Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 158: Đối mặt
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Chương 158 : Đối mặt!
– Một đôi K.
Trên mặt Hoa Minh bị dán một tờ giấy, ném mạnh lá bài trong tay xuống.
– Đánh hay không, nếu các cậu không đánh thì tôi chạy.
Lương Đào do dự rồi đánh ra hai lá bài tẩy:
– Một đội 2. Cậu muốn chạy hả, không có cửa đâu.
Hoa Minh cười to nói:
– Lương Đào, cậu thực đánh đôi 2, cậu lấy cái gì thắng đôi Át của tôi.
Lương Đào sững sờ, nói:
– Đánh trước nói sau, dù sao không để cậu chạy. Một quân 4.
– Ha ha. Vương Kim Chung hưng phấn đánh ra lá át bích, sau đó đem số bài trên tay đánh hết ra nói:
– 3456789, một lốc. Về. Hai người các cậu về sau nha.
Hoa Minh cùng Lương Đào nhìn nhau ngẩn ra, đồng thời hỏi:
– Ai là địa chủ?
– Tôi. Vương Kim Chung như xem hai kẻ ngu ngốc nói:
– Tôi là địa chủ. May là hai người các cậu tự tàn sát nếu không tôi cũng không có cơ hội chạy được.
– Cậu chặn bài tôi làm gì? Lương Đào phẫn nộ chỉ Hoa Minh quát.
– Tại cậu chặn bài tối trước chứ. Hoa Minh tức giận nói:
– Cậu không chặn tôi thì tôi sẽ chặn cậu sao?
– Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đồng đội đều là heo. Lương Đào xem thường nói.
– Tôi không thắng được cũng không cho cậu thắng. Hoa Minh cười hắc hắc trông cực kỳ bỉ ổi.
Sau đó hai người họ đồng thời dán tờ giấy lên mặt mình.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên.
Hoa Minh lấy ra xem rồi nói:
– Tiểu Phong tử, tìm tôi có chuyện gì thế?
– Tôi ở cửa Nam Đại, ra ngoài uống rượu. Trong loa truyền đến giọng nói của một đàn ông.
Hoa Minh gỡ tờ giấy trên mặt xuống, nói:
– Không chơi nữa, có người mời uống rượu.
– Tôi hộ tống cậu đi. Lương Đào cũng vội vàng đứng lên.
– Nếu trên đường có sói nữ nào cướp sắc của cậu thì tôi có thể giúp.
Liễu Hạ Huy -Ngàn vạn lần đừng như thế. Hoa Minh từ chối.
– Nếu có sói nữ cướp sắc mà ai dám cứu tôi thì tôi sẽ trở mặt với người đó.
Sau đó hắn gào “ tôi là một con sói tới từ phương bắc” rồi nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ nam sinh.
– Hắn đúng là một con sói. Vương Kim Chung nói.
– Sói phát dục. Lương Đào nói:
– Bây giờ cô gái nhà nào dám tìm hắn chứ? Cậu biết đêm qua hắn nói với tôi cải gì sao? Nói ra đảm bảo dọa chết cậu. Hắn nói Bé ngoan bắt đầu lớn rồi, hai tháng sau có thể nấu lẩu. Hắn có bị bệnh không hả?
– Có khả năng lắm. Vương Kim Chung gật đầu.
– Ai chịu nỗi đả kích như vậy chứ.
– Haizz….. Hai người đồng thời thở dài, bị ai cho tình yêu chưa kịp nở mà đã héo tàn của Hoa Minh.
Hoa Minh đi chậm tới cổng trường thì không thấy người nhưng điện thoại lại vang lên.
– Phố quà vặt, quán đồ nướng của Vương Mập. Giọng nói của đàn ông vang lên, tiếp theo điện thoại liên ngắt.
Hoa Minh mắng hai câu rồi chạy vội tới quán nướng trước mặt.
Hắn thở không ra hơi chạy đến nơi, còn chưa kịp nói câu nào đã thấy thận dê trên bàn chỉ còn một xiên, liên đi qua ăn như hổ đói. Ăn xong hắn mới thoả mãn
uống ngụm bia Vệ Phong đưa tới, nói:
– Cậu tìm tôi chắc chắn không có việc tốt, có việc tốt cậu sẽ không tìm tôi.
– Lần này là việc tốt thật. Vệ Phong cười hắc hắc.
Hoa Minh nhìn Vệ Phong nói:
– Có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Tôi còn bận học tập đây. Cậu không có việc gì tới quấy rầy tôi, một nụ hoa chớm nở, tương lai còn muốn đền đáp tổ quốc, vì tổ quốc mà góp một viên gạch xây dựng đất nước, cậu không cảm thấy tội lỗi sao?
– Cậu là ngói vỡ thêm phiền thì có. Vệ Phong cười to, bưng chén rượu cụng ly với Hoa Minh:
– Thế nào, bây giờ cậu có cảm tưởng gì?
– Cảm tưởng gì? Hoa Minh kỳ quái hỏi.
Liễu Hạ Huy – Giả bộ. Cậu cứ giả bộ đi. Vệ Phong cười lạnh:
– Tôi còn tưởng cậu kết nghĩa kim lan cùng mấy tên rễ cỏ, tình cảm đáng giá ngàn vàng. Nhưng không ngờ cậu lại làm dấu chúng tôi.
Hoa Minh buông chén rượu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vì nghiên túc mà trông thành thục của Vệ Phong nói:
– Cậu có ý gì? Nói rõ đi.
– Cậu biết thân thế của Đường Trọng phải không? Vệ Phong hỏi.
– Thân thế sao? Tôi đương nhiên biết rõ.Cha hắn là ngục trưởng ngục giam, trông coi tới vài trăm người đấy.
Hoa Minh nói.
– Thực không thành thật. Vệ Phong rất thất vọng với câu trả lời của Hoa Minh.
– Tôi không biết cha hắn có phải ngục trưởng hay không nhưng tôi biết quan hệ giữa hắn và ma phi rất tốt.
– Ma phi? Ma phi nào? Hoa Minh sửng sốt.
– Hừ.Cậu còn giả vờ sao, thật không có ý nghĩa. Vệ Phong cảm thấy Hoa Minh là giả vờ ngốc.
– Ma phi ở Yến Kinh của các cậu chứ ai.Nữ vương cùng ma phi, cậu đừng có nói cậu ấy không biết đấy.
– Khương Khả Khanh hả? Hoa Minh kinh hãi.
– Cậu nói Đường Trọng có quen biết cùng Khương Khả Khanh sao?
– Đâu chỉ có quen biết.
Vệ Phong nghi hoặc nhìn Hoa Minh kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ tên này không biết thật, nhìn hắn không giống như đang nói dối.
– Nói tiếp cận nhất định sẽ không tin. Nếu tôi không tận mắt nhìn thấy thì tôi | cũng không tin. Hôm nay, Du Mục mang bọn tôi đến muốn phá Hồng Ung tụ hội.
Nhưng Khương Khả Khanh xuất hiện đánh cho Du Mục đầu rơi máu chảy.
– Hồng Ưng là của Tô Sơn cơ mà.
– Đúng là thế, nhưng Khương Khả Khanh không phải vì Tô Sơn mà là vì Đường Trọng mới ra tay.
Vệ Phong cầm chén rượu đưa lên miệng như đang nhớ lại cái cảnh khiến người ta khó quên đó.
– Hôm nay Tô Sơn mang Đường Trọng đến để gia nhập Hồng Ưng hội nhưng không được Hồng Ưng bỏ phiếu tán thành. Du Mục nhận được tin tức liền mang
bọn tôi xông vào, ai ngờ hắn chưa kịp ra oai thì bị Khương Khả Khanh tới tát | mấy cái.
Hoa Minh nhe răng cười:
– Du Mục bị Tô Sơn gài bẫy rồi.
– Chứ sao nữa. Vệ Phong lắc đầu thở dài nói: – Đã sớm biết cô ta không vừa nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
– Có lẽ Khương Khả Khanh là vì Tô Sơn thì sao. Hoa Minh nói:
– Quan hệ của lão Tam Tô gia với Khương Khả Khanh vẫn tốt cơ mà.
– Đầu tiên tôi cũng nghĩ vậy, nhưng về sau Khương Khả Khanh mua Cẩm Tú quán lại đứng tên của Đường Trọng. Dù ma phi đang đóng kịch cùng Tô Sơn thì cũng không thể đưa một món quà lớn như vậy cho Đường Trọng chứ.
Vệ Phong nói.
Hoa Minh cũng trầm mặc.
– Trước kia các cậu không điều tra hắn sao? Vệ Phong hỏi.
– Đã điều tra. Nhị thúc nói cho tôi biết hắn mồ côi, chỉ có cha là một ngục trưởng ngục giam.
Hoa Minh nói.
– Vậy lạ quá. Tôi cảm giác có rất nhiều bí mật. Vệ Phong nói.
– Đúng thế, chắc chắn trong đó có nhiều bí mật. Ai không có bí mật chứ? Hoa Minh nhếch miệng cười.
– Tôi còn tưởng cậu đã sớm biết lại lịch của hắn nên mới xem trọng hắn chứ. Vệ Phong thở dài.
Hoa Minh đặt chén rượu xuống, nhìn Vệ Phong nói:
-Vì tôi thấy hắn rất nghĩa khí nên mới coi hắn là anh em, không phải là thấy hắn có xứng làm anh em hay không. Nếu cậu lại nói những lời như thế thì về sau đừng bao giờ tìm tôi uống rượu nữa.
– Được, được, được. Tôi đầu hàng. Vệ Phong vội vàng giơ tay. Hắn và Hoa Minh chơi với nhau từ nhỏ, biết rõ tên này tuy dáng vẻ có hơi thô kệch nhưng làm người cũng được. Hắn cũng không muốn mất đi một người anh em có thể cùng uống rượu, giúp đỡ lẫn nhau như vậy.
– Nào, cạn một chén, gửi đến Đường Trọng huynh đệ của cậu.
Hoa Minh lại hắc hắc cười:
– Nếu cậu cùng hắn tiếp xúc thì cậu cũng thích hắn.
Thích hắn ư?
Vệ Phong thấy Hoa Minh khi nhắc đến Đường Trọng có vẻ mặt mê trai liền rùng mình.
– Võ đài biểu diễn giữa Hồ Điệp cùng T4.
– Hồ Điệp gặp T4, ai sẽ là người chiến thắng?
– Đối mặt, T4 nói: muốn các cô thua đẹp.
Đường Trọng vứt tờ báo trong tay xuống đất nói:
– Những người này thật rỗi hơi.
– Không phải rỗi hơi mà là mánh khoé. Tờ báo nào không viết nội dung như vậy? Độc giả cũng thích thế. Bạch Tổ lo lắng nói:
– Cách buổi hoà nhạc còn có ba ngày, T4 đang khá nổi, đã nhiều lần tiếp nhận phỏng vấn cùng xuất hiện trên TV. Còn chúng ta vì chuyện của Đường Tâm mà đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận phỏng vấn, cũng không thể xuất hiện trên tivi, chỉ có thể giảm bớt sự chú ý của truyền thông. Bởi vậy, so về sự nổi tiếng thì chúng ta thua kém họ.
– Không phải đã bán hết vé rồi sao? Đường Trọng nói.
– Đã bán hết sớm rồi. Bạch Tố gật đầu.
– Nhưng ngoài lượng fans đến xem thì tiếng hộ của người khác cùng truyền thông đưa tin cũng đại biểu cho danh tiếng của chúng ta cao hay thấp. Không chỉ thế, tôi được biết, lần này Bách Nghệ vì muốn đánh bại Hồ Điệp đã phái vương bài của bọn họ là Chung Minh Vũ đến làm khách quý. Bằng vào danh tiếng của
Chung Minh và hiện nay thì trừ mấy vị đã được phong Vương phong hậu thì không ai có thể địch lại.
Đường Trọng cũng biết khách quý của buổi diễn cũng là một khâu quan trọng.
Nếu địa vị của khách quý lớn thì có thể lôi kéo nhiều người ưa thích.
Đường Trọng biết Chung Minh Vũ. Hiện tại, hắn là ca sĩ hát RAP hot nhất, được gọi là tiểu vương RÁP.
– Chúng ta thì sao? Chẳng lẽ công ty không mời ai cho chúng ta. Đường Trọng hỏi.
– Đã từng mời rồi. Bạch Tố cười khổ: – Lâm Kiệt ở bên ngoài quay phim, lịch đã kín không thể trở về. Thái Nghệ Nông còn bận tuần diện toàn cầu, bây giờ chắc đang tại Singapore. Người có thể chống lại Chung Minh Vũ chỉ còn Trương Thượng Hân, nhưng cô ấy cự tuyệt rồi.
– Tại sao? Đường Trọng hỏi.
Bạch Tố bất đắc dĩ nói:
– Có một lần, cô ta từ phòng hoá trang đi ra, gặp Lâm Hồi Âm ở cửa, cô hỏi Hồi Âm mình trang điểm có đẹp không, Lâm Hồi Âm nhìn cô ta nhưng không nói lời
nào. Sau đó, cô ta tức giận trở lại phòng hoá trang, mắng chửi những thợ trang điểm kia. Từ đó về sau hai người này kết thành ân oán sống chết rồi.