Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 151: Mỹ nhân tâm kế (1)
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Người bị đánh vẫn cắn răng chịu đựng, người đánh lại khóc không thành tiếng. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Không ai biết thân thế của Đường Trọng, cũng không ai biết tâm tình của Khương Khả Khanh lúc này.
Có lẽ Tô San cũng có chút âm mưu nhưng cô chỉ biết một góc của núi băng mà thôi, giống như hạt gạo so với mặt trăng vậy. Chính cô cũng không thể biết nội tình sâu xa.
Cô không chỉ khóc vì Đường Trọng chịu tủi nhục lúc này mà còn vì những đau khổ mà Đường Trọng phải chịu đựng nhiều năm mà áy náy.
Giống như cô nói với chị gái, chị áy náy với nó, em cũng vậy.
Khi hắn còn chưa sinh ra, hắn đã có một tương lai không giống người bình thường, cũng không có một gia đình êm ấm tốt đẹp.
Cơm hắn ăn là cơm tù, mặc là tã do áo tù chế thành.
Hắn gọi câu đầu tiên là mẹ nhưng người trả lời hắn lại là cha.
Hắn không có sân chơi và bạn bè cùng tuổi mà chỉ có một ngọn núi lớn cùng các cô chú kỳ quái.
Hắn bình thản hưởng thụ nhưng cũng nhận hết tra tấn.
Kinh nghiệm đầy bụng hắn là nhờ luyện tập. Có lúc hắn cũng cảm nhận được một thứ tình cảm gọi là cô độc.
Ở trong ngục hắn biết một sinh viên phạm tội cưỡng gian. Hắn cưỡng gian em gái cùng cha khác mẹ với mình rồi giết người vứt xác. Hắn là tên biến thái, tội ác tày trời. Nhưng có lúc Đường Trọng lại thấy hâm mộ hắn.
Dù hắn làm chuyện xấu như vậy, nhưng vẫn có một bà lão thường ra vào ngục giam thăm hắn, dù gió thổi cũng không đi, mưa rơi không tránh, người đuổi không về. Bà đến mang theo gạo và mì, khát thì uống nước, đói thì chẻ củi nấu cơm, chỉ vì muốn thấy con mình nhiều hơn một chút.
Mãi cho đến khi tên sinh viên kia bị xử bắn bà mới không đến nữa.
Còn Đường Trọng thì sao?
Hắn biết ca hát, biết khiêu vũ, biết mở khoá, biết chế thuốc, võ công giỏi, leo cây cao, viết chữ đẹp, biết đánh cờ. Hắn học cái gì đều biết cái đó, chỉ hy vọng có người khen hắn, khen Đường Trọng hắn thật giỏi, thật tốt.
Đại hồ tử sẽ không nói với hắn những lời này, mà hắn lại không có mẹ.
Đó là lần đầu tiên Đường Trọng cảm nhận được chỗ thiếu hụt trong cuộc sống của mình.
Khương Khả Khanh không biết những điều này nhưng là phụ nữ, cô biết sự đau đớn khi mẹ con chia lìa, sự gian khó khi con cái phải sống bên ngoài.
Có lẽ trong tưởng tượng của cô, khi còn bé Đường Trọng không có đủ áo để mặc, không có đồ chơi, không được ăn MacDonald, cả ngày ngôi ở bãi tập trong ngục giam chơi bùn hoặc cởi chuồng xuống nước bắt tôm.
Cho nên tình thương của mẹ bắt đầu dâng trào, hoàn toàn không còn lý trí.
Đây là lần thứ hai cô gặp mặt Đường Trọng. Vài chục năm trước cuộc sống của bọn họ không có bất kỳ liên quan nào.
Chính vì thế cô không thể chấp nhận việc người khác bắt nạt Đường Trọng. Không chỉ thế, cô còn biết Du Mục từng muốn đánh gãy chân Đường Trọng. Cô tự động bỏ qua việc Đường Trọng cũng từng nói những lời như thế với Du Mục.
Đây chính là nguyên nhân cô xông lên tát Du Mục, bởi cô lo lắng Du Mục sẽ thật sự làm như thế.
Người khác không hiểu nhưng Đường Trọng hiểu.
Hắn không chỉ cảm động mà còn thấy thật ấm áp khi được người quan tâm.
Trước đây hắn chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác này.
Đường Trọng vỗ vai Khương Khả Khanh, cười nói:
– Tôi sống rất tốt.
Nước mắt Khương Khả Khanh rơi càng nhanh, nói:
– Vậy là tốt rồi. Tôi đã tát xong, chúng ta tâm sự chút.
Tát xong mấy cái, Khương Khả Khanh cũng bớt tức giận. Cô như một con cọp cái nổi điên, nhìn chằm chằm vào Du Mục nói:
– Tôi biết cậu là một con chó điên, tôi cũng không ngại làm một tên đồ tê.
– Đánh xong rồi sao?
Du Mục cười hỏi. Khuôn mặt hắn đữ tợn trông như một tờ giấy bị nhàu nát, khoé miệng chảy ra máu tươi rơi xuống cổ cũng không thèm để ý, nói:
– Cô chỉ có thể đánh tôi nhưng không giết được tôi.
– Phải xem việc đó có đáng giá hay không?
Khương Khả Khanh cười lạnh.
– Tôi không suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy.
Du Mục cười lớn:
– Tôi chi xem mình có cao hứng không thôi.
– Vậy cậu nên nghĩ lại xem có bao nhiêu người sẽ chết theo cậu.
– Sống chết của mình tôi còn không để ý thì quan tâm sống chết của người khác làm gì?
Du Mục điên cuồng nói:
– Kẻ yếu không đáng được sống trên đời này.
Khương Khả Khanh khẽ rùng mình.
Tên biến thái này không chỉ hận tất cả mọi người mà còn hận bản thân mình nhất.
Hắn hận mình là một kẻ dị dạng lại có thân thế hiển hách nên biến thành trò cười cho mọi người, bị mọi người chế nhạo gấp mười lần, trăm ngàn vạn lần so với người khác.
Hắn không sợ chết cũng không sợ người khác vì hắn mà chết.
Đây đúng là một tên khó giải quyết.
– Ơ, hôm nay có việc gì mà náo nhiệt như vậy?
Một thanh âm trong trẻo truyền tới.
Không cần nhìn kĩ cũng có thể thấy một tên cao to xuất hiện trong phòng họp. Hắn cao gần 2m, mặc một bộ âu phục quý giá, đứng ở cửa ra vào như một toà núi nhỏ che khuất tầm mắt mọi người.
Phá Quân – Công Tôn Tiễn.
Công Tôn Tiễn nhìn Khương Khả Khanh cười chào:
– Ôi, Chị Khương đến Minh Châu rồi sao, sao không gọi điện thoại, thật quá khách khí nha. Dù sao cũng phải cho máy đứa em bọn tôi có cơ hội làm chủ nhà đón tiếp chứ.
– Tôi và cậu thân lắm sao?
Khương Khả Khanh tức giận:
– Tại sao phải gọi điện thoại cho cậu?
– Hì hì, tôi vẫn nghĩ tôi rất thân với chị Khương đấy.
Công Tôn Tiễn biết Khương Khả Khanh nóng tính nên không tức giận, cười ha hả. Hắn nhìn khắp phòng họp sau đó nhìn Du Mục má sưng đỏ nói:
– Chăng lẽ chị Khương đang bắt nạt người sao?
– Việc đã rõ như vậy còn phải hỏi sao?
Khương Khả Khanh biết tên này đến để giảng hoà nên không lưu tình chút nào.
Công Tôn Tiễn gật đâu liên tục.
Hắn nhìn Du Mục nói:
– Sao cậu lại đến đây hả? Hẹn tôi tại Cẩm Tú mà tôi tới lại không thấy cậu là sao? Chuyện ở đây còn cần nói nữa không, nếu không tranh thủ thời gian đi, tôi cũng không có thời gian cho cậu.
Du Mục nhìn Khương Khả Khanh rồi đi qua bên cạnh cô.
Đoàn người hắn mang đến cũng đi theo luôn.
Công Tôn Tiễn cười nói với Khương Khả Khanh:
– Chị Khương nếu hai ngày này còn chưa đi thì phải để cho tôi được làm chủ nhà tận tình một lần.
– Không cần. Tôi rất bận.
Khương Khả Khanh trực tiếp cự tuyệt.
Công Tôn Tiễn chào Đường Trọng cùng Tô San rồi mới đi, lúc đi ra còn không quên đóng cửa.
Bây giờ trong phòng họp chỉ còn lại thành viên của Hồng Ưng cùng hai người ngoài là Đường Trọng và Khương Khả Khanh.
Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng rồi nói:
– Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
– Có thể chờ một lát hay không? Tôi có việc cần xử lý trước.
Đường Trọng nói.
– Được. Tôi chờ cậu ở quán cafe lầu hai.
Khương Khả Khanh nói xong liên xoay người ra ngoài.
Tô San nhìn Đường Trọng, Lục Quân Trác nhìn Đường Trọng, mọi thành viên của Hồng Ưng đều nhìn Đường Trọng.
Bọn họ không biết Đường Trọng ở lại làm gì, muốn gia nhập Hồng Ưng hay trả thù chuyện lúc nãy bọn họ không bỏ phiếu.
– Bây giờ. chúng ta có phải nên làm quen Đường Trọng tiên sinh lần nữa hay không?
Tên sâu gạo mập mạp trước phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng. Hắn ỷ vào việc vừa rồi Tô San phát động bỏ phiếu thì mình tán thành mà nhiệt tình tới làm quen với Đường Trọng:
– Người anh em, trước kia không biết có nhân vật như cậu vậy. Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đúng không?
Bàng Ái cũng đi tới chủ động đi tới.
– Có ai như cậu, có chút tiền đen liền dán lên mặt.
– Bàng Ái, đến từ Đông Nam. Nếu Đường thiếu gia đến đó thì nhất định phải thông báo một tiếng đấy.
– Tôi thấy Đường Trọng rất thích hợp gia nhập Hồng Ưng.
Có người nói. Đây là người vừa rồi không bầu phiếu tán thành. Hắn nói giống như chuyện lúc nãy không phải hắn làm vậy.
Người biết thời thế mới là trang tuấn kiệt mà.
Đường Trọng đã thể hiện thực lực của mình thì bọn họ còn lý do gì để cự tuyệt đâu.
– Cám ơn mọi người.
Đường Trọng mỉm cười cảm tạ bọn họ, giống như bị mất trí nhớ, đã hoàn toàn quên chuyện vừa rồi.
Hắn nhìn Lục Quân Trác cùng Tô San nói:
– Tôi muốn thương lượng cùng hai vị hội trưởng một lát. Lát chúng ta bàn lại được chứ?
– Không vấn đề. Tôi đang muốn ra ngoài xả hơi một chút.
– Tôi muốn vào toilet một lát.
– Chúng tôi ra ngoài hút điếu thuốc. Hội trưởng không thích mùi thuốc lá, chúng tôi cũng không dám hút trước mặt cô ấy.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ba người Đường Trọng, Tô San và Lục Quân Trác.
Đường Trọng đến trước mặt Lục Quân Trác rồi đánh một quyền vào bụng hắn!
Lục Quân Trác đau đến nỗi phải khuỵu xuống, mãi không đứng thẳng lên được.
– Một quyền này là muốn nói với anh, tôi đã biết anh lợi dụng tôi.
Đường Trọng nói:
– Bây giờ hai ta đã không còn chuyện gì nữa, anh có thể đi.
Lục Quân Trác cố gắng đứng lên, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh. Hắn nhìn Tô San thấy cô hơi gật đầu mới đi ra ngoài.
Đường Trọng đến trước mặt Tô San, đem cô đẩy ngã trên ghế salon rồi áp lên thân thể mềm mại của cô.
Cơ thể cô nhỏ như vậy nhưng ngực lại rất lớn. Không biết cô bảo dưỡng thế nào hay trời sinh như thế.
Tô Sơn không hoảng hốt cũng không phản kháng, ánh mắt sáng ngời nhìn Đường Trọng.
– Bây giờ đến phiên chúng ta nói chuyện.
– Anh hỏi đi, tôi đều trả lời.
Tô Sơn biết không thể lừa được Đường Trọng. Chuyện đã đến bước này mà Đường Trọng còn không phát hiện cái gì thì đúng là thất vọng.
– Mọi chuyện đều là cô thiết kế đúng không?
– Đúng mà cũng không đúng.
Tô San nói:
– Tôi biết Du Mục sẽ đến, cũng vừa biết Khương Khả Khanh sẽ gặp mặt một trưởng bối nhà họ Tô ở bên cạnh. Tôi nghĩ cô ấy sẽ thấy hứng thú với chuyện của anh.