Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 161: Đao thứ hai
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 161: Đao thứ hai
-Tớ thích Lâm Hồi Âm nhất. Tớ thấy cô ấy cực kỳ giỏi. Cho tới bây giờ cũng không thấy cô ấy nói chuyện gì cả.
-Tớ cảm thấy Bản Bản vẫn đáng yêu hơn.
-Đường Tâm đẹp trai mới là nhất. Các cậu không thấy Đường Tâm biểu diễn ở bữa tiệc tối của đài truyền hình Minh Châu sao? Trời ạ, cô ấy như thế nào mà em có thể biến thành một người đẹp trai như vậy? Nếu như cô ấy là đàn ông thì tớ sẽ tình nguyện gả cho cô ấy.
Tại cửa vào của sân vận động Hoàng Long đang có vô số người trò chuyện ồn ào với nhau. Họ thảo luận và ngôi sao thần tượng mà mình thích.
Cuối cùng trong bao nhiêu sự chờ mong của vô số fans thì buổi hòa nhạc cũng được bắt đầu.
Chưa đến sáu giờ mà ở cửa sân vận động đã có một hàng dài người xếp đứng chờ rồi.
Bây giờ, nhân viên của sân vận động mới bắt đầu soát vé.
Những người kia…cả nam lẫn nữ mặt mũi đều cực kỳ hưng phấn vì họ sắp được tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn cả về thị giác lẫn thính giác.
Vừa mới bắt đầu thì sân vận động Hoàng Long đã vang lên âm thanh ầm ĩ. Mọi người nói chuyện phiếm, huýt gió, huýt sáo, rồi lớn tiếng kêu to tên của thần tượng. Đây là không khí bình thường của một buổi hòa nhạc, điều này cũng không khiến cho mọi người cảm thấy kì quái.
Tám giờ, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Đèn của thính phòng đã tắt, đèn của sân vận động cũng không được bật.
Mọi người biết rõ thần tượng của họ sắp ra sân khấu, lập tức mọi người phát ra tiếng hoan hô cực kỳ lớn.
– Ah ah ah
Đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn lật tung cả nóc nhà.
Những fan hâm mộ của nhóm nhạc Hồ Điệp đều là những người trẻ tuổi, tinh lực của bọn hắn dồi dào, thể lực cũng thịnh nên có thể thỏa thích phát tiết sự kích động cùng sung sướng của bản thân.
Sau đó, có một chiếc đèn chiếu sáng chính giữa sân khấu.
Trầm mặc.
Tiếp tục trầm mặc.
– Ba, hai, một
Người chỉ đạo sân khấu dùng sức phất tay lên, tiếp sau đó âm nhạc sôi sục được vang lên. Lâm Hồi Âm mặc áo da, quần mỏng cùng với Trương Hách Bản đi từ hai phía cánh gà ra sân khấu. Hai người vừa đi vào sân khấu thì đã bắt đầu nhảy múa theo nhịp nhạc.
– Hoan hô!
Không khí của toàn bộ sân vận động dường như nổ tung, giống như là phóng pháo hoa lên trời vậy, tại giữa bầu trời các bông pháo hoa vỡ ra, tạo thành cảnh tượng cực kỳ rực rỡ.
– Ai nói ma quỷ yêu đêm đen.
-Xé rách lông vũ lấy dính máu tươi
-Giữ chặt góc áo của ngươi
-Thể lường tiến tới gần mặt của người
-Tham lam hôn lên chóp mũi “Ma quy”, nhóm Hồ Điệp đang hát với một cao độ cực kỳ cao và nóng bỏng, bởi vì âm nhạc của bài hát này cực kỳ cuồng nhiệt, vũ đạo bốc lửa, thoáng cái đã kích động sự nhiệt tình của đám đông fan hâm mộ. Bọn họ la to, điên cuồng vỗ tay, có người gào theo lời bài hát đến nỗi khản cả giọng.
Mỗi người đến tham gia buổi hoài nhạc này đều đã tìm được thứ mà họ muốn.
Tiết mục bốc lửa thứ nhất vừa chấm dứt thì Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản lại diễn giống như người máy vậy. Hai người các cô đứng yên trên sân khấu, không động đậy.
Ngọn đèn trên sân khấu một lần nữa lại tối đi, giống như là ánh sáng trước đêm tối, bình yên trước giông bão vậy.
Đó cũng là sự trầm mặc trước cơn sung sướng đến tột cùng.
-Ba ba ba
Ngọn đèn trên sân khấu lại sáng rực lên, trong nháy mắt tất cả các ngọn đèn trong sân vận động đều được bật sáng.
Toàn bộ sân khấu đều được chiếu sáng như ban ngày, ở trên sân khấu mỗi người đều giống như đồ nướng bị thiêu đốt dưới ánh sáng mặt trời vậy.
– Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, một bóng người màu đen từ dưới nền sân khấu phi lên trên.
Khi bay lên khoảng chừng mấy mét giữa không trung, bóng người này làm ra mấy động tác quay cuồng, lăn mình qua lại.
Động tác như vậy tất cả mọi người đều chưa hề thấy qua, hay nghe nói đến.
Quả thực là trước đây chưa từng nghe hay chưa từng thấy qua. Nếu như lúc này người đứng trên sân khấu là Đường Tâm thật thì chắc chắn cô ấy không thể làm ra động tác như vậy được, cũng không có ai dám để cho cô ấy làm.
Thế nhưng hiện tại người đang biểu diễn là Đường Trọng.
Hắn và Bạch Tố đã thương lượng một phen rồi quyết định dùng động tác “bầu trời vang lên tiếng vang thật lớn, một bóng người lóe sáng thu hút mọi ánh hào quang” để làm phương thức lên sân khấu.
Bạch Tố biết rõ tố chất thân thể của hắn khác với người bình thường hơn nữa cô ấy lại buộc Đường Trọng thực hiện gần trăm động tác lộn mèo thì mới đồng ý.
Tại thời điểm diễn tập khi Bạch Tố nói ra ý tưởng này đã khiến cho biên đạo múa phải sợ hãi.
– Cái này quá điên cuồng. Không nên, không nên, không được.
Biên đạo múa bắt đầu dao động.
Độ khó của động tác này quá lớn. Không ai có thể làm được. Kể cả là Vũ Vương cũng không làm được. Nếu cô cứ cố chấp thực hiện thì có thể làm cho
Đường Tâm bị thương đó? Vậy thì càng không được rồi. Tôi không đồng ý. Đến là lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm chứ? Cô cam đoan sao? Cô
cam đoan thì tôi cũng không đồng ý.
Plain Text To Image – Bạch Ngọc Tuy
Nhưng mà người thực hiện động tác này lại là Đường Trọng. Sau khi trước mắt E bọn họ “Đường Tâm” thật sự làm được động tác này đã khiến cho bọn họ vô 2 cùng cao hứng.
Cho dù là Vũ Vương Quách Thành Thành người được mệnh danh là “người nối nghiệp Michale Jackson” phiên bản Hoa Hạ có muốn thì cũng không có cách nào thực hiện được động tác khó như vậy.
Cuồng nhiệt!
Nóng này!
Nóng đến cuồng nhiệt rồi!
Bọn họ biết rõ là chỉ bằng động tác này thì nhóm Hồ Điệp sẽ có một khởi đầu cực kỳ tốt đẹp. Hơn nữa, đợi đến lúc buổi hòa nhạc chấm dứt, không thể nào có chuyện truyền thông không mổ xẻ động tác vũ đạo này của Đường Tâm. Fans hâm mộ cũng không thể không đem động tác vũ đạo này truyền bá rộng rãi ra ngoài.
Thời đại internet này thì tốc độ truyền bá của truyền thông là cực kỳ kinh người, danh vọng của nhóm Hồ Điệp một lần nữa sẽ lại được tăng lên, tên tuổi của họ trong làng nghệ thuật sẽ leo lên một bậc thang mới.
Quả nhiên, những gì bọn họ dự đoán đều đúng.
Thời điểm Đường Trọng bay lượn trên không trung, tất cả mọi người ở sân vận động đều ngừng đầu lên nhìn, ánh mắt đều hướng theo sự di chuyển của hắn, ngay cả nháy mắt cũng không dám nháy. Bọn họ nhìn chằm chằm vào từng động tác của Đường Trọng cho đến khi hắn rơi xuống đất.
Có người há miệng nhưng không biết phải khen ngợi như thế nào. Có người đang uống nước quên cả việc uống nước. Còn có người đang ngậm kẹo cao su trong miệng thì nuốt luôn vào bụng làm cho nước mắt chảy ra ràn rụa.
Thân thể Đường Trọng bay lượn đến điểm cao nhất thì dùng động tác lăn qua lại để rơi xuống sàn sân khấu.
Loảng xoảng
Khi đôi ủng màu đen của Đường Trọng rơi xuống sàn sân khấu làm vang lên tiếng động thì lúc này mọi người mới nhớ tới việc mà mình cần làm là gì.
– Hoan hô.
Mấy vạn người ở trong sân vận động Hoàng Long đều bất giác đứng lên, bất kể là trai gái, già trẻ đều thi nhau gầm rú.
Mặc kệ thân phận, không để ý đến hình tượng, vứt bỏ hết thảy ước thúc cùng những thứ gì gọi là “không thể”. Bọn họ muốn kêu to, la to lên, muốn phóng thích sự điên cuồng trong cơ thể đang không ngừng va chạm với vô số cảm xúc thăng hoa.
Bọn họ muốn điên lên rồi. Màn trình diễn hoa lệ này quả thật đã khiến cho thị giác của bọn họ như muốn nổ tung ra.
Một người con gái từ dưới đất bắn lên cao trên không trung mấy mét mà không ta cần dùng tới bất cứ sự hỗ trợ nào, cũng không có dây thừng bảo hộ, rồi lăn lộn thẳng đứng rơi trên mặt đất.
Cô ấy quả thật là con gái sao? Cô ấy quả thực là SuperMan đó.
– Đường Tâm, Đường Tâm, Đường Tâm, Đường Tâm, Đường Tâm.
Tất cả mọi người ở sân vận động đều há to miệng hô vang hai tiếng này.
Đường Trọng thò tay ra rồi vỗ tay phát ra tiếng, Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản lập tức “sống lại đi tới.
Âm nhạc lại vang lên, Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản nhích lại gần nhau, Đường Trọng sắm vai nam nhân vật, mặc âu phục màu đen trên cổ có thắt nơ hình bướm. Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản biểu hiện ra vẻ gợi cảm của giới nữ, ba người bắt đầu nhảy cuồng nhiệt.
Một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ngay tại lúc đó, tại một hướng khác của thành thị có một buổi hòa nhạc khác được diễn ra đồng thời,T4, bốn mỹ nữ chân dài mặc trang phục thỏ trắng để lộ ra bắp đùi thon dài cùng bộ ngực no tròn. Khi các cô ấy vừa ra sân khấu cũng khiến cho khán giả vỗ tay và hoan hộ nhiệt tình.
Đối với phụ nữ mà nói, hoặc là bán tài hoa, hoặc là bản thân thể, sẽ luôn có một thứ thích hợp cho mọi người chọn lựa.
– Em mặc lấy một thân trắng thuần.
– Lại cầm cánh quạt màu đen.
– Em mỉm cười lấy trái tim của anh.
– Lại nói đây là do anh cướp.
– Anh mặc lấy một thân áo trắng thuần.
– Lại nhuộm màu đỏ tươi.
-Em không nói gì xé rách thân thể của anh.
-Lại không lấy đi đôi mắt của anh.
Đường Trọng vừa mới bắt đầu còn có hơi khẩn trương. Hắn lo lắng A Ken bỏ ra tám mươi nghìn đô la Mỹ để mua thiết bị gián điệp”, chẳng may trong hát nó lại không nhạy khiến cho thanh âm thật của hắn lộ ra trước mặt mọi người. Hắn lo rằng mọi người sẽ nghe thấy âm thanh quái dị của hắn, sẽ nảy sinh nghi vấn đối với thân phận của hắn.
Thế nhưng hắn phát hiện khi hắn mở miệng ca hát thì cái thiết bị kia xảo diệu làm cho hắn phát ra thanh âm trung tính. Không những khán giả không cảm thấy kỳ quái mà còn hưng phấn đến độ gào thét chói cả tai. Đến lúc đó hắn mới biết, quả thật là làm minh tinh cũng cực kỳ đơn giản.
Mỗi lần hắn cử động tay thì mọi người đều hét lên. Mỗi lần hắn mỉm cười thì mọi người cũng gào thét theo.
Hắn vừa dứt lời mọi người cũng gào thét. Thậm chí hắn có ném *** mũi vào họ thì họ cũng gào thét.
Đã không ai có thể nghe ra điều gì khác lại, Đường Trọng đã hoàn toàn yên tâm.
Phong cách hát của nhóm Hồ Điệp không xa lạ gì đối với hắn, hơn nữa trong có khoảng thời gian huấn luyện khẩn cấp này, hắn cũng đã có thể biểu diễn thành thạo.
Mấu chốt nhất chính là Bạch Tố không bắt hắn phải bắt chước hoàn toàn giọng hát của Đường Tâm. Cho dù hắn có muốn thì cũng không thể nào bắt chước được.
Chỉ cần hắn hát cho ra phong cách, hòa nhập cùng với cả nhóm là tốt rồi.
Hiện tại Đường Trọng chẳng khác gì muốn làm gì thì làm, không có bị bắt ép một chút nào cả.
Hắn đã dùng cảm thụ của chính mình để biểu diễn ca khúc này, ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy bài hát trở lên mới mẻ và hấp dẫn hơn.
Không có cách nào khác, ai bảo năm nay giọng hát trung tính lên ngôi chứ?
Một khúc ca vừa dứt, thì tất cả khán giả ở sân vận động đều dùng tất cả sự nhiệt tình cùng thể lực của mình để ủng hộ, ca ngợi.
– Hồ Điệp, Hồ Điệp, Hồ Điệp, Hồ Điệp!
Lúc này đây mọi người đã không chỉ gọi mỗi tên của Đường Tâm không nữa mà đã gọi tên cả nhóm Hồ Điệp.
Đường Trọng cùng Lâm Hồi Âm Trương Hách Bản ba mắt nhìn nhau, ba người đều có cảm giác thở ra nhẹ nhàng.
Bọn họ thành công rồi. Khán giả đã tiếp nhận phong cách biểu diễn mới này.
Lâm Hồi Âm có ý bảo Trương Hách Bản nói vài lời cảm ơn đến khán giả đã nhiệt tình ủng hộ. Đây là buổi hòa nhạc mà minh tinh và khán giả có ảnh hưởng lẫn nhau, nói chuyện tác động qua lại là khâu tất yếu phải có.
Trương Hách Bản đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì bên trong khán phòng diễn ra một màn cực kỳ không hài hòa.
– T4 mới là giỏi nhất. Chúng ta yêu các bạn.
– T4, T4, mới là hoàn mỹ. T4, T4, mới là vua của các nhóm nhạc.
– Hồ Điệp chẳng qua chỉ là nhóm nhạc hạng hai thôi, các con bé ấy đều là loại ngực phẳng.
Sắc mặt mọi người đều trở nên không thể chịu nổi.
Buổi hòa nhạc của nhóm Hồ Điệp lại xuất hiện người hâm mộ của T4 đến kêu gào khẩu hiệu. Đến lúc đó sẽ bị bọn truyền trong bất lượng đạt điều thổi phồng sự việc khiến cho nhóm Hồ Điệp trở thành trò cười mất.
Đây chính là một nhát đạo cực kỳ âm hiểm đâm thẳng vào tim của Hồ Điệp.