Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 157 :Em giai Đường Trọng, cậu không phải là người tốt!
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 157 :Em giai Đường Trọng, cậu không phải là người tốt!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đả tự : Mộc Miên | Truyencuatoi.com
Khi Đường Trọng đưa Lâm Vi Tiếu tới trước mặt Tô Sơn, trên mặt hai cô đều xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
– Tô Sơn?
Lâm Vi Tiếu kinh ngạc nói. Sao cô lại không nhận ra Tô Sơn cho được chứ? Nữ thần được vô số nam sinh trong trường theo đuổi, là nhân vật nổi tiếng nhất Nam
Đại, là học trò đắc ý nhất của hiệu trưởng, bảo bối của hệ ngoại thương, nhiều năm xuất hiện trên tạp chí kinh tế học quốc gia, thậm chí là cả tạp chí thế giới.
Bởi vì biểu hiện nổi bật của cô nên cô được tuyển thẳng vào viên nghiên cứu kinh tế. Khi cô còn chưa tốt nghiệp thì đã có một tập đoàn kinh tế nước ngoài nghe tiếng tăm mà muốn tới mời nữ sinh viên này, đáng tiếc là cô đều từ chối cả.
Điều quan trọng nhất là Lâm Vi Tiếu và Tô Sơn cùng nhập học một năm. Một năm đó, trường Nam Đại đặc biệt công bố sinh viên đứng đầu trong kỳ thi vào trường. Hình ảnh cô gái mặc áo trắng tươi cười, văn tĩnh như đi ra từ trong mộng xếp hàng đầu. Cũng từ ngày đó, cô bắt đầu nổi tiếng.
Lâm Vi Tiểu có ấn tượng rất sâu sắc với hình ảnh này. Bởi vì cô cũng là mỹ nữ, nhưng cô lại không phải người đứng đầu cuộc thi đầu vào, không được toàn bộ thầy giáo thừa nhận. Mãi cho tới khi cô cùng một hai sinh viên nam khác chủ trì buổi tiệc chào mừng sinh viên năm đầu thì mới nhờ khả năng nói chuyện nổi bật của mình cũng như năng lực ứng biến rất tốt mà được giáo viên và sinh viên Nam Đại coi trọng.
Tô Sơn hiển nhiên cũng biết Lâm Vi Tiếu.
Nữ vương hệ phát thanh, vào năm đầu tiên đã chủ trì bữa tiệc chào đón sinh viên mới trước gần vạn người xem, không điên cuồng, cũng không mất bình tĩnh, biểu hiện rất phóng khoáng, rất có phong cách của người chủ trì thành danh. Tô Sơn lần đầu thấy cô đã cảm thấy con đường của cô vô cùng cùng rộng mở, chỉ hơi cố gắng một chút thì dù cho cô tới đài truyền hình trung ương cũng không quá đáng.
Chẳng qua từ trước tới nay các cô cũng không trao đổi gì. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình.
Không ngờ hiện tại Đường Trọng lại đưa hai cô tới trước mặt nhau.
– Các cô biết nhau sao? Đường Trọng và kinh ngạc.
Lâm Vi Tiếu không biết tại sao Đường Trọng lại nói như vậy, bởi trước hắn còn nói mình và Tô Sơn là người quen mà. Nhưng hiện tại cô là người của Đường Trọng, tất nhiên là phải làm việc vì hắn, tự nhiên đáp:
– Tô Sơn là hoa hậu giang được của trường chúng ta, có ai mà không nhận ra chứ?
Phụ nữ luôn hiểu diễn kịch hơn nam giới, cũng dễ tiến vào kịch hơn.
– Lâm Vi Tiểu cũng là một danh nhân trong trường ta. Tôi thấy cô ấy chủ trì tiệc tối đón sinh viên mới bốn năm rồi. Đoạn trang, mượt mà, xinh đẹp mà thong dong. Tô Sơn chủ động vươn tay ra với Lâm Vi Tiếu.
– Đây xem như là lần đầu chúng ta làm quen nhỉ?
Lâm Vi Tiếu nắm lấy bàn tay nhỏ bé như không xương của Tô Sơn, nói:
– Đúng vậy. Lần đầu chúng ta làm quen. Trước kia vẫn muốn tới gặp mặt cô nói chuyện, đáng tiếc là cô như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đành phải từ bỏ.
– Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội trao đổi rồi. Tô Sơn nghĩ tới một người nào đó rồi nói.
Đường Trọng biết Tô Sơn đoán ra ý đồ mình mang Lâm Vi Tiếu tới. Nếu cô không đoán được thì cô cũng không phải là Tô Sơn nữa.
Chẳng qua hắn vẫn giới thiệu:
– Lâm Vi Tiếu cũng giống như cô, năm nay đều tốt nghiệp rồi… Hiện giờ cô ấy cũng không còn chương trình học gì ở trường nữa, cho nên tôi mới mời cô ấy tới đây hỗ trợ quản lý quán Cẩm Tú, để cô ấy làm trợ lý cho cô có được không?
– Tốt thôi. Tô Sơn sảng khoái đồng ý.
– Có người hỗ trợ, tôi đúng là tìm không được mà.
Đường Trọng biết Tô Sơn sẽ đồng ý. Cô căn bản không có lý do để từ chối.
Hắn xoay người nhìn Lâm Vi Tiếu, nói:
– Cô đi xem qua một chút, làm quen với hoàn cảnh đi.
– Tốt, hai người trò chuyện đi.
Lâm Vi Tiếu mỉm cười đồng ý, lại chào Tô Sơn rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Đường Trọng và Tô Sơn thôi.
Tô Sơn không nói lời nào, Đường Trọng cũng không nói.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, có vẻ như là oan gia đối đầu.
– Anh không tin tôi như vậy sao? Tô Sơn hỏi.
– Không phải không tin, là sợ hãi. Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Người phụ nữ quá thông minh luôn làm cho người tôi có cảm giác không an toàn.
– Đàn ông thích phụ nữ thông minh nhưng lại không thích phụ nữ quá thông minh.
Tô Sơn bất đắc dĩ nói:
– Làm phụ nữ thật khó khăn mà.
– Làm đàn ông cũng không dễ dàng. Khó khăn khổ sở, hao hết tâm lực vất vả tìm một bà xã, không thông minh thì dễ bị người lừa, quá thông minh thì lại dễ lừa mình. Cô nói đàn ông phải làm sao đây? Đường Trọng cũng kêu khổ theo.
– Cậu tin cô ta như vậy sao? Tô Sơn mỉm cười.
– Cậu không sợ cô ta sẽ bị tôi mua chuộc sao?
– Sợ chứ. Chẳng qua tôi cũng muốn để cho cô ta một cơ hội. Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Hai bàn tay trắng, vừa mới chịu đả kích nặng nề. Tôi cho cô ta tôn nghiêm và | hy vọng, tôi cho cô ta tất cả, dù sao cô ta cũng phải cảm kích mới đúng. Cho dù
cô muốn mua chuộc cô ta nhưng nếu giá không đủ cao thì chỉ sợ rất khó dao động được… Cô là một người thông minh, có những điểm mấu chốt phải biết bỏ qua. Nếu không thì tôi cũng không thể đưa cô ta tới trước mặt cô.
– Đương nhiên cũng bởi vì bên cạnh tôi hiện giờ chưa có ai dùng được. Thấy một người không tồi như vậy, tất nhiên tôi phải thu lấy. Thật ra công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần làm tốt một việc là đủ rồi. Tôi tin cô ấy, tôi biết cô ấy có thể làm tốt.
Những chuyện khác không cần nói, chỉ cần Lâm Vi Tiếu nhìn chằm chằm vào Tô Sơn là được rồi.
– Em giai Đường Trọng, cậu cũng không phải người tốt đâu. Tô Sơn nói.
– Bà chị Tô Sơn, cô cũng không phải người tốt. Đường Trọng phản kích.
Người hầu bên cạnh tản đi cả, Du Mục ngồi cạnh Công Tôn Tiễn trên xe đi về phía đầu khu sông Hoàng Phố.
Két…
Xe đi chậm lại, dừng lại tại bờ sông không người.
Du Mục mở cửa bước xuống, còn không quên quay đầu lại nói với người trên chiếc Mercedes-Benz:
– Rõ là một con dã thú, còn cứ giả bộ nho nhã làm gì.
– Thế nào? Chẳng lẽ phải đi Hummer Land Rover săn báo hay gì đó mới phù hợp với Liễu Hạ Huy Công Tôn Tiễn cười ha hả nói:
– Xe cũng là một công cụ mà thôi, đi cái gì thoải mái là được. Land Rover nhìn có vẻ uy phong nhưng đi lại mệt chết đi được. Tôi là một người theo chủ nghĩa thực dụng, sẽ không đổi sự thoải mái của mình lấy ánh mắt của người khác.
– Thật không biết cái tên Thất Sát của cậu là từ đâu tới nữa.
Du Mục bước thấp bước cao đi tới bờ sông, chạm nhẹ tay vào lan can lạnh lẽo, tâm lý khác thường tràn ngập.
Hận? Không thể nói là hận.
Khát vọng, khát vọng đối với quyền lực.
Chỉ có thực lực mới có thể quét ngang tất cả.
Lễ nghi? Luân lý? Đạo đức? Quy tắc? Cho chúng đi gặp quỷ hết đi.
– Đó là bởi vì tôi không nổi điên.
Công Tôn Tiễn cao một mét chín lắm đứng cạnh Du Mục, giống như một con gấu lớn đứng cạnh con thỏ vậy.
– Nếu như tôi nổi điên lên thì ngay cả tôi cũng sợ bản thân mình đó.
Du Mục không đáp lời hắn, bởi hắn biết Công Tôn Tiễn nói thật. Nếu như hắn không phản bác được vậy thì chỉ có thể tán thành. Hắn không có thói quen tán thành người khác.
– Nói xem nói xem, sao cậu lại đắc tội với nữ ma đầu kia?
Công Tôn Tiễn nhìn nước sông Hoàng Phố đen kịt và những ánh đèn lấp lánh đối diện, nói:
– Cuộc sống thật tươi đẹp nhỉ?
– Muốn tôi giải thích gì sao? Du Mục cười lạnh.
– Nếu tôi đoán không sai thì cậu nhất định đã hiểu cả rồi. Nguyên nhân rất đơn giản. Hơn phân nửa là cậu đã đứng phía sau từ trước, chỉ khi cô ta tát tôi thì cậu mới đứng ra nói chuyện phải không? Cậu cho rằng tôi sẽ cảm kích ân tình của cậu sao?
Công Tôn Tiến cười tôi, cũng không phủ nhận lời nói của Du Mục.
– Cậu cũng biết người phụ nữ đó là một kẻ điên. Mà đáng chết nhất là cô ta điên không nói lý… Tôi không sợ người hung ác, chỉ sợ người điên thôi. Tôi có thể đi ra để đắc tội với cô ta lúc cô ta hung dữ nhất sao? Nhưng cậu cũng nên cảm tạ tôi mới phải. Bởi vì tất cả mọi người đều thầy là tôi đưa cậu đi. Nếu như cậu không cảm tạ tôi thì người khác sẽ cho cậu là người vong ân phụ nghĩa. Cậu ấy à, chỉ có mỗi bộ mặt này thôi, chả lẽ không biết xấu hổ à? Không sợ người khác nói xấu sau lưng à?
– Người đâm sau lưng tôi còn ít sao? Tôi đã từng quan tâm bao giờ? Du Mục cười lạnh nói:
– Hơn nữa cậu giúp tôi là muốn giải vây cho tôi sao? Cậu là muốn giải vây cho người phụ nữ kia phải không? Cô ta tát xong thì sẽ làm gì nữa? Không thể giết
Liễu Hạ Huy tôi, răn dạy xong vài câu là đuổi tôi cút đi sao? Vậy thì không phải là sấm to mưa nhỏ à? Cậu mang tôi đi cũng là để giải vây cho cô ta thôi. Thế nào? Muốn lấy lòng cả hai bên à?
– Ôi, muốn chiếm chút lợi từ các người thật khó khăn quá. Công Tôn Tiên vuốt vuốt cái mặt lớn của mình, nói:
– Mặc kệ thế nào, các người cũng nợ tôi món nhân tình này rồi.
Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với kẻ điên Du Mục này nữa, nói:
– Thế nào? Sau này có tính toán gì không?
– Tính toán? Giọng nói của Du Mục bình thản:
– Tôi là sinh viên, tất nhiên là phải học tập cho tốt rồi.
Mặt hắn vẫn còn vết bầm tím nhưng lại như đã quên hết mọi chuyện vừa xảy ra rồi vậy.
Công Tôn Tiễn nhìn chăm chú vào Du Mục, sau đó vỗ lan can cười to, nói:
– Đúng, học tập cho tốt. Ngày nào cũng phải tiến bộ. Đây mới là phong cách của Du Thọt chứ. Chuyện thằng ranh họ Đường nọ bị chặt một chân chẳng liên quan
gì tới cậu cả…
Du Mục xoay người, nhìn Công Tôn Tiễn nói:
– Cậu có biết hắn và con mụ điên kia có quan hệ gì không?
– Không biết. Công Tôn Tiễn lắc đầu.
Thấy sắc mặt Du Mục đại biến, Công Tôn Tiễn nói thêm.
– Đoán được một ít.
– Hắn là ai vậy? Du Mục hỏi.
Công Tôn Tiễn cười cười nói:
– Thật ra tôi cũng không muốn nói cho cậu biết, bởi vì tôi rất thích xem người ta đánh nhau tới kịch tính. Chuyện này so với xem phim còn hay hơn nhiều. Được rồi, gần đây có phim gì hay không? Mấy phim nữ diễn viên ngực không to, tóc
cũng không vàng thì không phù hợp với thẩm mỹ của tôi lắm.
Sắc mặt Du Mục càng trở nên âm trầm. Con mẹ nó, ai rảnh rồi đi thảo luận phim với cậu.
Công Tôn Tiễn bàn vài câu, thấy vẻ mặt như sắp phát điện của Du Mục, lúc đó mới cảm thấy mỹ mãn, nói:
– Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không làm gì hết.
– Hắn rất mạnh sao?
– Không, bởi vì còn rất nhiều người hy vọng hắn chết hơn cậu.