Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 160: Đạo thứ nhất!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 160: Đạo thứ nhất!
Toàn bộ tiểu sử của Đường Trọng từ khi tiến vào giới nghệ sĩ toàn là đánh nhau tàn nhẫn.
Không, phải gọi là đi đánh người.
Mỗi lần hắn ra ngoài biểu diễn hay tham gia hoạt động, Bạch Tố đều khiếp sợ vô cùng, hình như đi theo mình không phải là một người sống mà là một quả lựu đạn rút sẵn chốt vậy.
Cho nên mỗi lần trước khi ra ngoài, Bạch Tố đều phải dặn dò Đường Trọng, không được đánh nhau, xin cậu đừng có đánh nhau có được không. Nếu cần thì chúng ta mắng chửi cũng được…
Làm người đại diện như Bạch Tố thật sự là uất ức mà.
Cả Hoa Hạ to lớn như vậy, có nghệ sĩ nào lại cứ phải để người đại diện nhắc nhở như vậy không?
Bọn họ vì bảo vệ hình tượng của mình đều cố gắng hết sức giữ phong độ mười phần trước mặt fans và báo chí, dù có chịu chút uất ức thì cũng không sao. Nhưng ngẫm lại thù lao sắp sửa mình thu được, chút uất ức đó cũng không phải là không thể thừa nhận được.
Bạch Tố và A Ken cũng chạy nhanh lên sân khấu hỏi:
– Có chuyện gì rồi? Chuyện gì rồi?
Đường Trọng ngồi xổm xuống, sau đó lấy ra từ trong người tên bảo vệ một bộ camera mini.
Bạch Tố mở camera ra nhìn, vẻ mặt âm trầm như nước.
Tất cả giọng hát, vũ điệu Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản luyện tập, thậm chí là lời nói hoặc những động tác còn sai đều ở đây cả. Nếu như trước buổi biểu diễn mà đoạn video này bị đưa lên mạng thì chẳng khác nào buổi biểu diễn đã được phát trước, Fans hâm mộ đã xem một lần, còn cần phải tới tận nơi thưởng thức sao?
Hơn nữa nội dung của cô đã công bố ra rồi thì cũng mất đi cảm giác mới mẻ ngạc nhiên, còn làm sao khiến không khí tại hiện trường sôi động nổi chứ?
Bạch Tố hung hăng nhìn quản lý an ninh của công ty là Lý Đại Hưng nói:
– Tại sao bảo vệ lại có thể tiến vào trong sân? Không phải tôi đã nói từ trước rồi sao? Bảo vệ không được tiến vào trong.
Lý Đại Hưng cũng đang đứng bên cạnh xem nội dung video, đầu đầy mồ hôi giải thích.
– Phần lớn bảo vệ nơi này đều là do sân vận động Hoàng Long cung cấp. Trước đó tôi đã giao tiếp với giám đốc an ninh của bọn họ, nói tất cả bảo vệ không được vào bên trong sân. Lúc ấy tôi còn lo là một số bảo vệ rỗi việc cầm di động quay chụp rồi đưa lên mạng mà. Tôi cũng không biết tại sao người này lại vào được đây.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, nói:
– Tôi đi tìm giám đốc Trịnh Tồn Cảnh nói chuyện. Đây là do công ty bọn họ làm việc thiếu trách nhiệm.
Lý Đại Hưng không thấy giám đốc Trịnh Tồn Cảnh, lập tức gọi điện thoại cho hắn. Trịnh Tồn Cảnh không có ở đây, hắn cũng không thể một mình chịu lỗi này
được.
Phân có khó ăn nhưng có người cùng chịu thì cũng miễn cưỡng xử lý được.
Rất nhanh, Trịnh Tồn Cảnh mặc âu phục màu đen uy nghiêm chạy tới, hỏi:
– Có chuyện gì rồi? Sao vậy?
Hoa Thanh là công ty phụ trách bảo vệ sân vận động Hoàng Long này. Hắn là giám đốc an minh, không dám đắc tội với các ngôi sao lớn này. Cho nên vừa nghe nói bên này xảy ra chuyện, hắn vô cùng lo lắng.
– Giám đốc Trịnh, chuyện này là sao? Lý Đại Hưng cao giọng chi vào tên bảo vệ mặc đồng phục Hoàng Long đang nằm trên mặt đất.
– Chúng ta lúc đó không phải đã thảo luận rõ ràng rồi sao? Các ông chỉ phụ trách bảo vệ bên ngoài, không cho phóng viên và fan vào bên trong. Bọn họ không được tiến vào trong này… Vậy tại sao hắn lại vào được đây? Tại sao hắn lại dùng camera quay phim? Hành vi của hắn là gì đây? Đó là vi phạm hợp đồng đấy. Giám đốc Trịnh, ông cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý xem.
Trịnh Tồn Cảnh ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua thân thể người bảo vệ kia, cảm thấy không quen, lại nhìn vào số bảo vệ trên áo hắn, nói:
– Hắn không phải là người của bên tôi.
– Không phải người của ông? Lý Đại Hưng giận dữ, tướng Trịnh Tồn Cảnh muốn đổ hết trách nhiệm.
– Không phải người của ông thì còn của ai? Không phải người của ông thì hắn vào bằng cách nào?
Trịnh Tồn Cảnh nhìn Lý Đại Hưng một cái rồi nói:
– Giám đốc Lý, ông đừng giận vội. Tức giận không giải quyết được vấn đề gì. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái. Mỗi người trong nhóm bảo vệ sân vận động Hoàng Long tôi đều quen, người này tôi chưa gặp bao giờ. Còn nữa, trên đồng
phục của hắn lại không ghi rõ số hiệu. Như vậy rõ là không phải nhân viên công tác của chúng ta.
Đám người Đường Trọng nhìn lại phía ngực của người này, quả nhiên thấy không có con số thật.
Bạch Tố nhìn chằm chằm vào người đàn ông không rõ thân phận được giả chết trên mặt đất, hỏi:
– Anh có phải là phóng viên không? Phóng viên báo nào?
Người đàn ông kia không nói không rằng, vờ như không nghe thấy Bạch Tố hỏi.
Bạch Tổ nhìn thoáng qua Lý Đại Hưng. Lý Đại Hưng hiểu ý nói:
– Giám đốc Trịnh, chúng ta dẫn hắn qua một bên hỏi đi.
Trịnh Tồn Canh biết đây chức trách của mình, để người không phải nhân viên trà trộn vào cũng là do hắn thiếu trách nhiệm, vì vậy gật đầu nói:
– Nên như vậy.
Rất nhanh, thẩm vấn đã ra kết quả rồi.
Người đàn ông này không phải bảo vệ sân vận động Hoàng Long hay là phóng viên báo gì mà là một nhân viên nhỏ của công ty Bác Nghệ.
Một nhân viên nhỏ của công ty Bác Nghệ gia dụng bảo vệ tiến vào sân vận động Hoàng Long, sau đó quay phim cẩn thận, cuối cùng không ngờ thu hình được hết mọi động tác luyện tập của Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản.
Bọn họ muốn làm gì đây?
Nghe được kết quả này, sắc mặt Bạch Tố và A Ken cực kỳ khó coi.
– Chúng ta học ngay. Bạch Tổ nói với thành viên của nhóm Hỗn Độn.
Sau đó Bạch Tố mang theo Đường Trọng, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản và A Ken chủ động đi theo, tiến vào một phòng thay đồ của nghệ sĩ. Tất cả người trang điểm đều đi ra ngoài hết.
– Không biết xấu hổ. Thật quá không biết xấu hổ rồi. Trương Hách Bản thở hổn hển nói: – Bọn họ muốn hại chết chúng ta, muốn cho chúng ta mất hết mặt mũi trước mặt fans hâm mộ và giới truyền thông. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, toàn bộ tiết mục bị quay lén hết. Đến lúc đó thì còn cần biểu diễn nữa hay không?
– Bác Nghệ ra một đòn này thật tàn nhẫn. Bạch Tố cũng vẫn hơi sợ hãi. Cô cảm kích nhìn Đường Trọng, nói:
– May mà Đường Trọng phát hiện ra hắn, thu camera trong tay hắn về rồi. Nếu để hắn mang về thì hậu quả chắc không thể tưởng tượng. Người của Bác Nghệ thu được đoạn video này, nhất định có phương pháp lợi dụng vượt xa tưởng
Liễu Hạ Huy tượng của chúng ta. Cho dù bọn họ không làm gì mà chỉ đưa lên mạng thì tiết mục biểu diễn của chúng ta cũng không thể không sửa đổi được.
– Vấn đề lại hiện tại sửa đổi sao còn kịp chứ? Nếu như sửa đổi thì bài hát và vũ đạo Đường Trong học còn dùng sao được? Đường Trọng không lên được, nhóm Hồ Điệp còn là nhóm Hồ Điệp đầy đủ sao? Chúng ta sẽ thành chưa đánh đã thua rồi.
Đường Trọng ngồi một góc cười lạnh, nói:
– Xem ra chúng ta cũng phải cho bọn chúng một bài học mới được.
Người không chọc ta, tôi cũng không chọc tới người. Nếu người chọc tới ta thì ta không thể nương tay.
Bàn tay không chỉ dùng để nắm đũa mà còn có thể dùng để bạt tại người khác.
Bạch Tổ xoay người nhìn Đường Trọng, dặn dò hắn:
– Đường Trọng, cậu đừng xúc động. Nếu cậu phát sinh xung đột với bọn họ, đến lúc đó giới truyền thông khẳng định sẽ công kích không kiêng nể. Trước tiên cậu
không nên nghĩ nhiều làm gì, an tâm sắp xếp huấn luyện với Hồi Âm và Bản Bản đi. Chuyện khác cứ giao cho tôi và A Ken nghĩ biện pháp là được.
– Đúng vậy. Vẻ mặt Ken chăm chú nói: – Tiểu Tâm Tâm, cậu cứ yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt mọi người đầu. Chúng tôi nhất định sẽ bắt nạt lại bọn họ.
Đường Trọng cười cười, cũng không nói gì.
Trong một căn phòng xa hoa, một người đàn ông trung niên đang nằm thoải mái trên ghế salon. Một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang xoa bóp đầu cho hắn. Một người khác mặc quần áo y tá xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ, vai áo kéo
xuống, để lộ ra cả nửa bầu ngực vĩ đại, đang quỳ dưới mặt đất trước mặt người đàn ông kia mà “thổi sáo”.
Người đàn ông này rên rỉ khe khẽ, người phụ nữ thì ư ư lên tiếng, cảnh tượng vô cùng dâm dật.
Đúng lúc người đàn ông sắp sửa bị thổi sáo lên tới đỉnh thì chiếc di động đặt trên bàn bên cạnh đột ngột reo vang.
Người đàn ông giận dữ, một chân đá văng người phụ nữ vừa rồi hắn còn đang hận không thể xông tới mơn trớn, nắm lấy điện thoại rồi bắt máy, lạnh lùng nói:
– Cho tôi một lý do không đuổi cô xéo đi.
– Tổng giám đốc Quách, Tiểu Lâm bị bắt rồi. Trong loa truyền ra giọng nói của nữ thư ký Kim Linh.
– Bị bắt sao? Quách Vân Túng hề động lòng nói:
– Thế thì sao? Đó là hành vi của hắn, không liên quan tới công ty. Nếu như mọi chuyện lộ ra thì cô cứ trả lời phóng viên như vậy.
– Kỳ quái chính là bên Hoa Thanh cũng vẫn im lặng. Chẳng qua bọn họ cũng chưa thả người.
Kim Linh nói.
– Im lặng sao? Quách Vân Túng cười hăng hắc, nói:
– Có lẽ bọn họ cũng không biết làm sao chăng? Báo cảnh sát à? Công bố cho giới truyền thống sao? Không cần phải để ý tới chuyện này nữa. Tiếp tục kế hoạch đi. Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì sai sót nữa.
– Tổng giám đốc Quách, tôi hiểu phải làm gì rồi. Kim Linh cười khanh khách nói, tiếng nói cũng ngọt ngào:
– Chúc tổng giám đốc Quách vui vẻ.
Nhớ tới các loại thủ đoạn phong lưu của nữ thư ký tại phòng làm việc, bụng dưới của Quách Vận Túng nóng lên, thằng nhỏ vừa rồi mất hứng giờ lại ngóc đầu dậy.
Hắn vỗ vỗ người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát phía sau, nói:
– Năm lên bàn đi.
Vì thế người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát kia liền ngoan ngoãn bò lên bàn, để lộ cặp mông tròn lăn và vùng nhạy cảm ra trước mặt Quách Vân Túng.
Quách Vân Túng vác thương đâm vào, vừa hưởng thụ cảm giác cực khoái này, vừa nói:
– Tiểu Lâm bị bắt rồi, phải tạm thời sửa đổi kế hoạch phá hoại tiết mục của bọn họ. Các người lên sân khấu cố gắng một chút, lộ vẻ quyến rũ vào. Phải dẫm nát nhóm Hồ Điệp kia ở dưới chân.
– Tôi muốn cho con điếm Bạch Tố kia phải đến bước đường cùng. Tôi muốn ả giống các cô.
Nhớ tới khuôn mặt xinh xắn quyến rũ vô cùng của bình thường, nhớ tới vẻ tàn nhẫn của cô với mình, Quách Vân Túng đột nhiên tăng tốc:
– Phải khiến a bò dưới đất như chó mà liếm ngón chân tôi…
– A