[ Hiện Đại, Reup ] Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) - An Nhiên Nhất Thế - Chương 60:
Edit: TranGemy
Nhan Hạ ngay lập tức phản ứng kịp thời, dùng tay trực tiếp ngăn trở Lục Phỉ lại, nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Cô không biết xung quanh liệu có phóng viên đang rình rập không, lỡ mà để người ta chụp được hình thì làm thế nào?
Nhan Hạ cũng không muốn bị tung ra scandal đâu, nếu không về sau cô nào còn mặt mũi mà ra ngoài đường gặp người khác chứ!
Dù sao, đối với những phóng viên giải trí và các loại tin tức như thế, cả ngày chỉ biết bát quái, cô đã quá rõ ràng rồi.
Nhìn bộ dạng tránh né của Nhan Hạ, ngược lại Lục Phỉ lại cảm thấy rất thú vị, lấy tay chặn lại phía bên kia của xe, cả người dán lại chỉ còn cách Nhan Hạ vài cm.
“Lục Phỉ. . . . . .” Nhan Hạ thẹn quá hóa giận gọi tên Lục Phỉ.
“Bây giờ anh có làm cái gì đâu?” Lục Phỉ nhíu mày nói, mặt thể hiện tâm tình có vẻ đang rất tốt.
Mà tâm tình anh chính xác là đang rất tốt, người hâm mộ của anh, đã hoàn toàn không còn quấy nhiễu Nhan Hạ nữa, Nhan Hạ cũng không cần phải gánh vác bất kỳ áp lực nào, từ nay anh cũng không cần cố kỵ chút nào khi ở bên cô nữa.
Nhan Hạ quét mắt nhìn Lục Phỉ một lượt, dáng vẻ của họ lúc này mới càng làm người ta cảm thấy thêm mập mờ.
Lại thấy mắt Lục Phỉ mang theo vẻ chế nhạo, trong lòng Nhan Hạ khẽ hừ một tiếng, một giây sau, cô trực tiếp đưa tay lên vòng ôm lấy cổ Lục Phỉ, chậm rãi nói: “Vậy anh muốn làm gì nào?”
Nhìn phản ứng đó của Nhan Hạ, khóe môi anh khẽ cong lên, từ từ tiến sát người lại phía cô.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài cm, nhịp tim Nhan Hạ bỗng tăng tốc kịch liệt, lúc này động tác Lục Phỉ mới dừng lại, sau đó đưa tay lên mặt Nhan Hạ nhéo một cái: “Được rồi, không trêu em nữa, em muốn đi đâu?”
“Cái này không phải nên để anh xem xét sao?” Thấy Lục Phỉ thật sự không định làm gì, Nhan Hạ nhìn xung quanh một chút, sau đó âm thầm thở hắt ra một hơi ở trong lòng, rồi mới đẩy tay Lục Phỉ đang ở trên mặt cô ra, đừng có coi cô thành Hạo Hạo mà bóp mặt cô vậy chứ.
Lục Phỉ cũng thuận thế rút tay lại, sau đó quay trở lại vị trí của mình, ánh mắt sáng trưng nhìn chằm chằm Nhan Hạ ở bên cạnh, hồi lâu mới nói: “Trở về trường học xem một chút chứ?”
Gần đây mọi người không ngừng nhắc tới quá khứ của bọn họ, trên thực tế mà nói, bọn họ cũng đã nhiều năm không trở lại trường học, hoặc có thể nói chính xác là, không dám trở về.
“Được.” Nhan Hạ gật đầu đồng ý.
Một lát sau, xe đã đỗ lại bên ngoài sân trường.
Tại cổng trường học, có không ít sinh viên đang đi bộ.
Nhìn dáng vẻ tràn trề thanh xuân của bọn họ, trong đáy mắt Nhan Hạ thoáng qua vẻ hoài niệm, trong lúc bất tri bất giác như vậy, mà thời gian đã trôi qua nhiều năm thế rồi.