Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 159: Lần này lên sân khấu không được đánh nhau!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 159: Lần này lên sân khấu không được đánh nhau!
Nghe thấy Bạch Tố nói ra nguyên nhân mâu thuẫn, Đường Trọng cảm thấy dở khóc dở cười.
Trương Thượng Hân hỏi ai không hỏi lại đi hỏi người không thích nói dối là Lâm Hồi Âm.
Nghĩ tới vẻ mặt trầm mặc của Lâm Hồi Âm đứng nơi đó mà không biết nên trả lời câu hỏi đó thế nào, Đường Trọng cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Không ngờ Lâm Hồi Âm bình thường lạnh lùng như băng như vậy mà cũng có một mặt đáng yêu như thế.
Chị là tính cách của cô như vậy, đi trong đám người phù hoa thì rất dễ đắc tội với người khác.
Ngôi sao cũng giống như người bình thường, cũng có yêu ghét, cũng có nhỏ nhe, cũng tức giận.
Trương Thượng Hân là một minh tinh lớn mới nồi, nếu như cô không tới cổ động cho nhóm Hồ Điệp thi công Thu Ý Hàn cũng không thể bắt buộc. Trong giới giải trí đều như vậy, ngôi sao nhỏ không phải là người, ngôi sao lớn là thần tít trên cao. Dù là lãnh đạo công ty cũng phải tương đối tôn trọng bọn họ mới được. Nếu không lúc nào bọn họ cũng có khả năng rời đi.
– Đó chính là lý do vì sao chúng ta hiện giờ không có ai tới hỗ trợ sao? Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
– Cũng chính là như thế đó. Bạch Tố thở dài.
– Công ty thật ra cũng có lựa chọn khác nhưng không tìm được một ngôi sao cao cấp cỡ cô ấy… Thế thì cần gì phải tự rước lấy nhục chứ?
– Như vậy thì chúng ta dựa vào chính mình đi. Đường Trọng nói.
– Fan là tới nghe nhạc, cũng không phải tới đánh nhau. Chúng ta cứ hát cho bọn họ nghe là đủ rồi. Danh tiếng không bùng nổ lắm cũng không sao, chỉ cần hát tốt là đủ. Tôi đã nhìn qua video của nhóm T4 rồi. Vóc người của bọn họ là hàng đầu nhưng hát hò chỉ có thể gọi là nghe được thôi. Dù là hiện tại hay tương lai thì tiềm lực phát triển của bọn họ cũng không thể nào bằng Hồ Điệp được, cũng chỉ là mấy diễn viên trẻ tuổi mà thôi.
Bạch Tố cười khổ, nói:
– Đường Trọng, cậu còn không biết cái vòng tròn hắc ám này. Có một số người sử dụng thủ đoạn rất bẩn thỉu, chúng ta có thể nghĩ như vậy nhưng bọn họ lại không nghĩ như vậy. Bọn họ nhìn chằm chằm vào nhóm Hồ Điệp, chẳng phải là muốn dẫm đạp lên Hồ Điệp sao? Nếu bọn họ mà chị hát thôi thì nhất định sẽ bị bỏ rơi tít phía sau.
Đường Trọng chỉ chỉ vào chén trà trống không trước mặt mình, ý bảo Bạch Tố tới rót nước cho hắn.
Bạch Tố lườm hắn một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy từ ghế salon tới rót nước cho hắn, cũng tự mình đưa tới cho hắn, nói:
– Xin mời ngài dùng trà.
– Tới xoa bóp vai đi nào. Đường Trọng nói.
– Ô, đúng là coi tôi thành nữ tỳ thật rồi. Bạch Tố cười mắng:
– Tôi biết cậu nhiều mưu mô. Cậu cũng mau nghĩ biện pháp đi. Nghĩ tốt rồi thì mau nói cháu tôi biết, cũng để cho tôi an tâm… Cậu không biết chứ mấy ngày nay tôi không ngủ được giấc nào ngon đâu.
Đường Trọng đang cầm chén trà thổi những lá trà trên đó, nói:
– Cô quên tôi từ đầu tới rồi à?
– Ngục giam? Bạch Tố hỏi.
– Đúng vậy. Đường Trọng nói.
– Bên ngoài có bần cũng bẩn hơn được trong đó sao?
Thấy vẻ mặt tự tin của Đường Trọng, Bạch Tố nghĩ thầm, thằng cha này âm hiểm như vậy, những người đó thật đúng là không nhất định đã thắng nổi hắn.
Vì vậy cô liền lười biếng duỗi thắt lưng, nói:
– Được rồi, tôi đi ngủ một giấc. Ngày mai cậu tới sân vận động Hoàng Long để sắp xếp.
– Tập luyện trước sao? Đường Trong nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy. Bạch Tố nói.
– Tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy cậu nên đi tập thử một chút, mặc dù có thể lộ ra chút sơ hở nhưng cũng có thể để chúng ta phát hiện ra một chút vấn đề. Hồi Âm và Hách Bản mỗi ngày đều diễn luyện, cô không đi cũng không phải là biện pháp, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi.
– Được rồi. Đường Trọng nói.
– Có A Ken hỗ trợ trang điểm thì cùng lắm chỉ ít nói đi một chút là được.
-Ừ. Bạch Tố gật đầu, nhấc chân đi lên cầu thang.
Đi được nửa đường, lại dừng lại, quay đầu nói:
– Đường Trọng, đồng ý tôi một việc đi.
– Chuyện gì đó?
– Lần này lên sân khấu đừng đánh nhau.
Nhóm Hồ Điệp diễn tại sân vận động Hoàng Long. T4 diễn tại sân vận động Thế kỷ.
Hai sân vận động một nam một bắc, hai hướng khác hẳn nhau, giống như là trạng thái quan hệ của nhóm Hồ Điệp và T4.
– Mấy ngày nay sân vận động Hoàng Long không có hoạt động hát hò nào, chỉ còn chờ tới ngày thứ 6 là buổi tối mọi người biểu diễn thôi. Bạch Tố nói với Đường Trọng:
– Chẳng qua bởi vì Hồi Âm và Bản Bản vẫn diễn tập cá, bên ngoài đề phòng rất nghiêm khắc. Nếu không để cho phóng viên trà trộn vào thì không xong rồi.
– Tiểu Tâm Tâm mấy ngày nay còn chưa tới, rất nhiều người đã hỏi thăm rồi. Hai tay A Ken nằm lại, cười hì hì nói:
– Chẳng qua Tiêu Tâm Tâm à, tôi cần nhắc nhở cậu kỹ càng. Hôm nay, hiện tại, trong chốc lát nữa, cậu ngàn vạn lần không nên dễ dàng mở miệng nói chuyện, cố
gắng ít nói thôi… Trước kia những người cậu gặp đều là người ngoài công ty . Họ biết cậu nhưng lại không quen thân.
– Nhưng hôm nay rất nhiều nhân viên công tác ở đây đều là người cậu quen. Thí dụ như người điều chỉnh âm thanh, ánh sáng, các nghệ sĩ hỗ trợ. Trước đây bọn họ đều đã từng tiếp xúc với cậu. Nếu như cậu có chỗ nào không bình thường thì bọn họ sẽ dễ dàng nhận ra ngay.
– Tôi biết. Đường Trọng lau mồ hôi trên trán.
– Mọi người giúp tôi ngăn cản, tận lực đừng để bọn họ tới cạnh tôi.
– Tôi đã chuẩn bị tốt từ trước rồi. Bạn Bản và Hồi Âm đều đi trước luyện tập rồi. Cậu vừa tới nơi liền vào luôn, tránh bọn họ có thời gian chào hỏi. Thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ lấy cớ tìm mọi người thương lượng chuyện buổi biểu diễn, ngăn bọn họ ở ngoài cửa.
– Đúng vậy, đúng vậy. Tôi và Tố Tố, còn cả Hồi Âm đều sẽ rất cố gắng phối hợp với cô. Bạn Bản thì tôi không biết nói gì nữa…
A Ken cười hì hì nói:
– Tiểu Tâm Tâm, cậu đừng lo lắng. Trong chốc lát nữa là hóa trang xong rồi. Đến đây, để tôi lau mồ hôi cho cậu.
Vừa nói, A Ken vừa lấy ra một cái khăn tay bé tí thêu hoa đưa ra định lau trán cho Đường Trọng.
Đường Trọng vội vàng né tránh, tự mình lấy một chiếc khăn ướt lau mồ hôi.
Trước kia trong phim võ hiệp trên Tivi, khi nam diễn viên luyện kiếm trong vườn hoa đào, nữ diễn viên đánh đàn. Người đàn ông kia luyện kiếm trong chốc lát, tràn đổ mồ hôi. Vì thế nữ diễn viên liên mang theo tay áo thơm hương tiến | tới, đưa cái khăn tay nhỏ bé, vẻ mặt tràn ngập nhu tình lau trán cho người yêu.
Đường Trọng cực kỳ hâm mộ cảnh tượng tuyệt đẹp đó. Hắn biết mình không có
khả năng bay tới bay lui trên cây đào, cũng không có khả năng luyện kiếm lúc hoa đào bay đầy trời. Hiện tại bản thân tìm một rừng đào đẹp như vậy cũng không dễ dàng. Nếu như có một mỹ nhân như vậy tới lau mồ hôi cho mình thì cũng tương đối thỏa mãn rồi.
Hắn thật vất vả mới trông mong được tới ngày này, người mang khan tới lại là một người đàn ông, là một người đàn ông, là một người đàn ông.
Ánh mắt A Ken u oán, rất bất mãn vì bị Đường Trọng từ chối.
Bạch Tố cười ha hả, thấy A Ken tức giận lườm cô. Cô cũng không nhịn được nữa, cười thành tiếng.
Chiếc Mercedes-Benz chở bọn họ trực tiếp tới cửa sân vận động Hoàng Long, lúc đó đã có không ít phóng viên đứng một bên.
Thấy chiếc Mercedes-Benz tiến tới, lập tức có rất nhiều phóng viên tràn tới, Lạt Thủ Thần Vương lớn,
– Nhóm Hồ Điệp có thể thông báo cho chúng tôi một chút tình hình luyện tập không?
– Đối mặt với khiêu khích của T4, nhóm Hồ Điệp có muốn nói gì không?
– Có phải nhóm Hồ Điệp sợ hãi rồi không? Cho nên thời gian này không tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào?
A Ken cười lạnh liên tục, mắng:
– Đồ đần.
Chẳng qua Bạch Tố cũng không dừng xe lại để nhận phỏng vấn. Chờ tới khi bảo vệ cửa xác định thân phận chủ xe rồi, lập tức mở cửa cho phép đi qua. Đám
phóng viên lại bị cản lại, cũng ngăn cản âm thanh ồn ào của bọn họ.
Sau khi xuống xa, Bạch Tố và Ả Ken vây quanh Đường Trọng, đi vào trong sân vận động, nói:
– Chứ làm theo những gì chúng tôi nói, mỉm cười chào hỏi, cố gắng không để ý tới bất cứ ai… Đi vào bắt đầu luyện tập luôn. Hồi Âm và Bản Bạn sẽ phối hợp với
cậu.
– Tôi hiểu rồi. Đường Trọng gật đầu.
Tiếng loa trong sân vận động rất nhỏ, phóng viên bên ngoài không cách nào nghe rõ được.
Trên sân khấu, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đang nhảy múa. Mấy người thanh niên nam khỏe mạnh nhảy phía sau khiến thân thể Đường Trọng có cảm giác run sợ mãnh liệt. Bọn họ sẽ không ôm mình lên rồi khiêng mình xoay vài phòng đó chứ?
Thế thì mệt chết bọn họ mất.
Thấy Đường Trọng, Bạch Tố và A Ken đến, mấy nhân viên công tác phía dưới
liên lập tức vây lại.
Bạch Tố nháy mắt với Đường Trọng, ý bảo Đường Trọng nhanh chóng lên sân khấu.
Vì thế Đường Trọng vội vàng chạy tới, nhảy vọt lên phía trên sân.
Mấy nhân viên công tác lập tức lớn tiếng khen ngợi. Ngay cả mấy người phụ trách buổi biểu diễn cũng dừng chân quay đầu lại xem.
Làm cho mọi người ngạc nhiên hơn là Đường Trong khi nhảy lên sân khấu lại không lập tức gia nhập với Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản để huấn luyện mà chảy thẳng về phía sân khấu.
– Có phải Tiểu Tâm Tâm vội đi tìm WC không? A Ken nghi hoặc hỏi.
– Không biết.
Bạch Tố cũng thất kinh. Thằng ranh này lần này không đi nhầm nhà vệ sinh chứ?
Rất nhanh, Đường Trọng liền chạy lại sân khấu lần nữa.
Đồng thời trên tay hắn còn xách theo một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ sân vận động Hoàng Long.
Người đàn ông kia còn đang liều mạng giãy dụa phản kháng, quơ nắm tay muốn công kích Đường Trọng. Đường Trọng giận dữ, đánh thẳng một đấm vào mắt hắn.
Vì thế hắn liền yên lặng ngã lăn ra đất.
Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm đang tập luyện thấy cảnh này không thể không ngừng lại. Các thanh niên nam mạnh khỏe khác cũng chạy tới vậy người bảo vệ kia lại.
Thấy cảnh này, Bạch Tố uất ức muốn khóc to một hồi.
– Tôi… Tối hôm qua tôi còn nói là lần này lên sân khấu không được đánh nhau…