Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 154: Dì nhỏ không có ý gì!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Khương Khả Khanh là nữ vương hay nữ thần? Là nữ yêu quái hay nữ ma đầu?
Người phụ nữ mạnh mẽ như cô, phải có người đàn ông cỡ nào mới hàng phục được chứ?
Có người đã chinh phục được cô chưa?
Đường Trọng vẫn chưa hỏi câu này. Hắn còn muốn giữ sự tôn trọng đối với người bê trên. Mặc dù người bê trên này thoạt nhìn không bề trên lắm.
– Phí để cô ra mặt cao như vậy, lại diễn nhập tâm đến thế, tát mặt người ta mà đau cả tay, tại sao lại không trực tiếp lấy chức hội trưởng hội Hồng Ưng cho tôi?
Khương Khả Khanh lấy thân phận bề trên tiếp tục chỉ bảo Đường Trọng.
– Bởi vì cô ta làm hội trưởng tốt hơn cháu làm nhiều.
– Hiện tại cháu còn mang một cuộc sống khác, làm chuyện này cũng không tiện. Còn nữa, súng bắn chim đầu đàn… Dì không cảm thấy bọn họ là súng, dì chỉ sợ một đám chim ngu ngốc thấy cháu bay quá nhanh liền ở sau lưng cháu nói linh tinh, không chừng còn mai phục phóng tên. Lúc dì còn ở đây thì còn có thể che chở cho cháu, nhưng dì cũng không thể ở Minh Châu mãi được… Lúc dì không ở đây, ai sẽ che chở cho cháu đây?
– Để một người phụ nữ ngồi ở vị trí kia, lại là một mỹ nữ, bọn họ muốn ra tay cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Đây là bản tính của đàn ông. Mặc dù đàn ông có cốt khí ở trước mặt mỹ nữ có thể đứng thẳng sống lưng nhưng vẫn muốn giữ chút phong độ. Đàn ông đều ti tiện như thế, giả nai cho ai xem đây? Cũng không phải là cho phụ nữ xem à?
Đường Trọng mặc dù không nói gì nhưng cũng đã tiếp nhận cách nói chuyện của Khương Khả Khanh.
Người phụ nữ này thường có những câu nói kinh người, vừa nghe thì thấy rất hoang đường nhưng từ từ cảm nhận lại thấy hết sức có lý.
– Trước tôi cũng muốn trực tiếp nhận chức hội trưởng. Sau đó tôi lại cảm thấy hiện tại tôi còn chưa thể ngôi lên vị trí này.
Đường Trọng nói.
– Nguyên nhân của cháu là gì?
Khương Khả Khanh cười híp mát, đưa ly cà phê lên chiếc miệng nhỏ nhắn nhâm nhi một chút, có vẻ như đang thử sức Đường Trọng.
– Chỉ có uy, không có tín.
Đường Trọng nói.
– Vở kịch ngày hôm nay, tôi và Tô San đều là người được lợi. Mặc dù cô hôm nay giúp tôi thành lập uy danh ở hội Hồng Ưng, tất cả mọi người đều biết tôi có quan hệ không đơn giản với cô, cũng biết tôi có chút bối cảnh phía sau. Bọn họ sợ tôi nhưng không tin tôi.
– Tô San lại khác. Hội Hồng Ưng là do một tay cô ấy dựng lên, dẫn dắt bọn họ đi qua từng thắng lợi một, không chỉ có uy mà còn có tín. Trước kia tôi cũng không cảm thấy một người phụ nữ có thể leo lên cao lắm nhưng hắn nay khi tôi thấy vở kịch này, Lục Quân Trác đối với cô ta bảo sao nghe vậy, những hội viên khác tín nhiệm sùng bái cô ta. Mà trí mạng nhất là bọn họ đã sớm hình thành khả năng cùng tiến cùng lùi, có rất nhiều chuyện thậm chí không cần thông báo trước mà cũng có thể phối hợp tốt. Tôi nếu đến làm chức hội trưởng kia thì chỉ sợ không
khác gì con rối. Nếu thế thì tốt hơn là nên làm chút chuyện của phó hội trưởng trước, lây được sự tin phục của người khác đã.
Khương Khả Khanh ca ngợi con trai chị mình không chút keo kiệt, cười nói:
– Quả nhiên không hổ là cháu của Khương Khả Khanh ta, suy nghĩ rất toàn diện cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt. Rất không tồi, có phong cách của dì. Nhóc con cố lên, tiếp tục cố gắng.
– Lục Quân Trác cũng là một nhân tố.
Đường Trọng không thèm đề ý tới cô đang lải nhải Khương Khả Khanh tôi thế nào, nói tiếp:
– Lục Quân Trác tiếp nhận tôi nhưng cũng là kẻ địch. Hôm nay hắn vì phối hợp với Tô San mới giúp tôi một lần, cũng không có nghĩa là hắn có thiện cảm với tôi. Đương nhiên tôi cũng không thích hắn.
– Nếu cô trực tiếp đưa tôi lên vị trí hội trưởng, trở thành cấp trên của hắn thì tâm tính hắn khẳng định sẽ không thừa nhận nổi, sẽ không ngừng xung đột với tôi, sẽ mang người của hắn đi lập nhóm khác. Tên này đẹp trai như thế, nếu hắn đi thì sẽ mang theo không ít người, đặc biệt là mấy hội viên nữ nhìn hắn mà hai mắt sáng bừng kia.
– Đúng vậy.
Khương Khả Khanh gật đầu:
– Con dòng cháu giống có khí độ của họ. Bọn họ hiểu được phải vì lợi ích mà thỏa hiệp nhưng bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của mình, ăn vào trong cốt thủy, không phải tùy tiện răn dạy vài câu, bạt tai vài cái là có thể đánh tan. Dì tát Du Mục nhiều như vậy, trước lúc đi hắn còn dám nói một câu tàn nhẫn. Đó chính là sự kiêu ngạo của bọn họ.
– Nếu đề cục diện cả ngày nội đấu, rối rắm thì tốt hơn là đề cháu và Lục Quân Trác, Tô San cùng phát triển hội Hồng Ưng lớn mạnh, sau đó mới tới hái quả.
Khương Khả Khanh nhìn chằm chằm Đường Trọng sau cặp kính, nói:
– Lục Quân Trác không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi. Dì tin rằng cái tên mặt trắng đó không đấu lại tên mặt trắng là cháu đâu.
– Mặt tôi không trắng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Đường Tâm lớn lên cũng xinh đẹp như vậy, cháu không có khả năng lại xấu được. Nhà chúng ta không có ai xấu cả.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh tự phụ nói:
– Đường Trọng, cháu không làm cho dì thất vọng rồi. Cha cháu dạy cháu rất tốt.
– Trẻ con nhà nghèo sớm trưởng thành. Trẻ con không mẹ lại càng hiểu biết sớm.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Khương Khả Khanh cũng cười, nhưng ánh mắt trở nên u ám, đứng dậy nói:
– Đường Trọng, dì đến Minh Châu chủ yếu là để gặp cháu một chút. Vốn chỉ là muốn gặp một chút, cùng không ngờ lại phát sinh chuyện như hôm nay. Cứ như vậy, những chuyện dì làm sẽ truyền tới Yến Kinh.
– Vốn dì cảm thấy len lén nhìn cháu một chút cũng không sao, hiện giờ dì lại không có biện pháp xác định xem dì tới đây là phúc hay họa cho cháu. Dì giúp cháu cũng có khả năng mang tới cho cháu kẻ địch càng mạnh hơn. Có rất nhiều người không hy vọng dì tới. Bọn họ hy vọng chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nữa.
– Cho nên…
Vẻ mặt cô nghiêm túc nói.
– Cẩn thận họ Đổng.
Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm trọng, trầm mặc gật đầu.
Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng, ôn như nói:
– Mai dì phải về tôi.
– Ừ.
Đường Trọng gật đầu. Hắn cũng rất có thiện cảm với dì nhỏ này, không chỉ bởi cô giúp hắn mà bởi cô có lòng quan tâm tới mình.
Mặc dù cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng vẫn dễ khiến người ta sinh thiện cảm.
Khương Khả Khanh như đột nhiên nhớ ra, kích động vẫy Đường Trọng, nói:
– Cháu ngồi cạnh dì đi.
– Làm gì?
Đường Trọng hỏi.
– Thôi đi, đề dì tới.
Khương Khả Khanh vừa nói vừa chạy tới ngồi cạnh Đường Trọng.
Cô lấy di động ra, bật camera, sau đó vươn tay ôm cổ Đường Trọng, cả thân thể đều tựa vào vai hắn, nói:
– Nhìn màn hình đi.
Đường Trọng vô cùng xấu hổ.
Cổ hắn bị cánh tay Khương Khả Khanh ôm lấy, bờ vai bị gương mặt xinh đẹp của cô dựa vào. Hắn chỉ hơi di đông một chút là có thể chạm vào phần ngực trắng như tuyết của cô. Chỉ hít thở bình thường cũng có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào như ngọc lộ. Bắp đùi cô hoàn toàn chạm vào bắp đùi hắn, thế không phải là quá thân mật rồi sao?
– Nhìn màn hình đi.
Khương Khả Khanh lại thúc giục.
– Một, hai, ba… Cười.
Đường Trọng muốn khóc.
– Không được không được. Vừa rồi cháu không cười. Chụp thêm một tắm. Một,
hai, ba… Cười, mau cười đi.
Đường Trọng muốn chết.
– Ừ, tấm này không tồi. Mặc dù cháu cười rộ lên trông còn khó coi hơn khóc.
– Lại đi… Chu miệng, chu miệng lên. Như dì đây này.
Khương Khả Khanh sợ Đường Trọng không làm, vừa nói còn có ý dí sát khuôn
mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình vào mặt Đường Trọng, bắt hắn học theo.
– Tôi… Tôi sợ tôi không làm được.
Đường Trọng vừa muốn khóc lại vừa muốn chết. Trong ngục giam hắn đã học
rất nhiều thứ nhưng chưa có ai từng dạy hắn chu mỏ ra vẻ đáng yêu thế này.
– Thế này có gì khó đâu chứ?
Khương Khả Khanh không muốn bỏ cuộc.
– Cháu học dì đi. Cố gắng mở to mắt ra… Khép miệng lại rồi chu ra… Đáng yêu
không?
– …Có.
Đường Trọng nuốt nước bọt, nói.
Đôi môi cô ướt át phát sáng, trông như cánh hoa, thể hiện ra một vẻ rất gợi cảm.
Đường Trọng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới một ngôi sao nữ của Hollywood, tên là
cái gì Julie có miệng rất giông cô.
– Đáng yêu hả? Dì cũng biết là dì rất đáng yêu mà.
Khương Khả Khanh vui vẻ nói:
– Chỉ đơn giản như vậy thôi. Cháu làm theo dì đi.
– Tôi không làm được.
– Vậy thì cháu học theo dì đi.
– Tôi không học được.
– Không được, phải làm được. Mình dì chu miệng không vui… Nào, cháu nhìn
dì đi… Cháu không học được dì sẽ cắn đó.
– Tôi…
– Nói nhảm ít thôi. Không làm được còn muốn tán nữ sinh sao? Bà đây… Không phải, dì nhỏ dạy cháu chiêu này là vô địch trong tình trường đấy. Cháu thấy con gái nhà ai đáng yêu, tới làm một lần trước mặt cô ta, dì cam đoan là nó sẽ đi theo cháu. Cháu phải làm được chuyện này mới ra dáng đàn ông chứ.
– Tôi… Cô cắn tôi đi.
Đường Trọng nói.
– Dì lại thích ép người khác phải làm những việc không muốn làm.
Khương Khả Khanh nói đây vẻ ma quỷ.
Vì vậy dưới uy bức lợi dụ của cô, dưới sự lôi kéo ỉ ôi của cô, dưới thần công thôi miên của cô, bạn học Đường Trọng của chúng ta cuối cùng đành chua xót, uất ức, tức tưởi mà… chu miệng.
Tách…
Khương Khả Khanh chụp ảnh rất nhanh.
– Ô, có gì đó không đúng.
Khương Khả Khanh nhìn ảnh chụp nói. Rất nhanh, cô liền phát hiện ra trong lúc mình mở to mắt chu miệng thì Đường Trọng dù có chu miệng nhưng lại nhắm mắt.
Hơn nữa khóe mắt hắn còn có giọt lệ trong suốt.
– Tấm này không được, chúng ta chụp lại.
Khương Khả Khanh nói.
– Đường Trọng vội vàng vọt dậy từ ghế salon, nói:
– Tôi đột nhiên nhớ ra là tôi còn có chút việc chưa làm xong… Hội Hồng Ưng đợi tôi họp, hình như muốn chọn tôi làm phó hội trưởng. Lần đầu đi họp không nên tới trễ. Tôi đi trước đây. Cô cứ ngồi đi.
Không để ý tới Khương Khả Khanh muốn kéo lại, Đường Trọng vọt nhanh đi… Không phải nói là “nhảy” vọt lên rồi chật vật bỏ chạy.
Khương Khả Khanh nhìn bóng lưng của Đường Trọng, sau đó nhìn ảnh trên di động, trong lòng chua xót:
– Ngay cả chu miệng cũng không xong… Đứa nhỏ này rốt cục là sống cuộc sống khổ sở thế nào chứ?