Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 153: Mỹ nhân tâm kế (3)
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Đường Trọng rời đi. Cánh cửa phòng đóng lại.
Tô San đứng dậy khỏi ghế sô pha, vuốt vuốt lại nếp nhăn trên quần áo, đi đến cửa số rồi nói:
– Tôi nghĩ ông sẽ bắn anh ta chứ?
Phía ngoài cửa số truyền đến âm thanh của người đàn ông già nua, khàn khàn, lại mơ hồ không rõ, giống như là trong miệng đang ngậm một nắm cát vậy.
– Cậu ta không giống.
– Anh ta không giống sao?
Tô San khẽ cười.
– Có cái gì mà không giống chứ? Đều là đàn ông cả thôi.
– Đàn ông với đàn ông cũng không giống nhau.
Người bên ngoài cửa sổ nói. Tuy bây giờ đã là nửa đêm nhưng một người lại có thể trốn ở ngọn cây trên lầu hai mà không bị ai phát hiện thì quả thật cũng cần một ít năng lực bất phàm.
Quan trọng nhất là ông ta lại không có ý định trèo cửa số vào nhà.
– Là đàn ông hiểu rõ đồng loại của mình hơn hay là đàn bà hiểu rõ đàn ông hơn?
Tô San mê hoặc nói:
– Tôi nghĩ tôi đã rất hiểu rõ anh ta, xem ra còn chưa đủ.
– Không ai có thể hoàn toàn hiểu rõ một người khác, cho dù là mình thì cũng không thể nào hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình.
Tô Sơn nở nụ cười, nói:
– Ông càng lúc càng giống triết gia rồi.
– Ngàn năm con rùa đen, vạn năm con ba ba. Ai bảo ta là lão Quy nào.
– Đúng vậy, cho nên ông mới là sư phụ của tôi.
Tô San nói:
– Người ngoài đều nghĩ rằng tôi trời sinh thông minh. Nhưng nếu không có ông chỉ dạy thì tôi vẫn bị vấp ngã thường xuyên thôi.
– Dù sao vẫn là tiểu thư thông minh. Áo khoác này của cô hơi nặng đấy. Thế nhưng nếu tiểu thư chịu mở lời thì ta cũng không tiếc thân rùa già này mà cho cô mượn dùng một lát đâu…
Tô San ảm đạm, rất nhanh liền thay đổi chủ đề, nói:
– Ông đánh giá anh ta như thế nào?
– Tiểu thư, cô đã đánh giá rồi.
Người ngoài cửa số nói:
– Cậu ta còn thông minh hơn tưởng tượng của cô.
– Đúng vậy đó.
Tô San gật đầu.
– Có phải nuôi hổ gây họa?
– Vì sao không phải là theo rồng lên chín tầng trời?
Tô San kinh hãi nói:
– Theo rồng? Anh ta là rồng?
– Tiểu thư, vì sao cậu ta không thể là rồng chứ?
Người ngoài cửa sổ nghiêm túc hỏi lại.
Tô Sơn lại trầm mặc lần nữa.
– Cho dù thế nào thì cô cũng cần cậu ta.
– Đúng vậy, tôi cần anh ta.
Tô San thở dài.
– Có người đến.
Sau khi người ngoài cửa số nói xong thì biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả lá cây cũng không rung động.
Mãi đến lúc này cửa phòng cách 10m mới bị người nhẹ nhàng gõ cửa.
– Vào đi.
Tô San đứng ở cửa sổ, quay người ra nói.
Lục Quân Trác đẩy cửa tiến vào, hỏi:
– Như thế nào rồi?
– Anh ta rất bình tĩnh.
Tô Sơn nói.
– Những người khác có thể vào được chưa?
– Ừm, bảo bọn họ vào đi.
Tô San gật đâu.
Lễ Mặc, Bàng Ái và những hội viên Hồng Ưng khác đều đi vào theo thứ tự, có người béo, có người gầy, có người đeo kính lúc nào cũng có thể ngã, còn có người ăn mặc trang điểm xinh đẹp không ngừng liếc mắt đưa tình với lãnh diện quân vương Lục Quân Trác.
Đại đa số bọn hắn sẽ không xuất chúng. Thế nhưng bọn họ đều là nhân vật nồi tiếng.
Đợi đến lúc mọi người đến đầy đủ, cánh cửa phòng bị một cô gái đóng lại thì Tô San hơi cúi đầu nhìn mọi người, nói:
– Cám ơn mọi người đã giúp tôi diễn trò vui này.
– Hội trưởng, cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.
– Cậu nghe không hiểu là bình thường đáy. Tôi cũng nghe không hiểu đây này.
Bàng Ái cười ha hả nói.
– Hội trưởng, cái váy chị đang mặc mua ở đâu vậy? Đẹp thật đấy! Em cũng muốn mua một chiếc nhưng lại sợ đụng hàng với chị.
Mọi người chỉ chăm chú nhìn người cô, giống như căn bản nghe không hiểu lời Tô San nói.
Tô San đã thề hiện thái độ của cô thì bọn họ cũng như vậy.
Có những lời không cần quá rõ ràng. Nếu nói ra thì ngược lại sẽ làm trong lòng mọi người có sạn.
Hội trưởng, tôi thấy chúng ta cần phải thảo luận một chút về chương trình nhập hội của Đường Trọng tiên sinh.
Mễ Lặc thành thật nói:
– Trước kia chúng ta chưa biết nhiều về anh ta nên có một số người phản đối việc anh ta gia nhập. Bây giờ tôi thấy chúng ta cần phải xét duyệt lại một lần.
Điều này hẳn là nên để Tô San nói nhưng đề nghị lần trước của cô đã bỏ phiếu thất bại nên nhắc lại lần nữa có chút không ổn.
Muốn ngủ thì có người đưa gối tới, “mọt gạo” tâm tư nhanh nhậy đã chủ động đảm nhiệm giải quyết xấu hổ cho Tô San.
-Ừm.
Tô Sơn khẽ gật đầu. Cô nhìn lướt qua toàn trường rồi nói:
– Bỏ phiếu lần hai, mọi người có ý kiến gì nữa không?
– Không có ý kiến.
Có người cười làm hòa.
– Trước đấy tôi thấy cậu ta quá trẻ tuổi nhưng giờ thấy tuổi tác cũng không phải là vấn đề. Cậu ta chưa được hai mươi đúng không?
– Người văn võ song toàn, tài hoa hơn người như vậy, tôi cảm thấy người như vậy phải làm phó hội trưởng mới đúng. Đây là cá nhân tôi bầu cử, hi vọng mọi người có thê ủng hộ.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn, lần bỏ phiếu thứ hai toàn bộ đã thông qua đề nghị cho Đường Trọng gia nhập tổ chức Hồng Ưng.
Hơn nữa còn có rất nhiều hội viên chủ động bầu Đường Trọng đảm nhiệm chức vụ phó hội trưởng Hồng Ưng.
Chỉ cần hắn gật đầu là hắn có thể lập tức thực hiện chức trách, hưởng dụng quyền lợi của phó hội trưởng.
Quán Cẩm Tú là một hội quán có ba tầng, chiếm điện tích máy ngàn mét vuông. Đương nhiên đây chỉ là lầu chính. Sau lầu chính còn có một cái sân rất rộng. Tất cả mọi thứ trong cái sân này đều là của hắn, cũng đều tùy hắn sắp đặt. Đường Trọng lần đầu tiên đến đây nên không thể nào áp chế được sự phấn khích trong lòng.
Lúc Đường Trọng đi đến lầu hai của quán cafe thì Khương Khả Khanh đang ngồi nhìn quang cảnh ở vị trí gần cửa sổ, tay cầm tách cà phê, ngưng thần suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Giờ phút này cô vô cùng yên tĩnh. Có những người thường xuyên gặp cô mà cũng chưa từng thấy “khí chất thục nữ” trên người cô bao giờ.
Đôi má hấp dẫn, tóc dài hơi uốn cong, con mắt như bảo ngọc lưu ly, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Lúc ngẩn người, bờ môi cô hơi nhếch lên lộ ra tính cách đường hoàng bất khuất.
Đây là một người đàn bà vô cùng thu hút.
Bất cứ ai nhìn thấy cô cũng không thể liên hệ tới hình tượng tát người vừa rồi.
Đường Trọng đi đến rồi ngồi xuống đối diện với cô, vừa cười vừa nói:
– Cô cứ như vậy mà bán tôi đi sao?
Lúc này Khương Khả Khanh mới phát hiện Đường Trọng đến. Cô thu ánh mắt lại, tìm kiếm cái túi ở trên ghế một chút rồi lấy ra một cái máy ảnh, sau khi cảm thấy không có gì không ổn thì mới quyền rũ liếc nhìn Đường Trọng, nói:
– Bị bán thì cũng phải có tư cách mới bán được. Một số người muốn bán mà cũng không được đó. Như thế nào rồi? Đã xong rồi chứ? Cô ta rất được đấy nhỉ?
– Có phải khôn khéo quá mức hay không?
Đường Trọng cũng không nhận, thái độ chối bỏ.
– Khôn khéo quá mức?
Khóe miệng Khương Khả Khanh giật giật:
– Ở vị trí của cô ta, nếu không tỉnh táo thì đã sớm bị người khác nuốt đến ngay cả cặn bã xương cốt cũng không còn rồi. Còn nữa, trong hội này có người phụ nữ nào không là ngôi sao không? Cháu cho rằng mấy đứa con gái ngây người ngắm tên nhóc họ Lục kia là ngốc sao? Bọn nó có cái khôn khéo của bọ nó nhưng chỉ là hôm nay không có cơ hội biểu hiện ra thôi.
– Cô xem trọng cô ta như vậy sao?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi:
– Tôi học tâm lý học đấy. Tôi nghĩ với tính cách của cô thì không thích phụ nữ như vậy mới đúng.
– Dì không thích cô ta mà. Tại sao dì phải thích cô ta?
Khương Khả Khanh nói như thể đương nhiên:
– Cô ta đẹp như thế, lại thông minh như thế. lại còn có thể giả vờ làm thục nữ nữa. Dì ghét nhất những phụ nữ còn tốt hơn dì. Tại sao dì phải thích cô ta?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Trọng, Khương Khả Khanh cười khanh khách:
– Cái này thì cũng có gì kỳ quái đâu? Người đàn bà nào lại thích người đàn bà hấp dẫn hơn mình chứ? Cháu nhìn trên TV, trên điện ảnh, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, bên cạnh một cô gái xinh đẹp thì đều có một đám những cô gái không xinh đẹp khác? Hoa hồng phải có lá xanh đề làm tôn thêm. Dì thuộc loại đàn bà trâu bò như vậy thì tại sao phải đi làm lá xanh cho kẻ khác chứ?
– Tôi cảm thấy nếu hai người đứng cùng một chỗ thì cô là hoa hồng còn cô ta là
lá xanh!
Đường Trọng khẽ nhỏ giọng tâng bốc một câu.
Khương Khả Khanh đập bàn một cái, mạnh tới mức sau lưng Đường Trọng khẽ rung.
Khương Khả Khanh thét lớn:
– Có bản lĩnh thì cháu nói lại lần nữa đi.
Khương Khả Khanh thấy bộ dáng Đường Trọng bối rồi thì cười khanh khách, hai mảnh tuyết trắng cứ rung rỉnh trước ngực mà cũng không phát hiện ra.
– Con cháu nhà chúng ta không có ưu điểm gì lớn, duy nhất chỉ có thành thật. Nhưng Tô San cũng rất được đáy: Không chỉ có mình dì xem trọng cô ta mà những ông bà già kia cũng rất xem trọng cô ta. Tương lai của cô ta rất được, không ít người già hi vọng cô ta có thể làm con dâu nhà mình. Cho nên, nếu như cháu có ý thì tốt nhất nên nắm chặt vào.
– Cô nghĩ quá xa rồi đầy.
Đường Trọng nói. Hắn không muốn dây dưa vào vấn đề này nữa, nói:
– Sáng sớm nay cô đã biết rõ chuyện hôm nay sẽ xảy ra phải không?
– Không biết.
Khương Khả Khanh lắc đâu:
– Ông ba của Tô gia đã hẹn dì đến quán Cẩm Tú bàn chuyện. Dì đã đồng ý. Chỉ là gần lúc đó dì lại nhận được tin tức là có một vở kịch như vậy. Đàn bà như thế còn chưa đủ lợi hại hay sao?
Khương Khả Khanh nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:
– Đường Trọng, dì biết dì không xứng với từ di nhỏ, dì cũng không biết cháu có muốn dì là dì nhỏ của cháu không nhưng dì vẫn muốn nhắc nhở với cháu một câu. Ngàn vạn lần đừng xem thường cô ta. Cháu không cần lo cháu có thích cô ta hay không, cũng không cần lo cháu có chán ghét cô ta hay không, chỉ cần cháu nghiêm túc suy nghĩ một chút là cô ta có lợi hại hay không?
– Rất lợi hại.
Đường Trọng gật đầu.
– Vậy là tốt rồi.
Khương Khả Khanh thở phào một cái:
– Nói như vậy thì cô ta hợp với chức đại quản gia này rồi.
– Đại quản gia?
Đường Trọng khó hiểu.
– Có phải cô ta mời cháu gia nhập Hồng Ưng, hơn nữa còn đảm nhiệm chức phó hội trưởng không?
– Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu.
– Có phải cháu định giao quán Cẩm Tú cho cô ta quản lý?
Khương Khả Khanh lại hỏi.
– Đúng vậy.
Đường Trọng lại gật đầu. Hắn vừa quyết định muốn đưa cho Tô San, Khương Khả Khanh đã biết rồi?
Khương Khả Khanh cười cười quyến rũ, nói:
– Như vậy, cô ta không phải đại quản gia thì là gì?
– Thế nhưng mà cô ta là hội trưởng, tôi chỉ là phó hội trưởng…
Đường Trọng nói.
– Cái này quan trọng sao?
Khương Khả Khanh cười khanh khách nói:
– Đường Trọng, cháu phải nhớ kỹ, cho dù là nữ vương hay nữ thần thì cuối cùng cô ta cũng chỉ là một người đàn bà. Là đàn bà thì đều bị đàn ông đè ở dưới hết.
Đường Trọng suýt chút nữa đã thốt ra:
– Cô thì sao?