Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 156: Trợ lý tổng giám đốc
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
– Phì.
Lâm Vi Tiếu híp mắt nở nụ cười.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt cổ thấp màu trăng, kiểu dáng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi kiểu dáng cao bồi. Tay áo vén lên, lộ ra cái đông hồ trên cổ tay trăng nỡn.
Bên dưới là quần bò dài màu đen cùng đôi giày da, màu sắc đối lập mãnh liệt nhưng lại có phong cách cực kỳ hài hòa.
Lần đầu tiên Đường Trọng nhìn thấy cô thì cô mặc một bộ váy dạ hội đầy màu sắc, đứng trên sân khấu làm MC, thái độ nhiệt tình, hào phóng, lời lẽ sắc bén, khôi hài, khi thì cao nhã, khi thì tuyệt hảo khiến cho tất cả mọi người ở Nam Đại đều vô cùng yêu thích.
Lúc mình nắm tay Thu Ý Hàn đi vào hậu trường, cô liên tục dặn dò mình phải đối xử tốt với Thu Ý Hàn, thích chõ mũi vào chuyện người khác, có chút lòng hiệp nghĩa. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này nên Đường Trọng mới mạo hiểm bị người khác nhìn thấu thân phận đứng ra giúp cô.
Lúc trước còn tưởng cô là một cô gái vô tư, hồn nhiên, không ngờ cô cũng có nỗi khổ khiến người ta chua xót.
– Tôi đã nghe qua những lời đó.
Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói. Tên của cô gọi là mim cười, quả thật cô cũng rất thích mỉm cười. Hơn nữa, khi cô cười, hai má lại hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế tặng cho cô.
– Nói thì nói như thế nhưng người con gái nào lại không hy vọng người mình thích đầu tiên là người đúng.
– Cho nên con gái luôn dễ dàng bị mắc lừa.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Mỗi khi các cô tìm được một người đều cho rằng người này là sinh mệnh của
mình, người này không thể sống thiếu người kia.
Lâm Vi Tiếu cười càng vui vẻ hơn rồi nói:
– Anh có vẻ rất hiểu con gái nhé.
– Tôi hiểu rõ con người.
Đường Trọng nói.
– Đúng rồi, tôi quên mất, anh là Đường Trọng học hệ tâm lý học đúng không?
Lâm Vi Tiếu mở tròn mắt nhìn Đường Trọng nói.
– Tôi nghĩ cô sẽ gọi tôi là Hoa Minh.
Đường Trọng bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra chuyện mình thay thế Hoa Minh lên sân khấu đã bị mọi người biết rõ.
– Sớm biết cô đã nhận ra tôi như vậy thì tôi đã không giả trang anh hùng rồi.
Hiện trường nhiều nam sĩ như vậy, tôi nghĩ nhất định bọn họ sẽ muốn đứng lên đuổi dã thú đề cứu mỹ nhân.
– Tin tức ầm ĩ cỡ đó làm sao tôi có thể không biết?
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách.
– Đàn ông đều là đồ rùa đen, Hoa Minh là kẻ tỉ tiện nhất Nam Đại. Lúc ấy trong phòng ngủ của tôi còn có người chụp được chữ viết ấy vào điện thoại rồi đưa cho tôi xem. Sau khi xem xong tôi liền nhớ lại đáng vẻ của anh ở trên sân khẩu, không nghĩ rằng anh lại lừa tất cả chúng tôi.
– Lúc ấy là tình huống cấp tốc bất đắc đĩ.
Đường Trọng chẳng muốn giải thích ân tình trong đó bởi như vậy sẽ đả kích trầm trọng tới hình tượng đầu tiên của Hoa Minh.
Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng như có điều suy nghĩ, muốn nói nhưng lại thôi.
– Chúng tôi không thể ở cùng một chỗ.
Đường Trọng nói. Hắn biết rõ cô muốn hỏi cái gì. Chuyện này truyền khắp trường học, chính mình cùng Hoa Minh đã thành gã đàn ông phụ lòng Trần Thế Mỹ. Chắc hẳn cô cũng đã được nghe nói những lời đồn này.
Lâm Vi Tiếu nhẹ nhàng thở dài.
– Thật sự là tiếc nuối. Tôi cảm thấy hai người thật xứng đôi. Cô ấy làm tất cả mọi người cảm động, vậy mà không thể khiến anh cảm động sao?
– Tôi cũng rất cảm động.
Giọng nói Đường Trọng nhu hòa.
– Chỉ là mọi chuyện so với tưởng tượng của mọi người còn phức tạp một ít, như người uống nước mới biết rằng nước lạnh.
– Đúng vậy.
Lâm Vi Tiếu gật đầu.
– Tôi vốn cho rằng tình yêu là chuyện đơn giản, sạch sẽ nhất trên thế giới này, chỉ cần hai người cảm thấy yêu nhau, như vậy tất cả những vấn đề khác cũng không cần phải nói. Hiện tại có thể là do tôi ở trong trường học quá lâu cho nên đã quên mất con
người bên ngoài thế giới vô cùng hiểm ác.
– Đàn ông cũng muốn như thế.
Đường Trọng nói. Hắn rất ít khi đánh giá một người là rất xấu bởi vì hắn biết rõ mỗi người đều có cuộc sống không dễ dàng. Nhưng gã đàn ông đưa người đàn bà của mình cho lãnh đạo để được thăng chức, tăng lương thì thật sự là không bằng cầm thú.
– Hắn là người học khóa trên hệ phát thanh chúng tôi.
Có khả năng trong lòng Lâm Vi Tiếu vẫn đang vô cùng uất ức, không thể nhịn được, cho nên cô bắt đầu tâm sự với Đường Trọng.
– Lúc ấy hắn là nhân vật phong vân của trường, lại là MC trong bữa tiệc đón
người mới. Tôi rất thích phong cách làm MC của hắn, dường như không có gì ngăn cản
tôi trở thành bạn gái của hắn. Trước hôm nay, tôi còn tưởng rằng hắn yêu tôi đấy.
– Hắn tốt nghiệp sớm một năm so với tôi, sau khi tốt nghiệp, thông qua quan hệ đã vào tổ chuyên mục tin tức tại đài truyền hình Minh Châu. Đối với chúng tôi mà nói, thì đài truyền hình chính là đơn vị công tác tốt nhất. Lúc đó, dường như mỗi ngày tôi đều mong nhanh chóng tới ngày tốt nghiệp, bởi như vậy thì tôi có thể công tác tại đài truyền hình, chúng tôi có thể trở thành bạn đồng hành. Tôi cảm thấy ngoại hình tôi cũng không tệ, kiến thức chuyên nghiệp quen thuộc, lại có kinh nghiệm MC phong phú, chăng phải chỉ cần tôi tốt nghiệp thì chuyện tìm được một đơn vị công tác tốt sẽ dễ như trở bàn tay sao?
– Tôi thật sự là quá ngây thơ rồi.
Lâm Vi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu.
– Tôi và mấy người bạn học cùng đều được an bài đến đài truyền hình thực tập. Một vị lãnh đạo trong đài biểu đạt có tình cảm tốt với tôi. Chuyện này tôi đã sớm nghe nói nhưng sau đó đã từ chối, càng không đề nó ở trong lòng. Không ngờ rằng hôm nay hắn hẹn tôi tới đây, thay mặt vị lãnh đạo kia đưa ra yêu cầu quá mức như vậy.
– Như vậy cũng tốt.
Đường Trọng Vừa cười vừa nói.
– Hắn càng xấu thì cô càng đễ dàng gạt bỏ tổn thương trong lòng đi.
– Đúng vậy.
Lâm Vi Tiếu gật đầu.
– Ngay cả ý nghĩ xé xác hắn tôi cũng có. Cho nên vừa rồi tôi dùng cafe giội
vào hắn cảm thấy giải được hận, còn muốn lấy gạt tàn thuốc nện vào đầu hắn, đáng tiếc là không trúng. Lúc nhìn thấy anh dùng khăn trải bàn quất vào mặt hắn, tôi cảm thây vô cùng sung sướng, từ trước tới nay chưa bao giờ vui sướng như thế.
– Bây giờ cô có ý định gì không?
Đường Trọng hỏi.
– Ý định sao?
Lâm Vi Tiếu nghĩ nghĩ rồi nói:
– Anh cũng đã nghe rồi đấy. Tôi từ chối yêu cầu của bọn hắn, có khả năng ngày mai tôi sẽ bị đá ra khỏi đài truyền hình, cả báo cáo thực tập cũng không thể lấy. Tôi cũng không tin rằng dựa vào năng lực của mình lại không tìm được một chỗ làm. Không được làm MC vậy thì làm phóng viên, không làm được phóng viên vậy thì làm biên tập, không làm được biên tập thì làm nhà báo, không làm được nhà báo thì viết lách trên mạng internet. Cuối cùng cũng sẽ không đề cho mình chết đói.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Ngược lại tôi có một đề nghị.
– Đề nghị gì?
Lâm Vi Tiếu hỏi.
– Cô có nguyện ý đổi nghề làm quản lý không?
Đường Trọng hỏi.
– Đương nhiên chuyện này cũng có thể là tạm thời, đợi đến lúc có điều kiện phù
hợp rồi thì cô có thê đi làm MC như ước mơ của cô.
Lâm Vi Tiếu do dự một lát rồi hỏi:
– Quản lý cái gì?
– Quán Cẩm Tú.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Là gia nghiệp đầu tiên của tôi.
– Quán Cẩm Tú sao?
Mắt Lâm Vi Tiếu mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở tròn ra.
– Đây là nhà của anh mở sao?
– Trước kia không phải nhưng bây giờ là của tôi rồi.
Đường Trọng nói.
– Nếu như cô đồng ý, tôi có thể cho cô một chức vị trợ lý tổng giám đốc. Đương nhiên nếu như cô không muốn thì coi như tôi chưa nói những lời này, xin cô giữ bí mật giúp cho.
– Tôi đồng ý.
Lâm Vi Tiếu sảng khoái nói.
– Đối với khoá tốt nghiệp của chúng tôi mà nói, thiếu thốn nhất chính là một nơi công tác, mà không phải thực hiện mộng tưởng trước.
– Tôi thích phụ nữ biết thỏa hiệp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Chuyện này cũng không có gì.
Lâm Vi Tiếu nói.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, vây tay về phía xa xa. Rất nhanh, chủ quán Cẩm Tú béo như một viên thịt Tăng Thiên Tường lăn chậm tới.
– Đường thiếu gia.
Tầng Thiên Tường cúi đầu khom lưng nói. Hắn kinh ngạc liếc nhìn Lâm Vi Tiếu nói:
– Vị tiểu thư này thật đúng là xinh đẹp, so với diễn viên trên TV còn xinh đẹp hơn.
– Cám ơn.
Lâm Vi Tiếu đứng lên nói lời cảm tạ.
Đường Trọng biết rõ Tăng Thiên Tường không phải bây giờ mới thấy Lâm Vi Tiếu vừa rồi, những người hộ vệ kia đã đi đến, hiển nhiên là chào hỏi hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần màn xiếc nhỏ này.
– Ông chủ Tăng của quán Cẩm Tú.
Đường Trọng giới thiệu, đã muốn lôi kéo cô trở thành người một nhà thì cũng phải giới thiệu một ít nhân mạch giúp cô.
Lâm Vi Tiếu lại giật mình.
Hôm nay là lần đầu tiên cô tới quán Cảm Tú. Vừa rồi bạn trai cô còn dương dương đắc ý giới thiệu với cô đây là hội sở giá cao tại Minh Châu, cân phải có tư cách hội viên mới có thể tiến vào được.
Hắn không có tư cách hội viên nhưng vị đài trưởng hắn đang nịnh nọt kia là hội viên ở đây.
Không nghĩ tới chính là, Trần Quan Trung trong miệng miệng tôn sùng chỗ này như thế nên dĩ nhiên cũng rất kiêng nề gã mập mạp trước mắt này, thế nhưng gã mập mạp này lại tỏ ra tôn trọng và nịnh nọt Đường Trọng, giống như Đường Trọng nắm giữ thứ gì đó của hắn.
– Xin chào Ông chủ Tăng.
Lâm Vi Tiếu biết rõ đạo lý không phải chuyện của mình thì không hỏi, tuy rằng trong lòng vô cùng khiếp sợ nhưng vẫn nhanh chóng thu liễm một ít biểu lộ không thích hợp ở trên mặt, lại chào hỏi Tăng Thiên Tường lần nữa.
– Lâm Vi Tiếu, bạn của tôi. Đường Trọng giới thiệu Lâm Vi Tiếu.
– Ha ha, xin chào Lâm tiểu thư, rất vinh hạnh được biết cô.
Tăng Thiên Tường thò tay nắm chặt tay Lâm Vi Tiếu một lát rồi thu lại.
Sau khi giới thiệu hai người biết nhau, Đường Trọng nói:
– Hợp đồng đã soạn xong chưa?
– Soạn tốt rồi.
Tăng Thiên Tường vừa cười vừa nói, đưa một bản hợp đồng ở trong tay tới.
– Vừa mới tìm luật sư soạn đây, tôi còn chưa kịp xem một cái. Đường thiếu gia, cậu xem trước đi, chỗ nào cậu cảm thấy không thích hợp thì để chúng tôi sửa lại.
Đường Trọng nhận hợp đồng, ngồi ở trên ghế xem qua từng câu từng chữ một lần.
Sau khi xem xong, Đường Trọng đưa bản hợp đồng cho Lâm Vi Tiếu đứng bên cạnh nói:
– Cô xem lại một lần.
Lâm Vi Tiếu liếc nhìn Đường Trọng rồi cầm lấy bản hợp đồng, đọc rất nghiêm túc.
Vừa mới bắt đầu đọc, lông mày đã lập tức nhíu lại.
Cô mở chiếc túi của mình lấy cái bút máy ra, chỗ nào cô cảm thấy không hợp lý thì đánh dấu sửa chữa.
Cô đọc rất cẩn thận, khoảng hơn 10 phút sau cô mới xem hết bản hợp đồng, đưa lại cho Đường Trọng.
Đường Trọng lại xem qua một lần rồi đưa hợp đồng cho Tăng Thiên Tường, nói:
– Dựa theo cái này mà sửa chữa.
– Không thành vấn đề. Tôi sẽ cho người đi sửa ngay đây.
Tăng Thiên Tường sảng khoái đáp ứng. Giá tiền là cố định, hơn nữa Khương
Khả Khanh đã đồng ý câu nói kia, không có khả năng hắn vì một chỉ tiết nhỏ mà
phát sinh tranh chấp với Đường Trọng.
Đợi đến lúc Tăng Thiên Tường lăn ra ngoài, Đường Trọng nhìn Lâm Vi Tiếu
nói:
– Không tệ, xem ra cô không chỉ có tài làm MC.
– Anh cũng không chỉ lấy cô gái anh thích.
Lâm Vi Tiêu vừa cười vừa nói.
Đường Trọng đứng lên nói:
– Đi thôi, tôi mang cô đi gặp cấp trên của cô. À, nói không chừng còn là người quen của cô đấy.
– Người quen sao?
Trong mắt Lâm Vi Tiêu tràn đầy nghi hoặc.