật là rất phù hợp. Cô ấy là bạn của Đường Tâm, có phải đã nhận ra cậu không?
Bạch Tố cũng là người thông minh. Nàng từ trong miệng Đường Tâm nghe nói qua Tô Sơn, lại thấy Đường Trọng tìm Tô Sơn làm thợ trang điểm, đã biết rõ bọn họ cũng gặp gỡ nhau ở trong trường học, hơn nữa Tô Sơn đã biết bí mật Đường Trong gia trang Đường Tâm.
Nói cách khác, với tính cách thận trọng như vậy của Đường Trọng thì không thể nào tùy tiện mang một người con gái vào đây.
– Đúng vậy. Đường Trọng nói.
– Cô ấy còn biết nhiều hơn tưởng tượng của chúng ta.
– Vậy cậu phải nịnh nọt cô ấy cho tốt rồi. Thật sự không thi triển mỹ nam kế được à? Cô ấy đã thấy nhìn thấy gương mặt quá bình thường kia của cậu, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này, hai mắt cô ấy có tỏa sáng không?
Đường Trong nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói:
– Tôi không thấy ánh mắt cô ấy sáng ngời nhưng nhìn thấy cô ấy, hai mắt tôi lại tỏa sáng.
Bạch Tổ nói:
– Cậu không tiếp khách cho tốt lại chạy đến chỗ chúng ta làm gì?
– Tôi tới lấy công cụ trang điểm. Đường Trọng nói.
– Ừ. Đúng vậy. Bạch Tố gật đầu. Cô đến góc phòng lấy ra một cái túi xách LV lớn, nói:
– Đây là túi đựng đồ của A Ken, tôi sớm đã mang theo, cậu cầm lấy đưa cho cô ấy dùng.
Đường Trọng nhận túi xách liền chuẩn bị quay người trở về.
– Chúng tôi phải lập tức đi diễn tập rồi, dù sao cậu cũng đã quen thuộc sân khấu, hôm nay cũng không cần đi. Cậu ở lại trong quán rượu để cô ấy trang điểm, tạo hình cho cậu. Đối với cậu mà nói, làm cách nào để che dấu thân phận ở trên sân khấu mới thật sự là khó khăn.
– Đã rõ. Đường Trọng đồng ý nói.
Đợi đến lúc bóng lưng Đường Trọng biến mất, cửa gian phòng đóng lại, Trương Hách Bản hơi bĩu môi mắng:
– Háo sắc.
Bạch Tố đi đến ngồi bên người Trương Hách Bản, ôm ấp lấy bờ vai của cô, cười hì hì nhìn xem cô rồi nói:
– Sao thế? Ghen tị hả? Nhìn thấy hắn hắn có cô gái khác nên trong lòng không thoải mái hả?
Trương Hách Bản bĩu môi, nói:
– Dì Bạch, dù đang sỉ nhục thưởng thức của cháu. Cháu thà thích A Ken còn hơn là thích hắn.
– Đừng trách dì Bạch không có nhắc nhở hai cháu. Nếu các cháu không nhanh tay sẽ bị người khác đoạt đấy, đến lúc đó cũng đừng trách gì không nói. Bạch Tố nhìn Lâm Hồi cùng Trương Hách Bản, chăm chú nói:
– Thật ra hắn thật là một người đàn ông không tồi.
– Vậy dì đem hắn thu đi. Trương Hách Bản khanh khách cười.
– Nếu phụ nữ đã đến 30 tuổi rồi mà vẫn còn không tìm được đàn ông thì sẽ già nhanh lắm đấy.
– Muốn chết. Bạch Tố thò tay bắt lấy miếng thịt núng ních trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Hách Bản, hai người đùa giỡn với nhau một lúc.
Đường Trọng mang túi đồ trở về phòng, phát hiện Tô Sơn đã cởi áo khoác lông dày màu đen treo trên giá áo. Chắn chắn chiến áo lông ấy vô cùng đắt tiền, ít nhất là với 100 khối tiền mới có thể mua được.
Cô mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng ở bên trong, lộ ra dáng người mảnh mai cao gầy của cô, lại khôi phục một chút thần thái của con nhà quyền quý.
– Chúng ta bắt đầu đi. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tốt. Tô Sơn nhận túi xách A Ken, mở ra lục xem một phen, thở dài nói:
– Thật nhiều thứ đồ tôi đều chưa từng thấy qua.
– Đây là đồ chuyên dụng dành cho ngôi sao. Nếu như người bình thường trang điểm trang điểm như vậy thì sẽ vô cùng mệt.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Hôm nay tôi không đi diễn tập rồi. Chúng ta chuyên tâm làm chuyện này. Cô dùng mặt của tôi làm thí nghiệm, chỉ cần không hủy dung nhan thì tùy cô giày vò.
Tô Sơn nhẹ gật đầu, đi đến trước mặt Đường Trọng, rất nghiêm túc xem xét tường tận bộ dáng của hắn.
Cô muốn rửa mặt Đường Trọng, sau đó lại rửa lần nữa.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể thuần thục giúp hắn tạo hình cùng bổ trang tại hiện trường.
– Lúc anh không đeo kính trông rất đẹp trai đấy. Trong lúc rửa mặt Tô Sơn nói.
– Thật hả? Đường Trọng vô cùng cao hứng. Hắn biết mình rất đẹp trai, thế nhưng bởi vì cách ăn mặc cùng hóa trang nên không ai nhận ra. Đã một thời gian dài không ai khích lệ mình rồi thì phải? Trong trường học đi tới đi lui, những nữ sinh kia đều coi mình là bóng lưng tường, thậm chí coi mình làm nền cho Lương Đào, điều này khiến cho tâm can yếu ớt của Đường Trọng làm sao chịu nổi?.
– Cô nhìn kỹ xem, cô cảm thấy tôi còn có chỗ gì đẹp mắt nữa không? Hôm nay cô cứ khen tôi đi!