Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 162: Đâm trả một đao
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 162: Đâm trả một đao
Nếu Lưu Đức Hoa biểu diễn, đang hát bài Happy thì lại có một đám fan của Trương Học Hữu hô to: “Học Hữu, em yêu anh, anh tuyệt nhất.”
Thế thì trong lòng Lưu Đức Hoa sẽ nghĩ gì?
Đây không còn là một cái tát mà đã là cầm gậy phang người rồi.
Là người ai cũng có thể diện. Đối với các ngôi sao mà nói, bọn họ có thể âm thầm chịu chút uất ức nhưng dù là lúc nào bọn họ cũng muốn giữ mặt mũi.
Chuyện này xảy ra, tất nhiên sẽ bị giới truyền thông đưa ra ngoài.
Thậm chí không số người đã nghĩ tới tiêu đề tờ báo hôm sau: Nhóm Hồ Điệp biểu diễn lại có fans T4 vào hộ khẩu hiệu ủng hộ T4.
– T4 phá buổi biểu diễn, Hồ Điệp không còn mặt mũi.
– Trận chiến giữa T4 và Hồ Điệp thăng cấp, song phương xé rách mặt mũi.
Nhóm fans này ở bên góc trái, đội ngũ có tới hai ba mươi người.
Bọn họ không chỉ có khẩu hiệu, trong tay còn giơ băng rôn ủng hộ T4 sáng chói.
– T4, T4 đẹp nhất.
– T4 số một.
Hiển nhiên bọn họ tới đây quấy rối có tổ chức.
Cho nên sự tồn tại của bọn họ rất bắt mắt, chỉ cần đảo qua một cái là có thể nhận ra ngay.
Fans hâm mộ tại đây phẫn nộ rồi.
Bọn họ tới ủng hộ nhóm Hồ Điệp, không ngờ có fans nhóm T4 tới phá đám.
Thế nào? Khinh nhóm Hồ Điệp chúng ta không có người sao?
– Mẹ kiếp. Anh em xông lên nghiền chết bọn nó đi. Đám con hoang có người sinh không có người dạy này.
– Để bọn T4 não tàn cút đi, để bọn T4 não tàn cút đi.
– Đánh chết bọn chúng, đánh chết bọn chúng. Đừng hòng chạy được.
Còn có một số fans hâm mộ xúc động đã đứng dậy, vọt về phía vị trí của nhóm fans T4.
Bảo vệ ở nơi này rốt cục cũng có đất dụng võ, tổ chức ngay một bức tường người che chắn góc trái, không để cho bọn họ tới gần đám fans hâm mộ T4.
Cả sân vận động náo loạn, lúc nào cũng có khả năng xảy ra xung đột vũ trang.
– Ôi chao, Tiểu Tố Tố ơi, hiện giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? A Ken nắm chặt hai tay, đi tới đi lui. – Sao lại phát sinh chuyện thế này hả? Lại phát sinh chuyện thế này hả?
Bạch Tố cũng sốt ruột nói:
– Đường Trọng ngàn vạn lần đừng làm xằng làm bậy đó. Nếu hắn đánh người ở chỗ này thì coi như xong đời rồi.
– Thì đúng rồi còn gì nữa. A Ken phụ họa. – Đây rõ là bọn họ đặt bẫy. Bọn họ muốn làm Tiểu Tâm Tâm xấu mặt rồi. Ôi chao ơi, gan tôi đau quá. Trên thế giới này còn có người đáng ghét như vậy sao?
– Để Trương Hách Bản giải quyết việc này đi. Nó có thể giải quyết tốt đấy. Bạch Tố nói. Cô biết Trương Hách Bản dù có vẻ mặt ngây thơ khờ khạo nhưng nếu ai muốn bắt nạt cô thì đúng là nhầm to rồi.
– Tốt, vẫn là Bản Bản tốt nhất.
Bạch Tố cũng chỉ đành thở dài một tiếng.
Cô cũng lo lắng lắm, lo Trương Hách Bản lại muốn xem kịch vui.
Nếu như Trương Hách Bàn không nói lời nào, Lâm Hồi Âm lại không nói, cuối cùng vẫn phải là Đường Trọng ra mặt giải quyết vấn đề.
Phong cách hành sự của Đường Trọng giống như lửa cháy Tương Dương. Hắn vừa ra tay thì chuyện này sẽ thăng cấp lên vô hạn.
– Quan thế âm bồ tát, như lai phật tổ ơi. Trong lòng Bạch Tố liên tục tụng niệm, chỉ có thể khẩn cầu bọn họ phù hộ cho Đường Trọng bảo trì lý trí.
Đường Trọng cau mày. Hắn biết mình mà không lên tiếng an ủi fans hâm mộ thì lúc này thật sự fans của mình sẽ đánh đám fans T4 thật. Danh tiếng của nhóm Hồ Điệp sẽ xấu càng thêm xấu, hơn nữa cảnh sát cũng sẽ tìm mình nói chuyện.
– Xin mọi người đừng xúc động, ngồi trở lại vị trí mình, sau đó suy nghĩ thật kỹ một chút. Mọi người chẳng lẽ muốn nổi giận với một đám ngu ngốc sao?
Đường Trọng nói khẽ. Mặc dù đã có kinh nghiệm biểu diễn ở tiệc tối nhưng lần đó hắn chỉ là một trong số rất nhiều người biểu diễn, không giống như lúc này, toàn bộ đều là fans của hắn.
Hôm nay hắn là nhân vật chính, cũng là một trong ba diễn viên chính.
Nghe thấy Đường Trọng trực tiếp mắng những người này là ngu ngốc, mọi người ở đây đều kinh ngạc, thậm chí có người vỗ tay to.
Ngôi sao trong buổi biểu diễn mắng chửi người, đây đúng là cảnh lần đầu người ta nhìn thấy.
Thậm chí một số phóng viên giải trí ở đây đã bắt đầu gõ tin tức.
– Đường Trọng, mắng hay lắm. Mắng chết đám cặn bã này đi.
– Đúng thế. Bọn chúng đều là lũ ngu ngốc. Chúng ta không nên chấp nhặt với đám ngu ngốc.
– Chó cắn người một cái, chẳng lẽ chúng ta phải cắn lại con chó một cái mới được à?
Thấy mình nói chuyện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đám fans nóng giận cũng ổn định xuống, tâm lý Đường Trọng cũng hơi bình tĩnh.
Hắn cố ý hạ thấp giọng, trải qua công cụ biến đổi giọng nói liền hình thành một phong cách rất đặc biệt.
– Cô mới là đồ ngu ngốc. Cả nhà cô đều là đồ ngu ngốc.
– Các người xem đó là phẩm chất của người nghệ sĩ đấy, là cái loại rác rưởi vừa nói cái là mở miệng mắng chửi người là ngu ngốc hả?
– Đúng thế, đúng là cái loại rác rưởi.
Fans T4 không cam lòng chịu nhục, cũng lớn tiếng nhục mạ lại Đường Trọng.
Đường Trọng nở nụ cười, nói:
– Các người không phải ngu ngốc thì là cái gì? Não tàn à? Nếu không tại sao ngay cả tên buổi biểu diễn của ai mà cũng không rõ?
Dưới khán đài lại có tiếng vỗ tay khen hay, cũng cảm thấy Đường Trọng mắng thế làm họ hết giận rồi.
– Tôi thật sự cảm thấy quái lạ. Các người có ba mươi người mà không ai tốt nghiệp tiểu học sao? chỉ cần một người trong các người học tiểu học thì cũng có thể nhận ra tấm biển ngoài sân vận động Hoàng Long có viết rõ ” Hồ Điệp? Bay vào giấc mộng” chứ, cũng biết mình đã đi nhầm buổi biểu diễn, tìm nhầm vị trí rồi. Nhưng khiến người tôi khiếp sợ chính là các người không ngờ lại không có ai nhận ra được mấy chữ này. Các người sống như vậy không khiến người ta cảm thấy sốt ruột sao? Nếu T4 mà biết fans của mình lại đều ở mức độ này, nhất định sẽ tức tới vài ngày ngủ không ngon, ngực cũng teo tóp đi đó.
Những lời nói này đúng là đâm thẳng vào tim.
Không chỉ châm chọc đám người này ngu ngốc mà còn mắng bọn họ không học tiểu học, không nhận nổi một mặt chữ.
Có fans thế này thì thần tượng thế ấy. Fans T4 đều mù chữ, T4 có cái gì hay chứ?
Những người này có bao giờ bị chỉ trích và công kích như vậy đâu?
– Cô mới không biết đọc. Ông đây tốt nghiệp đại học Minh Đại đó.
– Đúng thế. Bản cô nương đã học ở Harvard đó.
– Cha tôi là thầy giáo.
– Ồ, hóa ra các người đã được giáo dục cao như vậy à? | Đường Trọng như bừng tỉnh.
– Nếu như vậy tại sao các người lại tiến vào buổi biểu diễn của chúng tôi chứ? Tại sao lại hộ khẩu hiệu ủng hộ T4? Chẳng lẽ các người cố ý tiến vào quấy rối sao?
– Chúng tôi vốn là fans của Hồ Điệp, chẳng qua khi xem lần này thấy quá kém nên mới quyết định chuyển sang ủng hộ T4 đó.
Có một cô gái nhỏ hét lớn. Trên tay cô không có loa nhưng tiếng nói lại không nhỏ, không ít người ở đây đều nghe thấy.
– Phải có trí thông minh thấp tới thế nào mới nói được những lời này chứ? Đường Trọng nở nụ cười:
– Các người là fans của chúng tôi, lại mua vé ngồi cùng chỗ sao? Lại cùng cảm thấy chúng ta biểu diễn rất tồi sao? Lại cùng chuẩn bị sẵn cả khẩu hiệu ủng hộ T4 mang theo à? Cô cảm thấy ở đây có ai tin được không?
– Không tin. Fans hâm mộ nhóm Hồ Điệp rộng lớn.
– Có câu đức nghệ song hành. Nói cách khác, đức hạnh luôn xếp trước tài nghệ. Nếu nhân phẩm người không tốt thì dù có hát hay tới mấy cũng khó khiến người khác nhớ tới. Chúng tôi không cảm thấy phong cách biểu diễn của T4 có gì không tốt. Ai cũng có đường đi riêng của mình. Chúng tôi cũng chúc phúc cho T4 có thể tiếp tục phát triển. Chúng tôi cũng hoan nghênh đối thủ như T4. Chúng tôi cũng tiếp nhận khiêu chiến của các cô ấy. Tôi tưởng rằng trận đấu của chúng tôi là trên sân khấu, phần thưởng của chúng tôi là những tràng pháo tay của mọi người. Nhưng các cô ấy lại sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn này, thật sự khiến chúng tôi thất vọng.
– Đúng vậy. Trương Hách Bản liên tiếp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
– Các cô ấy nhất định sẽ không hiểu, các cô ấy tìm một số người tới đây gây náo loạn buổi biểu diễn của chúng ta, nhưng lại tự phá hủy danh dự cả đời mình. Một bài toán đơn giản như vậy mà T4 không tính được sao?
Trương Hách Bản vươn cánh tay, la lớn:
– Các cô không xứng là đối thủ của chúng tôi. Chúng tôi không còn coi họ là đối thủ nữa.
Hoan hô.
Tâm tình người xem tại nơi này bị Trương Hách Bản kích động, ầm ầm khen ngợi, vỗ tay nhiệt liệt cho nhóm Hồ Điệp cao ngạo, xinh đẹp, thuần khiết.
– Không thèm để ý tới sự tồn tại của bọn họ nữa. Trương Hách Bản nói to:
– Nếu bọn họ muốn ở lại vậy thì để bọn họ thưởng thức cái gì là âm nhạc. Nếu như bọn họ muốn chạy thì chúng ta sẽ không keo kiệt tiếng vỗ tay. Hiện giờ mọi người và chúng tôi hay cũng vung tay, mọi người cùng Hồ Điệp chúng tôi tiến bọn họ thôi.
Hoan hô.
Người xem lại hộ to lần nữa.
Âm nhạc vang lên. Ba thành viên Hồ Điệp bắt đầu hát. Mọi người tại nơi này cũng hợp xướng theo.
Bởi vì hành động ác liệt này của T4 khiến vốn những fans chỉ mới thích nhóm Hồ Điệp lúc này càng hướng về Hồ Điệp hơn. Từ buổi tối hôm nay, bọn họ sẽ trở thành fans trung thành của bọn họ.
Vì để T4 biết thế nào là âm nhạc chính thức, để T4 cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của fans hâm mộ Hồ Điệp, bọn họ ra sức hát, lòng hâm mộ cũng bùng cháy, hát khàn cả giọng.
Nhất thời, ca khúc của nhóm Hồ Điệp này vang vọng cả sân vận động Hoàng Long.
Thông qua máy tính truyền trực tiếp, sắc mặt Quách Vân Túng lúc này xanh mét, ấn điện thoại rống lớn:
– Kim Linh, vào ngay.
Nữ thư ký xinh đẹp phong tình của hắn đi vào, cười duyên hỏi:
– Tổng giám đốc Quách, ngài có gì sai khiến?
Chát.
Quách Vân Túng tát thẳng vào mặt nữ thư ký, mắng:
– Cô có đầu óc không hả? Để mấy tên ngu ngốc đóng vai fans của T4 đến quấy rối buổi biểu diễn của Hồ Điệp. Cô tự hất phân lên mặt chúng ta à?
Kim Linh bị đánh ngẩn ra, hồi lâu mới ôm mặt khóc ròng:
– Tổng giám đốc Quách, tôi không cho người đi đóng vai fans hâm mộ của T4 phá rối buổi diễn của Hồ Điệp mà.
– Không sao? Quách Vân Túng cao giọng hỏi, vẻ mặt trở nên rất quỷ dị.