Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 150: Tôi thấy cậu bắt nạt hắn!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Khương Khả Khanh đầu tiên cố tình đặt câu hỏi xem trong phòng này người đàn ông nào dễ nhìn nhất, vì vậy tất cả mọi người tất nhiên đưa mắt về phía Lục Quân Trác.
Lục Quân Trác bị người ta coi là quân vương mặt lạnh, tất nhiên là cũng rất đẹp trai.
Nhưng rất nhanh cô lại đưa ra đáp án của bản thân: Đường Trọng là đẹp trai nhất.
Nói cách khác, trong mắt cô, Lục Quân Trác cũng không thể đứng đầu.
Tát thẳng vào mặt!
Đây không phải là tát thẳng vào mặt thì còn là gì nữa? Mà tát vào mặt hắn, hắn cũng không có cách nào nói là cô đánh.
Dù Lục Quân Trác có không biết xấu hổ thì cũng không thể nhảy ra nói là ánh mắt của Khương Khả Khanh cô sai lầm rồi, quá sai lầm rồi. Tôi mới là người đẹp trai nhất ở đây. Cô phải chọn tôi mới đúng, làm sao có thể không chọn tôi được?
Quả nhiên mặt Lục Quân Trác cứng đờ ra, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Người khác bắt nạt hắn, nói rõ là muốn bắt nạt hắn, hắn lại không thể phản kháng. Loại cảm giác này thật sự khiến người ta buồn bực muốn phun máu bên trong rồi.
Đây là phong cách hành sự của Khương Khả Khanh, giống như một nữ ma đầu điên cuồng.
Ngón tay cô chỉ Đường Trọng, như vậy, mọi người cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên quỷ dị.
– Tên này có lai lịch gì? Sao lại được nữ ma đầu tặng tài sản giá trị như vậy?
– Chẳng lẽ cô ta thích tên mặt trắng này? Ánh mắt Khương Khả Khanh đúng là đặc biệt thật.
– Tin mấy câu ma quỷ của cô ta thì đúng là đầu óc có vấn đề. Nhất định cô ta và người tên Đường Trọng này có quan hệ đặc thù. Đẹp trai thì được tặng gia sản lớn thế này sao? Đẹp trai chỉ có thể đi làm ngôi sao nam kiêm chức trai bao thôi.
Đặc biệt là thành viên hội Hồng Ưng cũng thật không ngờ, người vừa rồi còn bị bọn họ bầu phiếu đuổi ra ngoài lại có bối cảnh mạnh như vậy.
Xem ra việc hắn vào hội đã là xu thế không thể ngăn cản rồi.
Phó hội trưởng sao? Phải xem hắn có đồng ý không đã.
Ánh mắt Du Mục ác độc nhìn về phía Đường Trọng, nhưng tâm lý lại thoáng thư thái hơn.
Hắn rốt cuộc cũng biết mục đích xuất hiện của nữ ma đầu này rồi, không ngờ là vì thẳng ranh Đường Trọng này.
Hắn cuối cũng cũng thăm đò ra được nông sâu của Đường Trọng. Đối phương và Khương Khả Khanh có quan hệ không tồi.
Như vậy thì Giang Đào cũng là do Khương Khả Khanh nhờ tới đồn công an núi Ngọc Nữ cứu người rồi?
Tất cả mọi chuyện đều có đáp án. Khương Khả Khanh là chỗ dựa cho Đường Trọng.
Vốn muốn thuận tay thu hết hội viên hội Hồng Ưng, thuận tiện bạt tai cho Tô San một cú tàn nhãn, làm nhục Đường Trọng mà mình thống hận một phen, không ngờ lần này mình lại đá phải miếng sắt rồi.
Hiện tại người bị làm nhục lại chính là mình:
Khương Khả Khanh vẫy vẫy tay với Đường Trọng. ngượng ngùng nói.
– Em giai, lại đây đi.
Đường Trọng đứng dậy từ ghế salon, đi tới trước mặt Khương Khả Khanh.
– Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt đã nói vấn đề này đúng là khiến người ta xấu hổ.
Khương Khả Khanh cười khúc khích.
– Nhưng người ta rất muốn biết tên cậu đó.
– Đường Trọng.
Đường Trọng nói. Nếu người phụ nữ này thích diễn trò thì mình cũng phối hợp với cô ta một chút đi. Dù sao thì người ta cũng chạy một đoạn đường đài mới tới đây, phần ân tình này mình cũng phải nghĩ nhớ.
– Oa.
Khương Khả Khanh giống như một cô bé mới chớm yêu, hai tay áp vào trái tim, hai mắt tỏa sáng, hô lên kinh ngạc:
– Đường là Đường triều sao? Trọng là sức nặng phải không? Cậu không chỉ đẹp trai mà cái tên cũng cool như vậy. Tôi càng thích cậu rồi đó.
Trán Đường Trọng đầy gân xanh.
Bà chị à, diễn thế này có sâu quá không?
Vẻ mặt Khương Khả Khanh si mê nhìn Đường Trọng, nhìn như chỉ liếc một cái đã bị Đường Trọng làm cho mê mệt, cười háo sắc nói:
– Đúng rồi, cậu cũng thấy rồi đó. Tôi vừa mua quán Cẩm Tú này nhưng lại không có thời gian đề ý, tôi có thể tặng cho cậu không?
Đường Trọng do dự.
Đây không phải là hắn vờ vịt mà đúng là đo dự thật.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều chuyện nhưng hắn không ngờ Khương Khả Khanh lại diễn vở tuồng này, hơn nữa còn tặng mình cả một hội quán thế này.
Đây là chuyện nằm ngoài kế hoạch của hắn, hơn nữa ảnh hưởng tất lớn tới lộ trình sau này của hắn.
Cho nên hắn muốn thận trọng một chút.
Dường như lo Đường Trọng không nhận, Khương Khả Khanh lại tiến lên ôm cánh tay Đường Trọng, nũng nịu nói:
– Có được không hả? Có được không hả? Cậu có nhận không đây? Tôi sẽ không để cậu cảm thấy phiền đâu. Tôi sẽ tìm người tới quản lý, thỉnh thoảng cậu có thời gian thì tới là được. Có được không hả? Cậu nhìn xem, bao nhiêu người đang nhìn kia, nếu cậu từ chối tôi thì sẽ làm cho con gái nhà người ta rất khó chịu đầy.
Giờ khắc này, vô số người ngồi đây xem đều cảm thấy như phát điên cả.
Thế giới này bị làm sao rồi?
Có người cho không một toà hội quán, thế mà lại có người lần lữa không muốn nhận.
Người tặng còn sợ người kia không nhận, đang phải đau khổ cầu khẩn.
Đường Trọng bị cô luôn miệng tự xưng là “con gái nhà người ta” cũng hoảng.
– Được rồi. Dù sao thì bình thường cũng rảnh, coi như tới học hỏi kinh nghiệm quản lý đi.
– Cậu đồng ý rồi sao?
Khương Khả Khanh vui mừng nói.
Sau đó mặt cô đỏ lên, lại mang theo vẻ ngượng ngùng, nói:
– Xấu hổ thật, tôi kích động quá nên tiếng nói mới lớn như thế. Thật ra bình thường tôi cũng rất hiền dịu đó.
Cô xoay người nhìn Tăng Thiên Tường một cái, nói:
– Còn không mau đi làm thủ tục đi? Tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì, hôm nay hội quán này nhất định phải chuyển tên cho Đường Trọng. Ông bán cho Du thọt bao nhiêu tiền thì tôi sẽ mua lại bấy nhiêu, cũng không thèm chiếm lợi của ông. Nếu như ông không từ chối mà nói, khoản đầu tư của ông tôi sẽ chiếm hai mươi phần trăm cổ phẩn. Chi cần ông không làm mấy chuyện như giết người phóng hỏa, lừa
gạt con gái nhà lành thì phía tôi cũng không có vấn đề gì.
Tăng Thiên Tường mừng rỡ, đôi mắt thịt ti hí cũng như muốn lồi ra ngoài.
Năm nay tiền không thiếu, thiếu nhất chính là quan hệ với những người này.
Nếu như Khương Khả Khanh đồng ý đầu tư cho mình thì còn ai dám đấu với mình nữa chứ? Ai dám tới không phải là nạp mạng sao?
Có bao nhiêu người muốn nhờ vả bọn họ mà đều bị bọn họ từ chối cả.
Có bao nhiêu muốn tạo quan hệ với bọn họ nhưng vẫn không có cơ hội.
Nhưng hiện tại lại có một người đưa món lợi lớn cho hắn.
‘Người phụ nữ này đúng là rất… Đàn ông”.
Đây câu tốt nhất mà Tăng Thiên Tường có khả năng nghĩ ra để ca ngợi Khương
Khả Khanh.
Khương Khả Khanh có thể lấy tư thế nữ ma đầu gây sóng gió nhiều năm như
vậy bởi vì cô không làm hại người vô tội. Trái lại cô còn đền bù cho họ.
Nếu như chỉ biết đánh người, người phụ nữ như vậy dù có lai lịch lớn thế nào đi nữa cũng làm sao được người khác tôn trọng và yêu quý được chứ?
– Hiện tại tôi đi ngay đây, tôi đi ngay đây.
Tăng Thiên Tường cười tới híp hết cả hai mắt, nói:
– Giờ tôi sẽ đi bảo người làm. Bọn họ mà làm không tốt thì tôi cũng sẽ tự soạn thảo hợp đồng cho tốt. Hợp đồng chính thức ký rồi, có đổi ý cũng không được nữa.
– Sao nào? Ông còn muốn đổi ý sao? –
Khương Khả Khanh lạnh lùng nhìn Tăng Thiên Tường, hỏi.
– Đâu có, đâu có. Tuyệt đối không có.
Tăng Thiên Tường sợ tới trán đồ mồ hôi lạnh, đưa cái khăn tay nhỏ bé lau lau.
– Tôi chỉ thí dụ thôi, thí dụ thôi. Người như tôi sao lại có thê đổi ý chứ? Hiện giờ tôi đi soạn hợp đông đã, một lát nữa tôi sẽ mời người đến ký tên. Ký tên xong là hợp đồng này ổn rồi.
Nói xong hắn liền lập tức “biến” ra ngoài.
Nói nhiều thì sai nhiều, càng 1o lắng mình càng nói càng sai, người phụ nữ này lại thu hồi hứa hẹn với mình thì không xong rồi.
Cái gì gọi là nữ ma đầu chứ?
Chính là khi cô ta nói anh không thể tin, cũng không thể không tin. Đó chính là nữ ma đầu. Nếu hoàn toàn không thể tin thì thành tên lừa đảo rồi.
Khương Khả Khanh vui vẻ vỗ tay, vừa cười vừa nói:
– Tốt lắm. Sau này quán Cẩm Tú này chính là nhà của tiểu Đường Trọng chúng
ta rồi. Các người muốn tới đây làm khách thì cũng thuận tiện chiếu cố cho việc
làm ăn của hắn hàng năm nhé.
– Chúng tôi nhất định đến, nhất định đến mà.
– Đúng vậy. Sau này chúng tôi tổ chức tiệc rượu gì cũng sẽ đến chỗ này.
– Nhất định là kinh đoanh phát đạt.
Mọi người vội vàng hứa hẹn, không dám để nữ ma đầu này nói thêm câu uy
hiếp tiếp theo.
– Thế là tốt rồi.
Khương Khả Khanh liếc bọn họ, cười khanh khách.
Có ở lại thêm thì cũng chi có thể rước thêm nhục.
Du Mục đi tới trước mặt Đường Trọng, cười lạnh nói:
– Thảo nào mày lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra có một người phụ nữ làm chỗ dựa.
Nhớ kỹ đó, lời nói của tao vẫn hữu hiệu.
Nói xong Du Mục định xoay người rời đi.
– Chờ một chút.
Khương Khả Khanh kêu lên.
Du Mục dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Khương Khả Khanh, nói:
– Còn chuyện gì sao?
Khương Khả Khanh chỉ vào Đường Trọng, nói:
– Cậu bắt nạt hắn sao?
– Bắt nạt?
Du Mục suýt nữa là cắn nát đầu lưỡi mình. Cái thằng ranh này tính tình nóng nảy như thế, ai có thể bắt nạt hắn? Hắn cũng không phải không muốn bắt nạt, chẳng qua là chưa bắt nạt nổi thôi.
– Tôi chỉ muốn hắn nhớ kỹ một câu nói.
– Tôi thấy rõ là cậu bắt nạt hắn.
Khương Khả Khanh đi tới trước mặt Du Mục, tát thẳng vào mặt hắn.
Vệ Phong vẫn ở cạnh Du Mục do dự một chút thì Khương Khả Khanh đã thành công. Tốc độ của cô rất nhanh, hình như cũng biết chút Taekwondo gì đó, người bình thường thật không đỡ nổi.
Sợ cô tiếp tục bạo hành Du Mục, Vệ Phong liền dùng thân thể mình che trước người Du Mục, lại bị hắn đây ra.
Có một số việc phải tự mình gánh chịu.
Có một vài cái tát phải đánh thẳng lên mặt mình mới có thể khiến người ta đau tận xương cốt.
– Tôi thấy cậu bắt nạt hắn.
Lại một cái tát.
– Tôi thấy cậu bắt nạt hắn.
Đây là cái tát thứ ba.
– Con mẹ nó chứ. Người bà đây thích mà cũng có kẻ đám bắt nạt.
Hốc mắt cô đỏ lên, khóc luôn.
Đây là con ruột của chị cô đấy, là cháu của cô. Bởi vì một nguyên nhân chó má mà có nhà có cửa cũng không về được, ở bên ngoài bị loại chó mèo bắt nạt.
Chuyện này cô nhìn thấy đã thế này, nếu để chị cô biết được thì sẽ đau lòng tới mức nào chứ?