Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 152: Mỹ nhân tâm kế (2)
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
– Có lẽ cảm thấy hứng thú với chuyện của tôi hả?
Đường Trọng cười lạnh.
– Cho nên mới bày ra thế cục này sao?
– Chỉ là một trò chơi thôi.
Tô San nói:
– Người nhập tâm chi có một, còn đâu toàn là người diễn trò cả.
Hai mắt Đường Trọng không khỏi sững ra.
Bọn họ còn khôn khéo hơn mình tưởng tượng một chút. Hắn vốn tưởng rằng lừa hắn chỉ có hai người, giờ xem ra tất cả mọi người đều lừa hắn.
– Không cần phải cảm thấy mình bị tổn thương, cũng đừng thấy trí thông minh của mình kém.
Tô Sơn hiểu ngay ý nghĩ của Đường Trọng,
– Trước khi Khương Khả Khanh chưa xuất hiện, tôi cũng không thể xác định được trò chơi này có thành công hay không.
– Mấy ngày nay Du Mục thường xuyên tiếp xúc với các thành viên của hội Hồng Ưng, cũng không kiêng nể mượn sức một số công tử có thế lực ở Minh Châu. Tôi biết hắn là dạng người gì.cho nên tôi mới phải chuẩn bị tốt trước thế tấn công mạnh mẽ của hắn. Hắn trả thù việc bị tôi từ chối, cũng trả thù việc bị anh làm nhục. Hôm nay là ngày tụ hội hàng tháng của hội Hồng Ưng, tất nhiên hắn muốn công kích hội Hồng Ưng vào lúc này. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.
– Nói như vậy thì hắn đã biết trước là hôm nay cô sẽ mang tôi tới hội rồi phải không?
Đường Trọng hỏi.
– Hắn và anh đều chỉ vừa mới biết.
Tô San nói:
– Sở dĩ tôi vẫn lo lắng chuyện anh vào là bởi vì tôi không nắm chắc mười phần có thể đưa anh lên nắm chức phó hội trưởng. Một người thân của nhà họ Tô biết Khương Khả Khanh được hẹn tới Cẩm Tú hôm nay, lại biết tôi quen Khương Khả Khanh nên mới đưa tin cho tôi. Tôi liền tạm thời triệu tập mọi người lại. Tôi đưa tin cho Lục Quân Trác, tất nhiên là hắn lại có cách truyền tin cho Trần Minh Hoa. Trần Minh Hoa là anh họ của Du Mục, là người nhà họ Du. Hắn lại truyền tin tức không có gì bí mật này cho Du Mục cũng chẳng có gì là kỳ quái.
– Nếu như tôi đoán không sai thì Trần Hoa Minh là gián điệp hai mặt của cô phải không?
Đường Trọng châm chọc.
– Cô sở dĩ tin tưởng mười phần mang tôi ra đây là bởi vì xác định một trăm phần trăm Du Mục sẽ tới. Nếu như Du Mục không tới thì những trò phía sau sao có thể làm được đây? Cho nên Trần Minh Hoa cũng có vai trò tương đối quan trọng.
– Chỉ dựa vào quan hệ anh em họ giữa Trần Minh Hoa và Du Mục mà cô có gan đánh cược như vậy sao? Hiển nhiên sẽ không. Từ phong cách hành sự của cô hôm nay tôi đã hiểu rõ, cô là một người khống chế chi tiết và hoàn mỹ. Cô chỉ hành động khi đã nắm chắc. Trần Minh Hoa biểu hiện là người của Du Mục, trên thực tế là người của cô. Người hắn phản bội không phải là cô mà là Du Mục.
Trong đôi mắt bình thản của Tô San lóe sáng, chăm chú nhìn đôi mắt Đường Trọng ẩn sau cặp kính, dường như muốn xuyên thẳng vào đầu hắn vậy, nói:
– Anh còn thông minh hơn so với tôi tưởng tượng một chút.
– Tôi vẫn không hiểu đó là Lục Quân Trác sao lại cam tâm để cô lợi dụng chứ? Một nhà họ Lục lớn như vậy lại đi làm quân đen quân trắng, thế thì thật là khó khăn cho hắn rồi.
– Hắn có thứ lợi ích hắn cần, làm việc này cũng không khiến người ta cảm thầy kỳ quái.
Tô San giải thích.
– Hơn nữa hắn vốn luôn giữ thái độ đối đấu với anh, diễn trò này, những người khác thuận thế làm theo, cũng không ai cảm thấy đột ngột cả.
– Nếu Khương Khả Khanh không đến thì sao?
– Vậy thì thời gian vào hội của anh phải lùi lại thôi.
Tô San cảm thấy bị Đường Trọng đè cũng hơi không thoải mái, muốn tránh sang một bên ghế salon nhưng Đường Trọng lại đè quá chặt, thân thể của cô hiện giờ không có cách nào nhúc nhích cã. Mà thân thể cọ xát lại khiến cô cảm thấy một loại cảm giác nóng bỏng chưa từng có đang xâm nhập cơ thể.
– Có lẽ đợi tới khi thân phận của anh được vạch trần, chấn động hết mọi người thì lại nói, nếu không vẫn phải tiếp tục chờ đợi thời cơ như hôm nay. Tất nhiên những người khác cũng vẫn chú ý tới anh. Dù những người cấp bậc kia che chở hay gây tổn thương cho anh thì cũng có thể chứng tỏ được thân phận đặc thù của anh. Hội Hồng Ưng không có kẻ ngu ngốc. Bọn họ biết vào lúc nào phải lựa chọn thế nào.
Quả thật là trong hội Hồng Ưng không có kẻ ngốc.
Đường Trọng vừa vào, những người nọ đều lộ ít nhiều địch ý với hắn.
Tô San phát động bỏ phiếu kết quả người tán thành hắn chỉ có sáu. Trong đócòn có một phiếu của bản thân Tô San.
Lúc đó Đường Trọng thậm chí cho rằng Tô San thật lỗ mãng. Hắn sở dĩ đồng ý đến bởi hắn tin tưởng Tô San. Hắn tin Tô San nếu đã mang hắn tới thì nhất định có kế hoạch cẩn thận.
Không ngờ vừa ra tay đã thất bại.
Hiện tại nghĩ lại, bởi vì Lục Quân Trác tới trước và biêu diễn một phen, khiến cho máy tên kia chuẩn bị tâm lý, cùng phản đối Đường Trọng. Bọn họ thuận thế muốn loại hắn ra.
Cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Lục Quân Trác bình thường Tô San bảo sao nghe vậy, lần này sao lại đột nhiên đứng ra riêng chứ?
Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện gì là không có khả năng chứ? Đám người này thông minh hơn những gì bọn họ biểu hiện ra bên ngoài nhiều.
Mà càng hay hơn là hai vị Mễ Lặc và Bàng Ái một gầy một béo này. Bọn họ không ngờ lại giữ thăng bằng, không để số phiếu phản đối mình quá nhiều, ủng hộ Tô San, giống như là người đã được sắp xếp trước vậy.
Nghe một chiếc lá rụng đoán được cả mùa thu chính là thế này đây.
Vì vậy Du Mục mang người xuất hiện là lúc tuồng hay bắt đâu.
Tô San khéo léo chuẩn bị chi tiết cũng là vì giờ khắc này.
Trần Minh Hoa “phản bội” bị Tô San nói ba tiếng “còn ai không” khiến tất cả mọi người đều bị áp chế.
Sau đó Du Mục lại bắt đầu nổi bão với Đường Trọng, kết quả là hắn lại dụ một người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn tới, đó là Khương Khả Khanh.
Tô San nói chỉ có một người nhập tâm, những người khác đều diễn trò cả. Người bị đưa vào tròng chính là Du Mục. Tối nay hắn là kẻ duy nhất không được lợi gì.
Trước mặt người khác, hắn bị Khương Khả Khanh tát, hình tượng và mặt mũi mất sạch. Sau này đừng nói tới chuyện hắn muốn tiếp thu hội Hồng Ưng, có thể duy trì cái “Hắc Ưng” mà hắn lập nên hay không thì cũng là chuyện khiến người ta hoài nghi.
Mượn sức đánh sức, mượn thế áp thế.
Tô San giải quyết mối nguy cho hội Hồng Ưng, thể hiện thực lực và thủ đoạn cùng quyên uy vô thượng của mình, thuận thế kéo Đường Trọng vào hội Hồng Ưng, hơn nữa cũng cho hắn chức phó hội trưởng như ý. Nếu như hiện giờ cô đề cử Đường Trọng làm phó hội trưởng hội Hồng Ưng thì ai dám phản đối chứ?
Một mũi tên bắn trúng rất nhiều chim!
Rắn độc ở miệng. ong độc ở ngòi.
Hai thứ độc trên cũng không bằng lòng đạ đàn bà.
Du Mục vốn muốn tìm cơ hội trả thù Tô San, không ngờ rằng lại bị người phụ nữ này đây vào thế mắt mặt.
Hắn có nội ứng, tin tức nhanh nhạy, có thực lực áp đảo toàn bộ.
Hắn tưởng đây là cơ hội tốt nhất đề hắn tiến công.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được bản thân lại thất bại thảm hại như vậy.
Không chỉ có Du Mục, ai cũng không ngờ được Khương Khả Khanh thoạt nhìn chẳng liên quan gì lại đứng ra bảo vệ cho Đường Trọng.
– Đây là lần đầu tiên có người lừa tôi.
Đường Trọng ghé vào người Tô San, từ trên cao nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, nói:
– Lại còn lừa gạt thành công rồi. Dám làm vậy với tôi, kiểu gì cũng phải nhận chút trừng phạt mới được chứ?
– Anh muốn co thể tôi hay muốn tôi?
Tô San hỏi.
Đường Trọng sửng sốt. Hắn không ngờ Tô San luôn đoan trang tỉnh táo lại hỏi
một câu đột ngột như thế.
– Tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Đường Trọng xấu hổ nói.
Nếu bây giờ cô lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, lo lắng sợ hãi thì bản thân hắn đúng là không nhịn được mà làm gì đó. Nhưng cô nói thẳng ra như hỏi anh thích ăn cam hay ăn táo, tùy ý đơn giản lại khiến Đường Trọng cảm thấy chuyện này có quỷ.
– Vậy thì từ từ nghĩ đi.
Tô Sơn nói:
– Anh có thể ngồi dậy không?
\
– Cô không sợ tôi tức giận sao?
Đường Trọng không ngồi dậy. Khó có được cái gan đè lên thế này, sao có thể bỏ
đi hưởng thụ để vương này chứ.
– Tức giận? Sao anh lại phải tức giận chứ?
Tô San hỏi ngược lại.
– Chuyện ở núi Ngọc Nữ đã để lộ con dã thú bị giam giữ trong người anh. Hiện giờ anh khát vọng quyền lực hơn ai hết. Một người có thể vì mình có được quyền lực mà tức giận không? Hội Hồng Ưng không lớn cũng không nhỏ. Nó không phải công an, không phải quân đội nhưng nó có thể phát huy ra thực lực mạnh gấp nhiều lần tưởng tượng của anh. Còn có thứ gì tốt hơn chăng? Nếu anh muốn bay lên, dưới chân sao không có người đẩy được chứ?
– Thật sự là không biết sao các người có thể trở thành bạn tốt được.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
– Có đôi khi tôi thấy nói chuyện với cô thật sự không hay.
– Bởi vì cô ấy thông minh hơn anh, suy nghĩ đơn giản hơn anh.
Tô San nói.
– Tôi và cô ây có thể trở thành bạn, còn anh thì không.
– Tôi cũng không muốn trở thành bạn với cô.
Đường Trọng nói.
– Hiện tại quán Cẩm Tú là của tôi rồi. Tôi giao nó cho cô trông nom, cô thấy sao?
– Không có ý kiến.
Tô San đáp, cũng không thể hiện chút vui mừng hay sợ hãi nào.
– Hình như cô đã chuẩn bị tâm lý nhận nó từ sớm rồi hả?
Đường Trọng không vui nói.
– Khi Khương Khả Khanh nói muốn chuyển quán Cẩm Tú cho anh thì tôi đã nghĩ tới loại khả năng này. Phụ nữ rảnh rỗi hay suy nghĩ miên man. Đây là một thói quen rất bình thường.
– Cái gì phải nói đã nói, cái gì phải hỏi đã hỏi rồi. Hình như tôi cũng không còn cách nào, phải ngồi dậy thôi.
Đường Trọng nói.
Tay hắn đưa lên ngực Tô San, chuẩn bị ấn vào vị trí đó để ngồi dậy.
Nhưng hắn lại dừng tay trước ngực Tô San.
– Anh từ đâu tới, tại sao lại muốn làm chuyện mạo hiểm cho bản thân chứ?
Hai tay Tô San nắm tay Đường Trọng, khuyên nhủ.
Đường Trọng thở dài khe khẽ, đứng dậy khỏi người Tô San, nói với đám lá cây ngô đồng um tùm ở bên ngoài cửa sổ:
– Nghe trộm không phải thói quen tốt đâu. Không khí lãng mạn như vậy bị ông phá vỡ tồi.
Rào rào.
Lá cây vang động như trả lời sự chỉ trích của Đường Trọng.