Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 148: Ai tát ai?
Nhóm dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Trầm mặc đại biểu không chào đón.
Không phải người một nhà thì không được phép tiến vào. Ai sẽ hoan nghênh một ker hoàn toàn không phải người một đường với mình nhập hội.
Thế nhưng Tô San lại mang người này đến, chuyện này phải có lý đo.
Nếu không giải thích hợp lý, như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Tô San.
Lục Quân Trác mời mọi người ngồi xuống, lên tiếng nói:
– Đường Trọng là bạn mới tới, mọi người không hiểu rõ cậu ấy lắm, bản thân tôi cũng chỉ hiểu cậu ấy một chút.
Chuyện lần này cùng chuyện lần trước khác nhau rất lớn. Trước kia hội viên muốn nhập hội phải dựa theo chế độ xét duyệt nghiêm khắc của Hồng Ưng để tiến hành. Chúng ta hiểu rõ người gia nhập cho nên thuận lợi, không có bất kỳ trở
ngại gì.
Lục Quân Trác nhìn thoáng qua Tô Sơn nói:
– Hiện tại, có người hy vọng Đường Trọng tiên sinh có thể nhập hội, cũng có hội viên lại muốn từ chối chuyện Đường tiên sinh nhập hội, như vậy thì chỉ có thể dựa theo quy định trong hội, tiền hành bỏ phiếu. Trong tay mỗi hội viên đều có một phiếu, nếu số phiếu hơn một nửa thì Đường Trọng tiên sinh có thể nhập hội. Nếu số phiếu không đủ một nửa, như vậy chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Đường Trọng tiên sinh.
– Đồng ý.
Có người nói.
– Cần phải như vậy.
– Số ít phải nghe theo số đông đấy.
Tô Sơn ngồi ở gần cửa sổ, ánh sáng rực rỡ càng làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết của cô.
Sau lưng cô chính là dòng sông Hoàng Phổ bao la hùng vĩ, thân hình mảnh mai của cô lại toát ra đại khí thong dong.
Đôi mắt đẹp của cô quét qua mọi người, nói:
– Đúng như lời Đường Trọng vừa mới nói, anh ấy văn võ song toàn, tài hoa hơn người. Đây chính là lý do tôi đề cử anh ấy nhập hội, đây cũng là lời tôi có thể nói ra được. Tôi hy vọng mọi người có thể tiếp nhận anh ấy. Tôi cũng tin tưởng rằng anh ấy có thể làm ra cống hiến xứng đáng, để cho mỗi người trong chúng ta có thể được lợi.
– Tôi chưa từng nhìn lầm người, ít nhất là cho tới bây giờ chưa từng nhìn lầm.
Tô San nói vô cùng kiên định. Cô thể hiện ra việc bản thân ủng hộ Đường
Trọng.
– Là hội trưởng cũng là người sáng lập ra Hồng Ưng, tôi hy vọng lần này mọi người có thể tin tưởng tôi như từ trước tới nay vẫn tin tưởng tôi.
Không ai trả lời, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ.
Tời nói của Tô San rất có sức nặng. Đối với công việc, cô là người ít nói nhưng một khi đã nói, chứng tỏ trong lòng cô đã có quyết định.
Trước khi mọi người bỏ phiếu cô đã nói ra sự lựa chọn của mình. Cô nó rõ cho tất cả mọi người ở đây biết cô ủng hộ người đàn ông này, à không, là nam sinh này.
Nếu như bỏ phiếu thất bại, chẳng phải đây chính là một đả kích rất lớn đối với hình tượng của cô sao?
Cái gọi là nữ thần chính là không cho phép có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt gì.
Đường Trọng ôm quyền ngồi ở trên ghế sa lon phía xa, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới mình.
Tô San đã đưa hắn vào đây, chứng tỏ cô đã sớm nghĩ tới cục diện này.
Nếu như cô không nghĩ đến thì cô không phải Tô San rồi.
Đợi đến lúc Tô Sơn nói dứt lời, Lục Quân Trác mới nói tiếp:
– Mọi người có ý kiến gì không?
Không ai nói chuyện.
– Ở đây có hai mươi hai người, ai tán thành thì giơ tay lên bỏ phiếu. Nếu vượt qua một nửa thì Đường Trọng tiên sinh chính là một phần tử của Hồng Ưng.
Lục Quân Trác nói.
– Mọi người đã rõ rồi thì bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu nhé. Hội viên nào tán thành việc Đường Trọng tiên sinh gia nhập Hòng Ưng thì xin mời giơ tay lên.
Tô Sơn là người đầu tiên nhấc tay.
Lại một lần nữa cô dùng hành động đề thể hiện quan điểm của mình rằng cô ủng hộ Đường Trọng.
Mễ Lặc cùng Bảng Ái liếc nhau rồi giơ lên. Hai cô gái này có quan hệ tốt với Tô San.
Tạm thời đã được bốn phiếu.
– Còn có người nào giơ tay nữa không?
Lục Quân Trác lên tiếng hỏi.
Hơi do dự một chút nhưng cuối cùng có hai người con trai trong hội giơ tay. Hiển nhiên bọn họ đều là người tin cậy của Tô San. Mặc dù cảm thấy lý do Tô San nói không hợp lý nhưng họ vẫn nguyện ý ủng hộ cô vô điều kiện.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ có những cách nghĩ khác. Ai có thể đoán được tâm tư những người này chứ?
Sáu phiếu.
Lục Quân Trác nhìn gương mặt thanh tú không lộ vẻ gì của Tô San, nhẹ nhàng thở dài nói:
– Sáu phiếu, số phiếu không quá nửa, bác bỏ Đường Trọng tiên sinh nhập hội.
Những người khác len lén nhìn nhau, không đám đối mặt với Tô San.
– Vậy cứ như thế đi.
Tô Sơn vừa cười vừa nói.
– Rất lâu không gặp các vị, bây giờ chúng ta cùng tâm sự.
Mọi người ngạc nhiên.
Tô San có ý gì?
Chẳng lẽ cô không quan tâm một chút nào tới kết quả bỏ phiếu sao? Hay là cô ra vẻ nhẹ nhõm nhưng thật ra trong lòng vô cùng tức giận?
Cộc cộc!
Có người ở bên ngoài gõ cửa.
Một gã hội viên mới chạy chậm ra mở cửa, thấy một đám người đứng tại cửa ra vào liền hỏi:
– Các người tìm ai?
– Không quấy rầy mọi người chứ?
Du Mục cười híp mắt hỏi, sau đó liền đi qua người tên hội viên kia, chân thấp chân cao đi tới chỗ Hồng Ưng tụ hội.
Đi theo phía sau hắn là một đám nam nữ vênh váo tự đắc, thoạt nhìn cũng biết nguyên một đám này lai lịch không tầm thường rồi.
Lục Quân Trác đứng lên, nhìn chằm chằm vảo Du Mục, lạnh giọng quát:
– Anh tới đây làm gì? Đây là chỗ tụ hội của Hòng Ưng, những người không liên quan đều phải rời đi.
Du Mục cũng không khiêng ky Lục Quân Trác, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Đường Trọng một lát, sau đó cười ha hả nhìn một người đàn ông cô ngạo ở cửa sổ nói:
– Tôi cũng không phải là người không liên quan, em họ tôi gia nhập Hồng Ưng cho nên tôi tới thăm nó. Có quy định như vậy sao? Hồng Ưng không cho phép người nhà hội viên tiến vào sao?
– Chúng tôi không có quy định như vậy nhưng bây giờ là lúc chúng tôi phải họp,
cho dù là ai thân thuộc cũng không cho phép đi vào.
Lục Quân Trác ngăn ở phía trước Du Mục, tránh cho hắn đi đến trước mặt Tô San, nói:
– Mời anh đi ra ngoài.
– Thì ra là như vậy.
Du Mục nâng lại kính, âm trầm cười cười nói:
– Có chuyện gì mà phải họp thế? Mới có hội viên nhập hội à?
Ánh mắt của hắn dời đến trên người Đường Trọng, bộc lộ ra mục đích thật sự của hắn.
– Không phải là tao nên nói tiếng chúc mừng chứ?
– Không cần.
Đường Trọng rất thành thật khoát tay áo.
– Tao bị cự tuyệt rồi, bọn họ không quan tâm tao.
– Ừ, như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Du Mục gật đầu cười.
– Nếu như nhận mày rồi, cái hội này chẳng phải Hồng Ưng nữa mà sẽ biến thành Thảo Ưng?
– Tôi muốn anh đi ra ngoài. Lục Quân Trác chỉ vào cửa lớn gầm nhẹ.
Một người vạm vỡ sau lưng Du Mục tiến tới một bước, ngay lập tức Đường Trọng nhận ra đó là Vệ Phong.
– Vệ Phong, không được nóng vội.
Du Mục ngoài miệng là quát lớn Vệ Phong nhưng thật ra là đang mia mai Lục Quân Trác.
– Tôi còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Ánh mắt của hắn lần lượt nhìn qua từng hội viên Hồng Ưng:
– Biết tiểu thư Tô San thích nuôi ưng cho nên tôi cũng sinh ra một ít hứng thú, tự mình nuôi một con gọi là Hắc Ưng. Thế nào? Có người nào muốn nuôi cùng tôi không?
Không ai đáp lời.
Cùng nuôi ưng sao? Đó không phải là làm phản Hồng Ưng sao?
Nhưng cũng không thể chuyển đổi trận doanh đơn giản như vậy.
– Tôi đồng ý.
Người đàn ông ngạo mạn ngồi uông rượu một mình bên cửa sổ lên tiếng.
Tiếng nói tuy không lớn nhưng rất có khí phách.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang.
Có kinh ngạc, có nghỉ hoặc, có xem thường, lại có người muốn xem kịch vui.
– Tôi đồng ý.
Người đàn ông này nói:
– Tôi xin rời khỏi Hồng Ưng. Hiện tại Hồng Ưng đã không phải là Hồng Ưng
trước kia, một hội trưởng lạm dụng tư quyền đề tất cả mọi người có thể tự do
tiến vào, tổ chức rời rạc. Tổ chức như vậy không có lực ngưng tụ, cũng sẽ không
có sức chiến đấu.
Hắn từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Tô San
Tô San ngẩng đầu liếc nhìn hắn sau đó lạnh nhạt nói:
– Phê chuẩn.
Cô cũng đẩy ghế đứng dậy, lên tiếng hỏi:
– Còn ai nữa?
Không có người trả lời.
– Còn ai nữa?
Vẫn không ai trả lời.
– Còn ai nữa?
Tô San đặt câu hỏi lần thứ ba.
Cô vẫn dùng giọng điệu giống nhau, cảm xúc không có bất kỳ chấn động gì.
Nhưng dưới ba lần hỏi của cô, khí thế lại càng ngày càng mạnh, tất cả những người bị ánh mắt cô xẹt qua khó có thê ngẩng đầu đối mặt với cô.
Du Mục đến tự nhiên khiến cho trong lòng các hội viên Hồng Ưng dao động, hơn nữa Trần Minh Hoa phản bội, chẳng khác gì là hung hăng tát một bạt tai lên trên mặt cô.
Thế nhưng, chỉ đơn giản đặt ba câu hỏi như nhau, giọng nói bình tĩnh, Tô San đã ổn định được tình hình.
Sắc mặt Du Mục quái dị nhìn Tô San, cô gái được vô số người thế hệ trước khen ngợi.
– Từ hôm nay trở đi, Trần Minh Hoa rời khỏi Hồng Ưng, không còn là hội viên Hồng Ưng, không thể hưởng thụ đặc quyền cùng phục vụ của hội viên Hồng Ưng.
Giọng nói của Tô San quyết liệt.
– Bởi vì hắn đã sỉ nhục Hồng Ưng cho nên từ ngày hôm nay, hắn chính là kẻ thù của Hồng Ưng.
– Quả thật là dọa người.
Du Mục vừa cười vừa nói. Tuy chỉ có Trần Minh Hoa – kẻ mà hắn đã sớm an bài phản bội, không kéo thêm được người nào về phe mình nhưng hắn cũng không cho rằng ván này mình sẽ thua.
– Mặt khác, tôi còn có một việc muốn báo cho các vị đang ngồi đây một tiếng.
Hắn cười đắc ý, giống như là vừa bắt trộm được mấy con gà. Hắn nói:
– Tôi đã thương lượng cùng ông chủ Tăng, chủ quán Cẩm Tú rằng sẽ thu mua toàn bộ quán Cẩm Tú cùng tất cả các mối lảm ăn bên trong. Về sau, nếu các vị cần chỗ đề tụ họp thì có thể gọi điện thoại cho tôi, nhất định tôi sẽ cung cấp phục vụ chu đáo, cẩn thận cho các vị.
Quán Cẩm Tú bị mua sao?
Mọi người kinh hãi.
Quán Cảm Tú cỏ ý nghĩa đặc biệt đối với Hồng Ưng. Đây là nơi hội viên tụ họp, hàng năm theo định kỳ đều họp ở chỗ này.
Bọn họ cũng từng thử hỏi mua Câm Tú từ tay Tăng Thiên Tường nhưng Tăng Thiên Tường từ chối không muốn bán, chỉ cam đoan cung cấp phục vụ tốt nhất.
Không ngờ giờ lại bị Du Mục mua. Bây giờ chỗ bọn họ tụ họp là địa của bàn người khác sao?
Đây là bạt tai!
Trần trụi tát thẳng vào mặt!
– Du thọt, mày không ở trong nhà nằm giả chết, lại chạy tới đây giả bộ, đầu mày có vấn đề hả?
Một tiếng nói đột ngột vang lên ở sau lưng. Nói rất nhanh, dùng từ ác độc, người nghe muốn chết.
– Mày nói quán Cẩm Tú của mày thì sẽ là của mày sao? Mày là cái quái gì? Quốc gia hô hào chúng ta phải quan tâm tới người tàn tật chứ không nói người tàn tật có quyền được ưu tiên mua sắm. Hôm nay bản cô nương ngồi ở đây. nhìn xem người nào
dám bán quán Cẩm Tú cho mày.