Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 155: Nữ vương hệ phát thanh
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Tựa ở bức tường chỗ hành lang gấp khúc, tâm tình Đường Trọng hơi nặng nề.
Hắn biết rõ Khương Khả Khanh vì sao lại muốn lôi kéo hắn chụp ảnh, hắn biết cô sẽ đem những bức ảnh chụp này cho người phụ nữ kia xem, thế nhưng hắn lại không từ chối.
– Chăng lẽ sâu trong nội tâm mình cũng có khát vọng hay sao?
Đường Trọng thử dùng kiến thức tâm lý học phân tích tâm tình của mình giờ phút này. Thật đáng tiếc, hắn không có cách nào xác định kết quả chân thật nhất.
Người khó hiểu nhất chính là bản thân mình.
Có lẽ cái gọi là hận chỉ là từ để tự an ủi mình của trái tim yếu ớt, mẫn cảm kia. Nói là hận nhưng kỳ thật chính mình cũng không phải là không còn gì nữa.
Bà không quan tâm tôi, tôi càng không muốn quan tâm tới bà.
Nhất định Đại hồ tử đã sớm nhìn thấu ngụy trang của mình cho nên đưa mình đến thành phố này, cách thành phố của họ gần đến vậy.
Nghĩ tới gương mặt cứng ngắc không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì kia, trong lòng Đường Trọng bắt đầu ôn hòa hơn.
Trên thế giới này, cho tới bây giờ vẫn luôn có ánh mắt của một người chưa từng ngừng dõi theo mình. Người này so với người yêu còn kiên trinh hơn, so với người thân còn ôn hòa hơn, ánh mắt này cho mình nhiều động lực tiến lên hơn mọi ánh mắt khác.
Nghĩ như vậy, tâm tình Đường Trọng đã tốt hơn rất nhiều.
Đang chuân bị quay lại chỗ Hồng Ưng họp, tiếp nhận tiếng nịnh nọt cùng tiếng vỗ tay của bọn họ dành cho mình thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người con gái quen thuộc đang đứng ở sau bức tường thủy tỉnh sau lưng mình.
Thoạt nhìn bộ dáng cô gái này rất tức giận, sắc mặt của gương mặt đoan trang
xinh đẹp tuyệt trần kia đã có chút biến đổi.
– Trần Quan Trung, anh là một tên cầm thú, không, anh không bằng cầm thú, tôi thật không ngờ anh là người như vậy. Tôi có mắt như mù nên đã yêu mến loại người như anh.
Người con gái này hổn hến mắng, miệng lưỡi ác liệt khiến người được toàn bộ thầy trò trong trường khen ngợi có năng lực ứng biến giỏi đều không có cách nào phát huy ra.
Thì ra là cô đang giận dỗi người yêu.
Đường Trọng nâng kính, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng ngay lúc chuẩn bị rời đi thì hắn nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông khiến hắn tò mò đừng lại.
– Tiếu Tiếu, em không nên tức giận, đây cũng là vì anh muốn tốt cho em. Quả thật em vô cùng ưu tú, xinh đẹp, trình độ dẫn chương trình của em rất cao, em là nữ vương hệ phát thanh. Nhưng chuyện này có làm được cái gì chứ? Em phải đối mặt với sự thật đi.
– Bây giờ chúng ta học đại học năm cuối rồi, sinh hoạt trong đại học khác xa với thực tế. Em xinh đẹp thì được cái gì? Trình độ dẫn chương trình của em cao có tác dụng gì? Ai sẽ coi trọng điều này? Nữ vương hệ phát thanh sao? Xin em đấy, em mở to mắt nhìn xem, ngoại trừ những sinh viên trong trường học coi cô là nữ vương ra thì còn ai quan tâm tới chuyện này?
– Em cũng nhận lời mời đi tới đài truyền hình Minh Châu quảng bá, bây giờ em vẫn còn thực tập ở chỗ ấy, em có chú ý tới sắc mặt những vị lãnh đạo kia không? Bọn họ sẽ coi em là nữ vương sao? Em ở trước mặt bọn họ còn dám coi mình là nữ
vương sao?
– Khó khăn lắm Trần Đài mới thích em, chỉ cần em gật đầu một cái thì chỗ tống trong danh sách kia sẽ là của em. Hơn nữa Trần Đài muốn nhờ anh nói với em rằng chỉ cần em ở lại, hắn sẽ nghĩ biện pháp cho em trở thành MC. Đài phát thanh Minh Châu đang chuẩn bị đưa ra một tiết mục giải trí mới, do MC nổi tiếng Uông Hàn phối hợp cùng một MC mới. Chỉ cần em gật đầu thì đương nhiên em có thể trở thành người MC mới ấy, cùng dẫn chương trình với Uông Hàn. Chỉ cần em gật đầu thì trong vòng một đêm thanh danh sẽ bộc phát, trở thành một ngôi sao MC mới.
– Tiếu Tiếu, giấc mộng của em không phải là trở thành một MC ưu tú sao? Vì sao không bắt lấy cơ hội này?
Hiển nhiên cô gái này cũng không bị những lời của bạn trai cám dỗ, ngược lại càng tức giận mắng:
– Trần Quan Trung, tại sao anh không đi chết đi? Tại sao không đi ăn *** đi? Yêu cầu như vậy mà anh cũng nói ra được à? Anh muốn bạn gái của mình ngủ với người đàn ông khác, anh còn là một người đàn ông sao? Anh còn là một con người sao?
– Tôi mặc kệ anh nói như thế nào nhưng tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh đâu. Anh muốn nịnh nọt lãnh đạo, muốn thè lưỡi ra liếm bờ mông người ta, vậy thì mang mẹ anh tới đi. Mẹ của anh yêu anh như vậy, nhất định bà ấy sẽ đồng ý đấy. Tôi muốn làm MC bằng chính khả năng và sự cố gắng của mình, còn nữa, chúng ta chia tay.
Bốp.
Mặt cô gái này bị trúng một cái tát.
Vẻ mặt gã đàn ông đeo chiếc kính nhỏ thoạt nhìn nhã nhặn, thần thái như siêu sao Hàn Quốc kia dữ tợn cười lạnh, mắng:
– Lâm Vi Tiếu, cô thật sự coi mình là nữ vương rồi hả? Sao cô không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái quái gì? Chỉ dựa vào hoàn cảnh gia đình cô, bố là một lái xe vận tải, mẹ mở một tiệm tạp hóa, đòi tiền không có tiền, cần người không có người, cô còn muốn làm MC sao? Phải đợi thêm ba mươi năm nữa. Có MC nào không trải qua chuyện này một lần không?
– Đây là sự thật, sự thật hiểu không? Những thứ dạy trong sách vở đều là gạt người đấy. Trong trường học có quy tắc của trường học, trên xã hội có quy tắc của xã hội. Bằng những tiếng ca ngợi và vỗ tay của những kẻ ngu dốt kia có thể đi tới được sao? Chỉ cần mở hai chân ra, cô có thể được cả danh lần lợi. Vì sao không làm? Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như cô đồng ý thi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cô muốn cái gì sẽ có cái đó. Nhưng nếu như cô không đồng ý thì ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Ở lại đài truyền hình sao? Ngay cả báo cáo thực tập cô cũng không thể lấy được.
Lâm Vi Tiếu không ngờ người bạn trai luôn che chở mình lại ra tay tát mình. Trong nháy mắt cô vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó cô trở nên điên cuồng.
Cô cằm lấy tách cà phê nóng hổi ở trước mặt mình giội thẳng vào mặt gã đối diện. Tình huống quá bất ngờ nên gã kia tránh không kịp, tuy kịp thời bưng kín mặt nhưng trên đầu vẫn bị cà phê làm cho nóng, đau quá kêu lên một tiếng.
Chuyện này cũng chưa hết, Lâm Vi Tiếu nhặt cái gạt tàn thuốc ở trên mặt bàn lên, sau đó nện vào người hắn.
Loảng xoảng.
Ngực hắn bị cái gạt tàn thuốc đập trúng, lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tới lúc này, hắn cũng chăng quan tâm bảo trì hình tượng nữa, liền giật tắm khăn trải bàn đánh vào mặt Lâm Vi Tiếu.
Vù vù.
Khăn trải bàn mang theo tiếng gió vù vù vụt vào mặt Lâm Ví Tiếu nhưng không nghe thây tiêng kêu đau của cô.
Một đầu khăn trải bàn rơi vào trong tay một người đàn ông.
– Là anh sao?
Lâm Vi Tiêu kinh ngạc nói.
– Mày là ai?
Gã lưu manh này nghi ngờ hỏi.
– Em còn chưa nói với hắn sao?
Đường Trọng quay người nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vi Tiếu nói:
– Đã lâu như vậy rôi, em còn định giấu diếm tới khi nào nữa?
Sắc mặt Trần Quan Trung đại biến, cảm giác trên đầu mình mọc
lên một cặp sừng.
Hắn nổi trận lôi đình, hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Tiếu mắng:
– Cơn gái điểm thôi tha, trông mày như vậy mà dám vụng trộm sau lưng tao. Mày vốn chính là một tiện nhân, kỹ nữ, mới vừa rồi còn ở trước mặt tao giả vờ trong sáng gì đó, vậy mà mày có thể tùy tiện ngủ với người khác, để cho người khác ngủ mấy đêm rồi còn ra vẻ trong trắng sao?
– Đưa bạn gái của mỉnh cho lãnh đạo để nịnh nọt, loại đàn ông như vậy thật
đúng là không có tiền đồ.
Đường Trọng xem thường nói.
– Tiểu Tiếu coi mày như đống *** chó thối, vứt bỏ mày là chuyện không có gì kỳ quái. Nếu như cô ấy nhớ mãi không quên mày đó mới thật sự là bị đổ nước vào não. Mày đi đi, tao nhìn mày đã cảm thấy bẩn mắt.
– Đi sao? Mày dựa vào cái gì mà bảo tao phải đi? Đây là địa bàn của mày sao? Mày là cái quái gì?
Trần Quan Trung cười lạnh nói. Hắn dùng lực muốn kéo khăn trải bàn từ trên tay Đường Trọng trở về.
Hắn nhìn thấy Đường Trọng cao gầy, lại còn đeo một mắt kính to cho nên cảm thây sức lực nhất định sẽ không lớn. Không ngờ hắn thử mấy lần đêu không thành công.
– Thế nào? Còn muốn ra tay hả?
Đường Trọng cười hỏi.
– Buông ra.
Trần Quan Trung hung ác nói.
– Đây là chuyện của tao, tốt nhật mày đừng nhúng tay vào, tránh cho bản thân gặp phiền toái.
– Ta đã nói rõ mà mày vẫn còn làm bộ nghe không hiểu sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Đã như vậy, tao phải cho mày tỉnh táo một chút.
Trần Quan Trung vừa rồi dùng hết khí lực cũng không có cách nào rút khăn trải bàn từ trong tay Đường Trọng ra. Thế nhưng Đường Trọng chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, khăn trải bàn liền từ trong tay Trân Quan Trung trượt xuống.
Hắn nhanh chóng cuộn khăn trải bàn lại, làm cho cái khăn trải bàn biến thành một cây côn, sau đó vụt mạnh ra.
Bốp.
Kính trên mặt Trần Quan Trung bị đánh bay ra ngoài, va vào tường thủy tỉnh
nát vụn.
Bốp.
Côn thứ hai, Đường Trọng quất thẳng vào mặt Trần Quan Trung.
Lập tức, trên gương mặt trắng nõn thanh tú của hắn xuất hiện một vét màu màu đỏ tím, da tróc thịt bong, còn có vết máu đỏ thâm ra ngoài.
Bốp.
Côn thứ ba lại quất vào mũi hắn, lập tức cái mũi của hắn như là vòi nước bị mở ra, máu tươi phun mạnh.
Trần Quan Trung khóc.
Hắn ôm lấy cái mũi hô to:
– Bảo vệ, bảo vệ. Có người đánh người, có người muốn giết người.
Có vài tên mặc âu phục màu đen nhanh chóng chạy tới chỗ này, ngay tại chỗ rẽ vào có một gã cơ bắp cuồn cuộn chặn lại.
Hắn khoát tay áo, những người bảo vệ kia liền lặng yên lui ra không một tiếng động, dường như bọn họ không nhìn thấy cái gì.
– Bảo vệ. bảo vệ…
Trần Quan Trung vẫn còn dốc sức liều mạng hô hào.
Bốp.
Côn thứ tư, Đường Trọng quất vào miệng hắn.
Vì vậy hẳng ngậm miệng lại.
Hắn một tay ôm mũi, một tay ôm miệng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
– Mày có gào rách yết hầu cũng không có người nào đến cứu mày đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, sau khi nói xong, phát hiện những lời này dường như rất quen thuộc.
– Cút đi, đừng đề tao nhìn thấy mày.
Lúc này Trần Quan Trung mới phát hiện có chuyện cổ quái, liền quay người chạy ra bên ngoài.
Đường Trọng mở khăn trải bàn ra, chăm chú cẩn thận trải nó trên mặt bàn. Hắn lại nhặt cái gạt tàn thuốc từ trên mặt đất lên, chỉ vào cái ghế đối diện, nói với Lâm Vi Tiếu:
– Có muốn ngồi cùng tôi một lúc không?
– Tại sao anh lại ở chỗ này? Trên mặt Lâm Vi Tiếu vẫn còn dấu một bàn tay, xem ra gã cầm thú kia ra tay vô cùng tàn nhẫn.
– Sao cô lại ở chỗ này?
Đường Trọng cười hỏi lại.
Hốc mắt Lâm Vi Tiếu chuyển hồng. Cô rút khăn tay ra lau sạch hóc mắt, sau đó quật cường mỉm cười, nói:
– Thật xin lỗi, làm anh chê cười rồi.
– Không có gì.
Đường Trọng nói.
– Trước khi đàn bà tìm được người đàn ông đúng, ai lại không từng thích qua mấy kẻ ngu đốt chứ?