Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 163: Đao thứ ba
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 163: Đao thứ ba
Nghe Quách Văn Tung hỏi, Kim Linh trả lời không có nhưng cô cho là hắn vẫn không tin mình.
Biết rõ tính tình biến thái của hắn, trong lòng Kim Linh hoảng hốt, cũng chẳng đã quan tâm đau đớn trên mặt, vội vàng giải thích nói:
– Quách tổng, thật sự tôi không tìm người đóng giả fans hâm mộ T4 tới quấy rối a buổi hòa nhạc của Hồ Điệp. Tôi để cho bọn họ giả trang fans T4, đây không phải là nói cho tất cả mọi người chuyện này chính là do chúng ta làm sao? Tôi đã đi theo anh nhiều năm như vậy, anh cần phải hiểu rõ tôi. Tôi làm sao có thể làm ra õ chuyện ngu xuẩn như vậy được?
Đột nhiên sắc mặt Kim Linh trắng bệch nói:
– Chẳng lẽ bọn họ đã sớm phát hiện ra?
– Sớm phát hiện ra cái gì? Quách Văn Tung hỏi.
– Tôi đã sắp xếp một ít người đi vào, chuẩn bị để bọn họ phát sinh xung đột tại giữa buổi hòa nhạc, sau đó hai bên đánh đập tàn nhẫn, như vậy tất nhiên buổi hòa nhạc của ban nhạc Hồ Điệp sẽ bị ảnh hưởng, gián đoạn. Phóng viên ở đó chụp được một màn này, nhất định sẽ trắng trợn đưa tin này lên để gièm pha, rằng ngay tại buổi biểu diễn của ban nhạc mình yêu mến mà lại tự mình xảy ra xung đột, như vậy mọi người đều biết rõ tố chất những fans này là dạng gì rồi. Điều này đối với hình tượng bọn họ là tổn thương vô cùng lớn. Thế nhưng hiện tại buổi hòa nhạc vừa mới bắt đầu, tôi cũng không ra lệnh cho bọn họ hành động.
Quách Vân Tung lôi Kim Linh ngồi vào trước máy vi tính của mình, chi vào đám người đang làm loạn kia nói:
– Có phải bọn họ không?
Hắn đã sắp xếp nhân viên quay video, chụp lại hiện trường buổi hòa nhạc này, trên máy vi tính của hắn có gắn thiết bị nên hắn biết rõ tiến trình buổi hòa nhạc.
Kim Linh đánh giá một hồi rất nghiêm túc rồi nói:
– Tuy rằng người không phải là do tôi tìm nhưng tôi đã nhìn ảnh bọn họ. Tôi không nhận ra bất kỳ ai trong đây, đám người này không phải là người của chúng ta.
Àm!
Quách Văn Tung nên một quyền lên trên mặt bàn, biểu lộ âm tàn nói:
– Chúng ta bị người hại. Không ngờ thủ đoạn của con ranh kỹ nữ Bạch Tố này lại độc ác như vậy.
– Quách tổng, chúng ta phải làm gì bây giờ? Có muốn ra tay với bọn họ tiếp không? Kim Linh hỏi.
Lúc Quách Văn Tung vẫn còn do dự thời điểm thì thấy sau khi hát xong ca khúc “Hồ Điệp”, Đường Tâm cầm mic vui vẻ cười nói:
– Fans hâm mộ Hồ Điệp là là một tổ chức thân mất và có tố chất nhất. Chúng ta nhiệt tình yêu âm nhạc, nhiệt tình yêu hòa bình, cũng không kiêng kỵ bất kỳ sự khiêu chiến nào. Tôi không biết những người kia có còn giở thủ đoạn giơ bẩn nào nữa không nhưng cho dù là như thế nào, chúng tôi đều hy vọng có thể đem tiếng ca tốt nhất dành tặng cho các bạn.
– Đúng vậy, tiếng ca chính là vũ khí tốt nhất, chúng ta dùng âm nhạc đánh trả bọn họ. Hiện tại cho bọn chúng biết mặt đi.
Hoan hô.
Đám fans hâm mộ tại đây lại gào thét điên cuồng lần nữa.
Vì ban nhạc Hồ Điệp rộng rãi và dũng cảm, vì buổi hòa nhạc này tràn ngập mùi thuốc súng, cũng vì trận âm nhạc thịnh yến này.
Nếu như nói, trước kia âm nhạc của ban nhạc Hồ Điệp chỉ có thể đánh tới tám mươi phần trăm trong lòng những fans hâm mộ này, thì buổi tối hôm nay là cùng ẽ chung mối thù, lại để cho bọn họ càng đoàn kết chặt chẽ một chỗ. Bọn họ đã E thành người một nhà, một người, bọn họ có cùng phẫn nộ, cũng có cảm xúc vui sướng giống nhau.
Cho nên nếu như hiện tại lại để cho bọn họ chấm điểm ban nhạc Hồ Điệp thì chắc chắn bọn họ sẽ đánh lên chín phần mười thậm chí cao điểm hơn.
Những người này biết rõ buổi hòa nhạc này mâu thuẫn từ đầu đến cuối, cho nên mọi người sẽ dành cho ban nhạc Hồ Điệp lực lượng ủng hộ lớn nhất.
Quầng sáng xung quanh ngôi saongôi sao là ở sự ủng hộ của các Fans, là các bài báo của phóng viên.
Mà hiện tại, ngay cả những phóng viên giải trí luôn e sợ thiên hạ không loạn kia cũng đang không ngừng tán thưởng ban nhạc Hồ Điệp, cảm thấy Tự làm quá rồi, khiến cho người ta phản cảm.
Lại để cho chính fans của mình đến buổi hòa nhạc của người khác gây chuyện thì còn ra thể thống gì nữa?
Ai lại không có fans? Nếu như tất ca ngôi sao đều làm như vậy thì về sau ai còn có thể tổ chức một buổi hòa nhạc bình thường nữa?
Sắc mặt Quách Văn Tung càng lúc càng khó chịu, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Đường Tâm, nói:
– Không cần, những đứa này đã nói ra lời như vậy, nếu chúng ta lại sử dụng những thủ đoạn nhỏ này thì sẽ làm cho người ta chê cười. Tuy những kẻ kia không phải fans hâm mộ T4 mà chúng ta sắp xếp sắp đặt nhưng vẫn sẽ có người cảm thấy chúng ta ngu xuẩn, sẽ chỉ làm người cảm thấy Quách Văn Tung tôi không phóng khoáng. Hơn nữa, cho dù buổi hòa nhạc của bọn họ xuất hiện sự cố gì đều có người tin rằng đây là do chúng ta làm.
– Chẳng lẽ chúng ta không làm bất cứ cái gì sao? Kim Linh tức giận nói.
– Bọn họ bắt nạt chúng ta như vậy, thật sự là thật quá mức.
– Không làm bất cứ cái gì à? Quách Văn Tung chế nhạo nói.
– Tất cả mọi người đều biết là tôi nhằm vào Hồ Điệp, nếu như tôi không thể chụp chết mấy à đó thì mặt tôi biết giấu đi đâu đây?
– Quách tổng, tôi đi sắp xếp kế hoạch tiếp theo được chứ? Kim Linh nịnh nọt nói.
– Không cần. Quách Văn Tung lắc đầu.
– Tôi sẽ tự sắp xếp kế hoạch tiếp theo. Thật vất vả mới tìm được một đối thủ tốt, cũng nên đầu tư một chút.
Yêu là gần nhau.
Ngươi ở nơi xa.
Người ở lại là người cô đơn.
Một người dạ là tịch mịch.
Nước mắt là đắng chát, đắng chát.
Yêu là tin tưởng.
Người ở nơi xa.
Bước chân dừng lại là hư vô
Một người chúc phúc là không trọn vẹn
Vui vẻ là đau khổ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Trọng, sau khi hắn nói xong lời kia, bên T4 sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì. Buổi hòa nhạc của bọn hắn cũng tiến vào quỹ đạo, lại bắt đầu vui cười khiến cho các fans ăn no thỏa mãn, lại đây không khí hiện trường lên cao trào.
Buổi tối hôm nay, Đường Tâm tuyệt đối là nhân vật chính.
Không chỉ là bởi vì lời lẽ của cô sắc bén, phản kích T4 mạnh mẽ phản kích mà còn bởi vì tiếng hát của cô cải biến quá đặc sắc.
Tiếng hát như vậy khiến cho những người mê ca nhạc cảm thấy mới lạ, cũng vô cùng vui mừng. Đặc biệt là dùng tiếng hát trung tính này hát bài “Yêu là buông tay”, một bản tình ca nhu tình như nước nên càng khiến cho mọi người cảm thấy xúc động, tuyệt vời.
– Mọi người có một không ạ? Trương Hách Bản cười hì hì, nói với các fans dưới sân khấu.
– Không mệt. Bọn họ lớn tiếng quát.
– Thế nhưng tôi mệt rồi. Trương Hách Bản nói.
– Nhưng cho dù rất mệt thì tôi vẫn rất thích ca hát cho mọi người.
– Trương Hách Bản, Trương Hách Bản, Trương Hách Bản…
Vì vậy, những người mê ca nhạc kia bắt đầu điên cuồng kêu to tên cô.
Bây giờ Đường Trọng đã biết rõ vì cái gì mà danh tiếng của Trương Hách Bản lại cao như vậy rồi. Cô gái này thật sự là quá giỏi làm nũng rồi.
Cô vừa nói như vậy, những người mê ca nhạc kia nghe xong liền cảm thấy toàn thân thoải mái hơn cả lúc trời rất nóng được tắm nước lạnh.
Nhìn thấy không khí ổn định lại, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Bạch Tố và A Ken ở hậu trường cũng tạm thời rơi xuống đất.
A Ken cười không ngậm miệng được, nắm hai tay trước ngực nói: – Thật tốt quá, thật sự là quá tốt. Đường Trọng thật bá đạo, dễ dàng khống chế toàn cục. Hắn làm đội trưởng là thích hợp nhất rồi. Bản Bản có thể nói, biết rõ cần dùng phương thức gì để lôi kéo khoảng cách giữa ngôi sao cùng Fans hâm mộ. Hồi Âm lãnh đạm, cho dù không nói một câu nào nhưng âm vực của cô cực kỳ đặc sắc, có thể lên được rất cao, ngược lại có thể tụ tập một đám mê ca nhạc. Tố Tố, cô không cảm thấy sao? Như vậy Hồ Điệp mới thật sự là Hồ Điệp. Đây
chính là giấc mơ của chúng ta lúc tạo ra Hồ Điệp. Có phải là giấc mơ của cô không?
Bạch Tố cũng cười nói:
– Quả là không tệ. Đường Trọng biểu hiện cũng vô cùng tốt. Nhưng cuối cùng ẽ tôi cũng cảm thấy đây là một quả bom hẹn giờ. Đợi đến lúc tin tức này bị đưa ra ánh sáng, chúng ta có thể bị xé xác không?
– Vì cái gì không phải Niết Bàn trọng sinh chứ? A Ken hỏi lại.
– Tiểu Tố Tố, cô đừng có suy nghĩ quá bi quan như vậy. Chúng ta phải nghĩ tới một phương diện tốt hơn.
– Dĩ nhiên tôi cũng muốn nhưng mà anh cũng thấy đấy, thật sự vừa rồi Bác Nghệ ra tay rất quá đáng, may mắn vừa rồi Đường Trọng kịp thời khống chế được toàn trường. Nếu không để cho bọn họ phát sinh xung đột đánh nhau thì coi như buổi hòa nhạc này cũng xong đời. Chỉ sợ về sau muốn bước tiếp sẽ rất khó khăn.
Bạch Tố lo lắng nhìn thoáng sân khấu nói:
– Ai biết bọn họ có còn cái gì mờ ám nữa không? Tôi biết rõ con người Quách Vân Tung, hắn thực chất là kẻ cực kỳ tự phụ, sĩ diện, hắn làm sao có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy mà không động thủ phản kích?
– Có thể, nhưng chúng ta có Đường Trọng, đừng sợ, đừng sợ.
A Ken ngược lại là tương đối bình tĩnh. Hắn có lòng tin mãnh liệt đối với Đường Trọng.. Bạch Tố lắc đầu, tâm tư trầm trọng.
Xoet.
Đúng lúc này, toàn bộ đèn đều tắt đi.
Bị cúp điện.
Càng kỳ quái chính là sân vận động như loại này, một khi mất điện thì sẽ lập tức chạy máy phát điện để chương trình có thể tiếp tục.
Thế nhưng đợi vài giây rồi mà các ngọn đèn tại hiện trường đều không sáng lên.
A…
Có người thét lên
Đường Trọng muốn thông qua mic nói cho mọi người tỉnh táo lại nhưng hắn phát hiện trong loa không truyền tới bất kỳ thanh âm gì.
Xem ra, tất cả âm hưởng từ nguồn điện cũng đều bị cắt đứt.
Nhưng cái này cũng không làm khó Đường Trọng.
Hắn vẫy vẫy tay vào hậu trường, lập tức có nhân viên công tác mang tới một loa phóng thanh dùng pin đã được chuẩn bị tốt lên. Trương Hách Bản tiếp nhận, lên tiếng hô:
– Mọi người đừng bối rối, chúng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý với trường hợp như vậy. Mọi người chưa chuẩn bị sao?
Tiếng nói của Trương Hách Bản non nớt, có chứa vẻ đáng yêu. Cô vừa nói như
vậy, thoáng cái tâm tình các fan ở bên dưới sân khấu trầm tĩnh lại.
Đúng vậy. Nhất định chuyện này lại là người T4 quấy rối.
Người T4 quả là rất xấu, làm ra chuyện như vậy cũng không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái chút nào.
– Tôi vừa nghe nhân viên công tác nói đây là khu bị mất điện, bởi vì có một chỗ nguồn điện vừa mới bị con chuột cắn đứt, cho nên ứng phó không có biện pháp lập tức cung cấp điện. Chỉ cần vài phút nữa sẽ có người đến sửa, mọi người không cần phải vội.
– Như vậy trong khoảng thời gian này chúng ta phải làm sao bây giờ? Trương Hách Bản đưa ra một vấn đề.
– Chúng ta sẽ tiếp tục ca hát. Các bạn phải biết rằng, không cần nguồn điện cũng có thể ca hát đấy, bởi vì tiếng hát không phát ra bởi điện mà là cuống họng.
– Bước đầu tiên, mọi người thò tay xuống phía dưới mặt ghế, ở đây có thỏi phát sáng. Mọi người cầm nó rồi dùng sức vung nó lên là nó có thể tự động phát sáng rồi.
Mọi người thò tay mò xuống, quả thật lấy ra một vật dài bằng cao su.
Bọn họ nghe theo lời nói của Trương Hách Bản, dùng sức vung vẩy, sau đó vật thể màu trắng kia dần dần phát sáng lên. Vốn là màu trắng nhưng sau đó lại chuyển màu đỏ, sau đó lại chuyển thành ánh sáng đủ màu sắc.
– Bước thứ hai, nghe theo chỉ thị của tôi, mọi người đưa thỏi phát sáng trong tay sang trai, phai, trai, phai.
– Rất tốt, vô cùng tốt. Trương Hách Bàn cao hứng hộ. Cảm giác được chỉ huy khiến cô rất thích thú.
– Bây giờ tôi hát một ca khúc mở đầu, sau đó mọi người hợp xướng, được không?
– Được. Tiếng hô ở dưới sân khấu như núi thở biển gầm. Lúc này người xem ở dưới sân khấu đã không cảm thấy kinh hãi, ngược lại cảm thấy mới lạ,tươi sốt.
Quá tuyệt vời.
Nếu như không phải T4 đã làm mấy chuyện xấu lúc trước thì bọn họ đã hoài nghi đây là bất ngờ mà ban nhạc Hồ Điệp mang cho mọi người. Nếu không thì làm sao ở dưới mặt ghế lại được chuẩn bị thổi phát sáng chứ?
– Mới sinh những vũ tại phi, bay qua vách núi thanh lũy. Trương Hách Bàn hát qua loa phóng thanh.
Mới sinh nhung vũ tại phi.
Bay qua vách núi thanh lũy.
Tim đập nhanh nhận thức.
Không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
——–
Mọi người dùng sức vung vẩy thỏi phát sáng, lớn tiếng hát ca.
Cảnh tượng ấm áp, tiếng ca du dương, hiện trường ban nhạc Hồ Điệp tại sân vận động Hoàng Long đã trở thành một dòng sông đủ màu sắc.