Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 149: Tôi cảm thấy cậu ta đẹp trai nhất!
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Có người dám gọi Du Mục là Du thọt, dám nói mày không ở trong nhà nằm giả chết lại còn chạy đến đây gây chuyện, dám nói người tàn tật không được ưu tiên quyền mua sắm. Người như vậy quả thật chính là siêu nhân. Nếu như người mới vừa nói ấy là phụ nữ, thì đó chính là một nữ siêu nhân.
Giọng nói thanh thúy, có khí phách.lại nhanh chậm vừa phải khiến cho mọi
người đều nghe được rô ràng.
Nó giống như là một con rắn nhỏ chui vào giãy dua trong lỗ tai khiến người ta chán ghét, tránh không thoát, trồn không được.
Nó làm cho da đầu người ta run lên, nó làm cho trái tim người ta đập nhanh hơn, làm cho mạch máu người ta muốn vỡ ra, làm cho nhiệt độ cơ thể người ta cao hơn, làm cho người ta muốn chết. Nó cũng làm cho người ta muốn giết chết người phát ngôn.
Đường Trọng không biết trên thế giới này còn người nào khác cũng như vậy không nhưng hắn biết rõ người phụ nữ hắn không hiểu thấu mà hắn phải gọi bằng dì kia có công lực như vậy.
Đúng vậy, Khương Khả Khanh đã đến.
Một người có thể đùng ngôn ngữ của mình đề giày vò người khác tới chết đi sống lại vẫn còn tiếp tục muốn chết, chỉ với điểm này thôi cũng đủ để Khương Khả Khanh tự hào.
Cô đột nhiên xuất hiện, đột nhiên cất tiếng, vừa mở miệng đã mang đến cho mọi người rung động mãnh liệt như vậy.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, nhìn một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy Chanel màu trắng đen đan xen, đi giày cao gót, gót giày cao đên mức cảm giác có thể đâm thủng địa cầu, trong tay cô mang theo một cái ví Enma.
Bởi vì lúc đám Du Mục tiến đến không đóng cửa phòng họp nên có người vụng trộm tiến vào cũng không bị phát hiện.
Tất cả mọi người đều nhìn cô nhưng cô không sợ hãi chút nào, thái độ tương đối lạnh nhạt.
Có khả năng cô cảm giác mặt lạnh của mình không đủ xinh đẹp, cho nên nét mặt của cô biến đôi, lại nở nụ cười mê ly.
Toàn bộ đều thể hiện cô là một con yêu tinh sống!
– Cô gái này là ai vậy? Chăng lẽ cô ta không biết người cô mắng là ai sao?
– Không nghe thấy cô ấy mắng là Du thọt sao? Cô ta biết rõ thân phận Du Mục mà còn đám mắng như vậy. Dựa theo phong cách nói chuyện của cô ta, hình như tôi đã nhớ được cô là ai.
– Tại sao nữ ma đầu này lại chạy đến Minh Châu? Không phải cô ta luôn luôn ở Yến Kinh gây sóng gió sao?
Có một số tiếng nói nhỏ bàn luận nhưng cũng không làm ảnh hưởng bầu không khí đang căng thăng này.
Sắc mặt những người ở sau lưng Du Mục cực kỳ khó chịu nhưng cũng không ai dám nhảy ra mắng lại.
Những kẻ bám đít nịnh bợ như bọn họ cũng rất thông minh. Dám mắng Du Mục như vậy, khẳng định là nhân vật bọn họ không thể trêu vào.
Không có chuyện bọn họ vì nịnh nọt Du Mục mà lại đắc tội với thế lực mạnh hơn, bởi như vậy với bọn họ mà nói là cái được không bù được cái mất.
Tô San đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ lạnh nhạt, giống như chuyện này không có một chút quan hệ gì tới cô.
Từ lúc Khương Khả Khanh phát ra tiếng ở đằng sau đám người, Đường Trọng vẫn quan sát biểu lộ của Tô San.
Quả thật người con gái này không giống như những cô gái bình thường.
Thằng thọt, đây là hai từ mà Du Mục căm thù nhất, người gọi hắn như vậy chắc chắn sẽ phải chết.
Thế nhưng tính tình nóng nảy của Du Mục giờ này lại được khắc chế, vô cùng bình tĩnh.
Tỉnh táo, cực độ tỉnh táo.
Mặc dù hắn cắm móng tay của mình vào trong thịt, chọc đến chảy máu nhưng không dùng thủ đoạn bạo lực mà mình am hiểu để phản kích:
Ánh mắt hắn âm lệ nhìn chằm chằm vào Khương Khả Khanh, nhìn rất lâu nhưng không mở miệng nói chuyện.
– Thế nào? Đến cậu mà cũng thấy tôi xinh đẹp sao?
Khương Khả Khanh hất tung mái tóc đài lên, làm một động tác giống như trong quảng cáo, rất tự nhiên nói:
– Nếu cậu nói sớm một chút thì tôi cũng không chửi mắng cậu thậm tệ thế đâu.
– Cô tới đây chồng đỡ cho ai Du Mục hỏi.
– Sao mồm cậu lại đánh rắm vậy? Lão nương gặp chuyện bắt bình liền rút dao tương trợ.
Khương Khả Khanh nói.
– Còn nữa, Du thọt, tôi nói thẳng cho cậu biết, cậu không mua được quán Cẩm Tú này đâu.
– Tôi đã ký hợp đồng với ông chủ Tăng.
Du Mục nói.
– Cũng đã thanh toán xong.
Đột nhiên Khương Khả Khanh quay người, la lớn về phía cửa ra vào:
– Tăng Thiên Tường. ba giây nữa mà ông không lăn ra đây thì tôi sẽ lột hết da mặt ông làm thành viên thịt thối cho chó ăn.
Ngay sau đó, mọi người ở đây đều nhìn thấy một gã mập như quả bóng đang dùng tôi chân ngắn của mình chạy vội tới. Lão ta chính là chủ quán Cẩm Tú,
Có người bí mật đặt cho lão ta một biệt danh là “Viên thịt thối” nhưng không người nào dám kêu trước mặt như Khương Khả Khanh.
Ông ta chạy nhanh tới mức thở hồng hộc, mặt đỏ tới mang tai, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, vừa nhìn Khương Khả Khanh nịnh nọt, vừa cười vừa nói:
– Chị Khương.
– Ông gọi tôi là chị Khương sao?
Khương Khả Khanh trừng đôi mắt phượng, rất không hài lòng mắng:
– Nhìn CMND của ông mới biết ông chỉ có bốn mươi nhưng nhìn mặt ngoài đời còn tưởng rằng trên năm mươi rồi. Ông gọi tôi là chị Khương à? Tôi già như vậy sao?
Trong chốc lát, lão chủ quán Cẩm Tú, Tăng Thiên Tường này muốn khụy xuống, không đứng dậy được. Ông ta vội vàng nói:
– Đây là cách gọi tôn trọng thôi, là tôn trọng mà. Khương phu nhân? Cô có chuyện gì muốn nhắn nhủ?
Phu nhân?
Khương Khả Khanh nghĩ nghĩ, cô không thích bị gọi là tiêu thư, gọi là phu nhân thì cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Khương Khả Khanh chỉ Du Mục nói:
– Ông bán cho hắn quán Cẩm Tú này hả?
Đôi mắt nhỏ của Tăng Thiên Tường vụng trộm nhìn về phía Du Mục, sau đó cười ha hả nói:
– Đúng vậy, Du công tử trả giá rất không tồi, thật ra tôi cũng chuẩn bị đầu tư vào một ít những sản nghiệp khác, cũng có ý muốn bán quán Cẩm Tú này.
– Nếu như tôi cũng muốn mua thì sao?
Khương Khả Khanh cười tủm tỉm nhìn Tăng Thiên Tường, lông mi dài còn nháy nháy.
– Chuyện này…
Tăng Thiên Tường khó xử nói:
– Khương phu nhân, sao chuyện này không nói với tôi sớm? Nếu như cô nói sớm hơn thì tôi đã không đáp ứng người khác mà bán cho cô rồi, thiếu lợi nhuận một chút cũng không thành vấn đề.
Hắn thở dài nói:
– Hiện tại thật sự là không có biện pháp rồi. Tôi đã ký hợp đồng cùng Du thiếu gia, cũng đã nhận tiền đặt cọc, hiện tại thật sự là không có cách nào nữa. Việc buôn bán của chúng tôi phải chú ý tới chữ tín, nếu như bây giờ tôi không giữ lời, về sau sẽ không có ai buôn bán cùng tôi nữa.
Dường như Khương Khả Khanh không nghe thấy ông ta giải thích, vẫn đang cười tủm tỉm, lông mi nháy nháy, nói:
– Nếu tôi muốn mua thì sao?
Tầng Thiên Trường đã biết sự tình khó giải quyết rồi, mình không thể lừa đối được nữ ma đầu này.
– Tôi có một đề nghị với ông.
Khương Khả Khanh cười hì hì nói. :
– Ông hủy bỏ bản hợp đồng ấy đi, trả người ta tiền đặt cọc, cần phải bồi thường bao nhiêu tiền thì sẽ trả bấy nhiêu. Dù sao ông chủ Tăng cũng không quan tâm tới số tiền kia đúng không? Sau đó hai chúng ta lại ký kết hợp đồng. tôi muốn quán Cẩm Tú sang tên tôi ngay trong hôm nay.
– Đương nhiên ông cũng có thể không đồng ý.
Khương Khi Âhanh vừa cười vừa nói.
–
Nói như vậy, tôi đánh vỡ một cái đĩa hay một cánh cửa gì đấy, ông có muốn tôi bồi thường không?
Cái này là uy hiếp muốn đập phá quán rồi. Nếu không thì vô ý kiểu gì mà đập vỡ cửa được?
– Chuyện này…
Tăng Thiên Tường khó xử muốn chết đi sóng lại, quay người nhìn về phía Du Mục, nói:
– Du thiếu gia, ý của cậu như thế nào?
Ông ta cũng là kẻ giáo hoạt, bản thân không đám đắc tội nên chuyển quyền quyết định lên người Du Mục.
Nếu như Du Mục kịch liệt phản đối, ông ta có thể nói cô xem người mua không muốn, quả thật tôi cũng không còn biện pháp.
Nếu như Du Mục trầm mặc chấp nhận thiệt thòi, vậy thì ông ta không còn gì để nói, xé bỏ hợp đồng rồi bồi thường, sau đó trao quán Cẩm Tú vào tay Khương Khả Khanh.
Dĩ nhiên Du Mục hiểu rõ quỷ kế của ông ta, trong lòng thầm hận, cười lạnh nói:
– Đây là bất động sản của ông chủ Tăng, đương nhiên phải do ông quyết định ai
là người sở hữu nó.
Vẻ mặt Tăng Thiên Tường cầu xin nói:
– Du thiếu, vậy thì xin lỗi rồi. Tôi dựa theo điều khoản trong hợp đồng. bồi thường gấp ba.
Quả nhiên, Tăng Thiên Tường khuất phục trước mặt người mạnh hơn, chuẩn bị bán quán Cẩm Tú cho Khương Khả Khanh.
Du Mục cắn răng nói:
– Tôi đồng ý quyết định của ông.
Đồng ý nhưng không có nghĩa là tha thứ.
Từ hôm nay trở đi, Du Mục lại có lý do thù hận một người.
Đương nhiên Tăng Thiên Tường biết cử động lần này của mình đã đắc tội Du Mục rồi, có khả năng nhà họ Du cũng sẽ bởi vậy cảm thấy nhục nhã.
Thế nhưng ông ta không làm như vậy thì hiện tại họ cũng đã chịu nhục rồi.
Người đàn bà kia căn bản không phải đàn bà, tiếng xấu của cô ta từ Yến Kinh lan
tới Minh Châu, truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ. Ngay cả công tử Samsung gì đó cũng không đám trêu chọc, vậy thì sao mình đám đắc tội?
Dám đắc tội cô ta thì như cô ta nói, sẽ biến thành viên thịt cho chó ăn.
– Bây giờ tôi đi thu xếp công việc được không?
Tăng Thiên Trường nhìn Khương Khả Khanh hỏi.
– Đi đi, còn đứng đần ra đấy làm cái gì? Giống như viên thịt luộc vậy. Tôi nói rồi, tôi muốn quán Cẩm Tú sang tên tôi ngay trong hôm nay.
Khương Khả Khanh cười lạnh nói.
– Được, được, tôi đi làm ngay đây.
Tăng Thiên Tường liên tục gật đầu, chạy chậm ra ngoài.
– Đợi một chút.
Trong lúc đó, Khương Khả Khanh lại hô lên.
Tăng Thiên Tường chạy quá nhanh nên khi thắng gấp lại, người lảo đảo tí thì ngã.
Ông xoay người lại hỏi:
– Khương phu nhân, cô còn có lời gì muốn nhắn nhủ sao?
– Đừng luôn hỏi tôi còn có lời gì muốn nhắn nhủ, nói như thế làm tôi lập tức
muốn ợ ra rắm.
Khương Khả Khanh tức giận nói.
– Tôi vừa nhớ ra, có thể tôi sẽ không thường xuyên tới đây được, cho nên cũng không có thời gian quản lý quán Cẩm Tú này. Như vậy đi, tôi đưa quán Cẩm Tú cho người khác quản lý, ông chuyển nó tới danh nghĩa người khác.
Tặng người sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim đập chậm lại.
Mặc dù gia đình các vị ở đây đều giàu có nhưng muốn mua quán Cẩm Tú bên bờ sông này mà không có gần tỷ bạc thì căn bản là không cách nào mua được, mua đất phía dưới còn không được chứ nói gì đến cả khu kiến trúc không lồ phía trên này.
Ai cam lòng tặng người khác nhiều tiền như vậy? Tặng người nào?
Tăng Thiên Tường sắp khóc nói:
– Khương phu nhân, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
– Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Khương Khả Khanh khẳng định.
– Vậy cô muốn tặng nó cho ai?
Tăng Thiên Tường hỏi.
Khương Khả Khanh nghĩ nghĩ rồi hỏi:
– Ông cảm thấy người đàn ông nào đẹp trai nhất ở đây? Tôi muốn tặng quán Cẩm Tú cho người đàn ông đẹp trai nhất ở đây.
Ánh mắt không ít người đều đặt ở trên người Lục Quân Trác. Không cần hoài nghi, hắn là người đẹp trai nhất ở đây.
Nếu như Tăng Thiên Tường trả lời ra đáp án này mà sai, vậy thì lộ ra hắn quá không có trình độ rồi. Nói như vậy ngoài Lục Quân Trác ra thì sẽ đắc tội hết tất cả đàn ông ở đây.
Mặc đù hắn nói rất đúng sự thật nhưng ai thích nghe sự thật?
Hắn cười ha hả nói:
– Đàn ông nhìn đàn ông, cái này thật đúng là có một chút quái dị. Tôi cảm thấy ai cũng đẹp hơn tôi.
Khương Khả Khanh chỉ vào Đường Trọng nói:
– Tôi cảm thấy cậu ta đẹp trai nhất!